Quái Vật Ở Berlin

Chương 24: Truy lùng Asmodeus

Sáng hôm ấy Ludwig trở về nơi ẩn náu của mình tại khu nhà bị bỏ hoang với một tinh thần không mấy vui vẻ, ấy nhưng vẫn xông xáo hướng thẳng vào nhà bếp ngay khi vừa về đến nơi. Không có thời gian để mà bần thần, trong khi có một đứa trẻ cần được chăm sóc ngoài kia. Herbert vẫn còn đang ngủ vì kiệt sức, nhưng Pip đã dậy từ lâu và nó theo chân người đàn ông kia vào bếp để làm bữa sáng. Thật lòng mà nói, Ludwig không phải là một đầu bếp giỏi, nhưng thời gian trong quân ngũ cũng giúp gã có được vài kỹ năng cơ bản, dù rằng gã chẳng cần ăn. Bây giờ, gã đặt một nồi đầy nước lên bếp, dùng diêm quẹt để mồi lửa lên, rồi đợi cho nước sôi. Gã xắt khoai tây và cà rốt trước ánh nhìn hiếu kỳ của Pip, thái nhỏ bắp cải, đồng thời giữ bát thịt bò khỏi tầm tay lén lút của con gấu mèo. Thịt bò và gia vị là thứ đầu tiên được bỏ vào nồi nước sôi ùng ục, và khi thịt đã đủ mềm, kế đến là rau và củ.

Gã tốn không đến một giờ để hoàn thành xong một nồi súp đơn giản. Khi bữa sáng được đặt lên kệ đầu giường, mùi thơm đánh thức Herbert dậy, cậu bé dụi dụi mắt trong khi bụng cậu réo òng ọc đến đáng thương.

"Chào buổi sáng..." Herbert ngọng nghịu, chớp mắt liên hồi để thích ứng với ánh sáng, rồi há miệng ngáp dài. Ludwig chậc lưỡi:

"Chào buổi sáng, đồ ngái ngủ."

"Em ngửi thấy mùi gì rất thơm." Herbert nhận ra, lúc này cũng đã dần tỉnh táo hẳn.

"Ừ, nó gọi là bữa sáng của mày đấy." Ludwig thản nhiên nói, ngồi ườn oài trên chiếc ghế kẽo kẹt. Gã chỉ vào bát súp, "Cứ tự nhiên."

Herbert ngửi ngửi món súp và hỏi, "Anh chắc trong này không có thuốc chứ?"

"Thuốc?" là một câu hỏi hiển nhiên. "Ví dụ như?"

"Em không chắc..." Herbert chọc thìa vào bát và khuấy. "Thuốc ngủ, chắc vậy."

Ludwig sa sầm mặt, "Sao anh lại phải bỏ mấy thứ như thế vào súp?"

"Em không biết." Herbert nhún vai. "Hỏi cho chắc ăn thôi."

"Asmodeus bỏ thứ đó vào đồ ăn của mày, phải không?"

"Ông ta cố làm thế." Herbert đáp. Gã đàn ông lập tức gầm gừ trong cổ họng và lún sâu hơn vào ghế ngồi:

"Tên chó đẻ."

"Vậy, không có thuốc gì ha?" Herbert hỏi lại. Ludwig gật đầu:

"Không có thuốc."

"Hay ghê." Herbert cười hì hì. "Cảm ơn anh vì bữa ăn!"

Đó không phải bữa ăn ngon nhất mà Herbert từng được ăn, nhưng cậu bé cảm thấy biết ơn vô cùng, và cậu cố lấp đầy dạ dày cho đến khi không thể ăn thêm miếng nào nữa. Ludwig lúc này đang dựa lưng vào thành ghế ngồi, tay chân duỗi thẳng và trông gã thật bình thản với đôi mắt khép hờ, có thể nói rằng gã đang lim dim ngủ. Herbert cất tiếng sau khi hớp lấy một miệng đầy nước:

"Ludwig, anh đang ngủ hả?"

Người đàn ông lười nhác mở mắt ra, "Không. Chỉ nghỉ mệt một tý thôi. Sao thế?"

"Không có gì." Cậu bé cười. "Đây là nhà anh ạ?" Cậu ngây ngô hỏi.

"Ừm thì..." Ludwig ấp úng. "Từng là vậy."

"Từng là?"

"Phải. Mày không thấy thoải mái à?"

"Em không có ý đó." Herbert phồng má. "Nhưng nơi này trông không được đẹp cho lắm."

"Anh e rằng đây là nơi xa xỉ nhất mà chúng ta tìm được rồi. Anh có việc phải làm, nên không thể thuê khách sạn nơi mà người ta có thể nhòm ngó được. Họ cũng sẽ không để Pip vào đâu."

"Ồ..." Cậu bé thở nhẹ. "Ít ra vẫn tốt hơn nhà của người đàn ông kia. Anh biết đấy, ông ta làm em đau, với không cho em ăn suốt mấy ngày liền lận."

"Anh rất tiếc khi mày phải chịu cảnh đó, nhóc ạ. Asmodeus nhìn góc nào cũng không phải là một người dễ chịu."

"Anh có quen ông ta không? Khi em cố chạy đi, em nghe ông ta nói anh cũng từng sống ở đó."

"À, ừm... Phải, từng là vậy. Cũng mất một thời gian." Ludwig thừa nhận, uốn éo trên ghế. Herbert nghiêng đầu:

"Sao anh không chạy đi?"

"Đó không phải chuyện mà mày nên biết. Nó... phức tạp lắm." Ludwig thở dài.

"Chuyện của người lớn ạ?"

"Ừ. Đại loại vậy."

"Được thôi. Em sẽ không hỏi nữa. Mấy chuyện người lớn chán ngắt."

Lần đầu tiên gã đàn ông mỉm cười, "Mày thật ra cũng không phiền phức lắm nhỉ?"

"Ai nói em phiền phức?" Herbert tỏ vẻ bất bình. Người kia chỉ phủi tay:

"Thôi quên đi."

.

.

"Thật lòng mà nói, tôi không cảm thấy an tâm lắm. Ông có chắc chắn về việc này không?"

Johannes vừa hỏi vừa siết chặt dây an toàn, hay người ta gọi nó là gì nhỉ? Ông không chắc, có quá nhiều thứ để một ông già như ông có thể nhớ được, và ông cựa quậy bất an trên ghế ngồi. Bên cạnh ông, Anze cười lớn:

"Tất nhiên là chắc chắn chứ! Không có cách nào tốt hơn để đi vòng quanh thành phố đâu!"

"Tôi thà bay còn hơn." Johannes làu bàu trong cổ họng. Người kia liền huých nhẹ khuỷu tay ông một cái:

"Thôi nào, không tệ đến thế đâu, tôi biết cách cầm lái con ngựa sắt này mà. Vả lại, em có thể ngắm cảnh. Để mắt đến những gì đang diễn ra nữa, đúng chứ?"

Johannes trở nên khúm núm trước ánh nhìn động viên của Anze. "Tôi đổi ý rồi. Ông lái đi. Tôi có thể ngắm cảnh từ trên cao."

"Không, em không thể!" là một câu trả lời vội vàng, và Anze siết chặt lấy cổ tay người kia. "Địa chỉ không in trên mái nhà đâu, em biết đấy." Ông ta mỉm cười.

Có một việc mà Anze Afanas vẫn thường rất giỏi, và nó gọi là thuyết phục người khác. Ông ta có cái duyên để thu hút sự chú ý của mọi người, không cần phải nói nhiều hay câu nệ, không một năng lực siêu nhiên nào cần được dùng đến, chỉ cần với vẻ ngoài vui vẻ, thân thiện thường lệ của ông ta – một tài năng thiên phú, như Johannes vẫn hay nói một cách bông đùa– và một người cứng nhắc như Johannes cũng có thể bị lay động, không nhiều thì ít.

"Được rồi..." Johannes cằn nhằn sau một hồi đối phó với suy nghĩ của chính mình lẫn đôi mắt cún con nài nỉ của đối phương. "Vậy thì cùng nhau lái xe."

Nụ cười của Anze nhoẻn rộng hơn khi ông ta thì thầm, đưa cổ tay Johannes lên môi mà hôn nhẹ một cái, "Thư giãn đi. Đây chỉ là một chiếc ô tô thôi mà."

"Tôi phải nói rằng mình đã quá quen với xe ngựa kéo rồi."

"Ồ, tin tôi đi, thứ này tốt hơn mấy cỗ xe kéo đó nhiều."

Nói đoạn, Anze khởi động máy, và chiếc Bentley đen xuất phát xuống những con đường của phía đông Berlin. Ai cũng có thể thừa nhận rằng việc ngồi trên ô tô – cảm tạ trời đất con người đã phát minh ra nó – thoải mái hơn việc chịu đựng những cái xong xóc của xe ngựa cổ xưa rất nhiều, và tốc độ chạy cũng nhanh hơn gấp bội. Nhưng chiếc Bentley càng chạy gần hơn về phía những đại lộ, Johannes càng lún sâu xuống đệm ghế ngồi, gương mặt chỉ độc một biểu cảm của sự lo lắng.

Anze không kiềm được mà đưa cho người kia một ánh nhìn quan tâm. "Trời ạ, Johannes, em bị say xe sao?"

"Không." Johannes thở, tay víu vào thành ghế để ổn định bản thân. "Chỉ là ông chạy nhanh quá." Ông ấy thừa nhận, trông thấy cảnh vật bên ngoài vụt qua như một thước phim chiếu bóng. Thật ra, ông cũng chưa tiếp xúc nhiều với phim ảnh, nhưng ông cảm thấy sự so sánh này là đủ phù hợp.

"Nhanh sao?" Anze bật cười. "Johannes, đây là vận tốc trung bình đó!"

"Thế thì chạy dưới vận tốc trung bình đi!" Johannes rêи ɾỉ, cố gắng hết sức để không run lên trước ánh nhìn chòng chọc của người kia, bởi ông biết bằng không, ông sẽ bị trêu chọc trong ít nhất vài ngày tới. "Tôi quá già cho việc này rồi!"

"Được rồi, nếu em đã muốn như thế."

Anze vui vẻ tuân theo, và kể từ đó, chiếc xe của họ chạy một cách tàn tàn nhàn hạ dọc theo vỉa hè trong khi hai người đàn ông quan sát đường phố. "Khỉ thật, giờ tôi lái hệt như mấy cụ bà sống ở cuối phố vậy." Kẻ lớn tuổi hơn phàn nàn, với một giọng điệu bông đùa mà bất cứ ai cũng có thể nhận thấy.

"Tốt hơn nhiều rồi."

Johannes ngâm nga, trước khi vẻ u sầu thường lệ lại phủ lên gương mặt, ông ngồi tỳ người vào cửa số và hướng mắt đến mọi góc đường mà ông có thể thấy được. Không khí trong xe dần trở nên im ắng đến ngột ngạt, một sự tương phản rõ rệt với khung cảnh quảng trường tấp nập bên ngoài gần với Cổng Bradenburg. Đến một lúc Anze cảm thấy không chịu nổi nữa, ông ta bèn cất tiếng:

"Ừm... em trông thấy được gì chưa?"

"Chưa có gì." Johannes thở dài, giọng khàn và rung lên. "Chúng ta đến nơi chưa?"

"Tôi không biết, chúng ta đã đến phía tây thành phố rồi, nhưng tôi không nghĩ mình sẽ sớm tìm được địa chỉ đâu." Anze lẩm bẩm, bung ra trước mặt một tấm bản đồ và tờ địa chỉ mà Alfred đưa ông. "Như thể ngôi nhà ấy chẳng hề tồn tại vậy."

"Cứ tiếp tục tìm kiếm đi."

Chiếc Bently đi tuần thêm vài giờ đồng hồ nữa. Không ai biết địa điểm họ cần tìm nằm ở đâu, và hai người đàn ông bắt đầu tin rằng đó là một địa chỉ giả, mà việc đó cũng có thể hiểu được, bởi tuy Asmodeus có thể là một tên khốn ngạo mạn, thì hắn chẳng hề ngu. Màn đêm muộn chìm vào một màu đen thẫm, tuyến đường họ đi băng ngang qua một phần thành phố nơi chẳng có gì có thể trông thấy ngoài đèn đóm đã thắp lên như đám rước và tấm biển quán rượu nhấp nháy hai chữ "Đóng cửa". Phố này qua phố khác, mọi người đã đi ngủ hết cả, đến một lúc tâm trí Anze rơi vào trạng thái của một kẻ cứ chăm chú lắng nghe và thèm thấy bóng dáng của một người cảnh sát. "Tôi thấy có một sỹ quan." Ông ta cuối cùng nói, có vẻ khá hồ hởi vì việc này.

"Và anh ta thì sao?" Johannes hỏi.

"Chúng ta có thể hỏi thăm anh ta về địa chỉ. Có thể anh ta giúp ích được với vài thông tin."

Chiếc xe đỗ lại và khung cửa sổ kéo xuống khi Johannes chào viên cảnh sát đang đứng trực đêm. "Chào buổi tối, thưa sỹ quan."

"Chào buổi tối, hai ông bạn đáng mến." Viên cảnh sát đáp lời, nhiệt tình hơn họ đã mường tượng. "Dù rằng tôi tin bây giờ cũng đã khuya. Việc gì khiến hai người đi lại muộn thế? Giáng Sinh còn chưa đến gần mà."

"Có giờ giới nghiêm sao?"

"Không, tôi chỉ hỏi thôi."

"Tôi sợ rằng chúng tôi bị lạc đường." Johannes chậc lưỡi. "Không tìm được địa chỉ ghi trên mảnh giấy này. Anh có biết nó nằm ở đâu không?"

Viên cảnh sát cầm mẩu giấy và nheo mắt đọc, "Đây là một địa chỉ cũ. Phải là vậy."

"Một địa chỉ cũ sao?"

"Con đường mà nó tọa lạc đã bị chặn kể từ khi chiến tranh kết thúc rồi. Không còn ai sống ở đó nữa."

"Bị chặn kể từ khi kết thúc chiến tranh? Để làm gì, thi công à?"

"Như tôi được biết, phải."

"Từ đó đến nay cũng đã tám năm rồi." Anze chen vào, thắc mắc. Viên cảnh sát gãi đầu.

"Tôi ước gì có thể nói thêm, nhưng bản thân tôi cũng là một người mới. Có những chuyện mà tôi cũng chưa được biết."

"Tôi hiểu rồi." Johannes gật đầu. "Vậy địa chỉ này không còn nữa?"

"Tôi e là vậy."

"Con đường đó nằm ở đâu?"

"Rẽ trái ở ngã ba đằng kia, băng qua hai ngã tư rồi rẽ trái lần nữa. Nó là một khu nhà nhỏ và bỏ hoang. Các ông sẽ nhận ra ngay khi thấy nó."

"Đã hiểu. Cảm ơn rất nhiều vì đã giúp đỡ, thưa sỹ quan."

"Nhưng vì sao các ông lại cần tìm đến một khu nhà hoang..."

"Anh chưa từng gặp chúng tôi."

Johannes tuyên bố với một cái búng tay, và viên cảnh sát lập tức đứng lặng người trong vài giây ngắn ngủi. Khi anh ta nhận thức được trở lại, chưa hề có chuyện gì xảy đến với anh ta, và chiếc xe chạy vụt qua như thể họ chưng từng chạm mặt. Anze không kiềm được mà bình phẩm:

"Em làm thế có hơi ác đấy, Johannes. Em có thể bịa ra một lý do nào mà."

"Việc đó sẽ càng kéo dài cuộc hội thoại nếu như anh ta không tin chúng ta."

Anze kéo áo lên kín mũi và lầm bầm, "Làm ơn đừng làm như thế với tôi nhé."

Khi chiếc xe dừng trước địa chỉ đã định, xuất hiện trước mắt họ là một con phố tồi tàn, mà trên đó gồm một nhà ăn rẻ tiền bẩn thỉu, một quán rượu được xây như những quán trọ thuở xưa, một cửa hiệu bán lẻ với từng chồng bàn ghế túm tụm ở lối cửa, và vài ngôi nhà tối đen dẫn đến một ngõ cụt. Chính quyền dường như đã bỏ mặc nơi này khi còn đang thi công dở, bỏ lại nó với những cột đèn đường tắt ngúm, tuyết rơi vào những kẽ nứt trên mặt phố thay cho xi măng và nhựa đường.

"Là nơi này phải không?"

Anze chau mày khi ông đứng cùng Johannes trước ngôi nhà ở cuối phố. Nó trông chẳng giống một ngôi nhà, có hai tầng và không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa cái được giấu kín một cách lạ thường. Không có chìa khóa, và trước khi Anze kịp thốt lên lời nào, Johannes đã đấm thẳng vào cánh cửa và khiến nó vỡ vụn. "Đúng là điên rồ." Ông ấy làu bàu, nhiều phần vì tức tối, bởi phía sau lộ ra chẳng có gì ngoài một bức tường gạch.

"Có vẻ như con rắn đó đã niêm phong toàn bộ nơi này." Anze nói.

"Vậy thì tôi sẽ phá sập nó luôn!"

Dứt tiếng, Johannes liền đá mạnh vào bức tường, phá vỡ nó ra thành đống gạch vụn. Chỉ có bóng tối và bụi bẩn bên trong, và hai người đàn ông bắt đầu khám phá. Toàn bộ ngôi nhà, trừ đống gạch đá ngổn ngang kia, hoàn toàn trống hoác, chẳng có lấy một sự sống nào được phát hiện ngoại trừ lũ chuột chin chít dọc theo những đường ống hoen gỉ. Johannes rảo bước băng qua bãi hoang tàn, tai vểnh lên và hướng về mọi phía.

"Tìm ra được gì không?"

Johannes hỏi, khi ông theo chiếc thang dây mà lên đến nơi Anze đang lần mò. Ở đấy cũng chẳng có gì, không gian rộng và trống đến nỗi giọng của họ âm vang, chỉ có một chiếc bàn bị gãy đôi nằm ngay giữa phòng. Anze lắc đầu, "Không có tin tốt nào cả. Em thì sao?"

"Chẳng có gì dưới tầng." Johannes thở dài. "Nhưng tôi cảm nhận được nó."

"Cảm nhận được ai?"

"Herbert. Mờ nhạt lắm, nhưng tôi biết nó từng ở đây. Giá như tôi biết được nơi nào tiếp theo để tìm nó."

"Em có nghĩ mình tiếp tục tìm kiếm dọc khu phố này nổi không?" Anze lo lắng hỏi. "Em nên nghỉ ngơi."

"Không, tôi ổn. Tôi sẽ tiếp tục tìm."

______________________________________________

Nguồn ảnh: Xavier Collette.