Quái Vật Ở Berlin

Chương 14: Anze

Sáu giờ điểm từng tiếng trên tiếng chuông nhà thờ khi Anze trở về đến văn phòng của mình, một nơi tọa lạc trên tòa nhà chọc trời mà màn đêm cũng không bao giờ có thể khiến nó chìm vào giấc ngủ. Gương mặt quen thuộc của người thư ký mẫn cán kiêm trợ lý chào đón ông, một người phụ nữ nhỏ thó nhưng hoạt bát vô cùng, một niềm tự hào mà ai cũng phải ngưỡng mộ. Cô ấy ngồi phía bên kia phòng khi ông ta mở cửa ra, xung quanh là tài liệu xếp chồng của một công ty đương bận rộn hơn thường lệ suốt ba tháng liền. Vết mực đen nhòe trên trang giấy khi cô kết thúc chữ ký của mình với một dấu chấm thật đậm, rồi cô đứng lên, nhanh nhẹn gửi cho sếp mình những bản báo cáo trong ngày.

Anze chăm chú đọc xấp giấy tờ mình nhận được, "Mọi thứ vẫn tốt", ông tự chậc lưỡi với chính bản thân, ra chiều rất hài lòng với tấm biểu đồ với nét mũi tên chạy lên màu đỏ chói. Lật qua trang khác, ông hỏi, "Có tin tức gì quan trọng trong hôm nay không?"

"Có, thưa sếp, sẽ có một cuộc họp với Công ty Addams vào lúc tám giờ sáng mai tại Khách sạn Morte. Sếp phải tham dự." Người thư ký đáp. "Chúng ta chỉ còn một bước nữa thôi là có thể ký hợp đồng với họ, họ tuyệt đối rất ưng ý chất lượng lẫn sự đa dạng mẫu mã của các linh kiện động cơ của chúng ta. Tôi đã kèm thư mời của sếp vào đây rồi ạ."

"Tốt." Ông ta ngâm nga. "Còn gì nữa không? Có tin tức gì từ các phòng ban khác chứ?"

"Chúng ta vừa nhận thêm một khách hàng lớn đăng ký thành viên vào tuần trước, dưới cái tên của Tiến sỹ Asmodeus. Ông ấy rất hứng thú với các dụng cụ vật lý cơ học của chúng ta và đã mua với số lượng lớn, tất nhiên đã xuất trình giấy phép. Về các phòng ban khác, Ngài Tuna chính thức nghỉ hưu vào sáng nay, tôi đã thay mặt sếp viết một bức thư cảm ơn và gửi tặng một chai whiskey làm quà. Tất cả đều đã được tính vào danh sách thu chi tháng này. Cuối cùng, chiều nay một quý ông có điện cho sếp thông qua điện thoại cá nhân trong văn phòng. Anh ấy có để lại lời nhắn, mà tôi cũng đính kèm ở đây, và..."

"Tôi e rằng đêm nay tôi phải về sớm." Anze vừa đeo găng tay và khoác áo vừa chen ngang. Tuần lễ này đã đủ bận rộn, những ngày nghỉ đã sắp đến chân và ông ta chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt. "Đã xong cả chưa?" Ông hỏi dò.

"Vâng, hết rồi ạ." Người thư ký ngắn gọn đáp. Ông ta gật gù:

"Tốt, tôi sẽ trả lời cú điện vào chiều mai. À... thật xin lỗi, quý ông ấy là ai vậy?"

"Anh ấy nhắn mình tên Alfred, người nhà von Krolock."

"Alfred...?" Anze lầm bầm, ngập ngừng bất chợt. Ông mở tờ giấy lời nhắn mà người thư ký đưa cho, nét chữ uốn lượn đẹp đẽ ấy lại như dộng thẳng vào chóp sọ ông mà khiến ông ngồi phịch xuống ghế làm việc. Nhanh chóng, có phần miễn cưỡng, ông ngước lên nhìn người thư ký mà nói, giọng nặng trịch, "Nathalie, phiền cưng rất nhiều, nhưng làm ơn pha giúp tôi một tách cà phê nhé?"

"Được thôi, thưa sếp." Người thư ký không buồn chất vấn mà chỉ gật đầu, hướng ra cửa. "Pha cùng sữa tươi và sáu viên đường như mọi khi đúng không?"

"Như mọi khi." Người đàn ông đáp lại, liền vang lên tiếng cạch của cánh cửa đóng. Ngồi tỳ người lên mặt bàn, Anze trở nên trầm tư, ông nhấc ống nghe điện thoại lên và xoay mấy con số quen thuộc, chờ đợt sốt ruột bên tiếng chuông mãi không dứt. Sau ít lâu mà tưởng chừng như vài giờ, một giọng nhẹ nhàng bắt máy:

"Xin chào?"

"Alfred." Anze gọi, nhận ra ngay giọng nói kia thuộc về ai. "Alfred, là cậu phải không?"

"Ngài Afanas?"

"Phải, là ta đây, Alfred." Người đàn ông chau mày. "Cậu điện cho ta vào lúc chiều, và để lại lời nhắn rằng có chuyện không hay xảy ra. Con trai, chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ?"

"Không có chuyện gì xảy đến với con, hay Sarah... hay Koukol cả." Chàng trai trẻ đáp. "Nhưng con e rằng đối với những người còn lại thì khác ạ. Chuyện dài lắm, thầy... thầy có rảnh không?"

"Tất nhiên. Làm ơn, mau kể cho ta có chuyện gì. Nghe giọng cậu lo lắng quá."

"Bố muốn chúng con giữ kín chuyện này vì không muốn thầy lo lắng. Nhưng mà... mọi chuyện đang dần mất kiểm soát rồi, và con nghĩ đã đến lúc thầy biết chuyện..."

Anze ngồi lặng người khi Alfred kể tất tần tật những gì đã xảy ra, gương mặt ông tái đi cái sắc nhợt nhạt của sự lo âu khắc khoải, chẳng nhận ra rằng bản thân đang cào vào mặt bàn như một con mèo trên đống gạch nóng. Chàng trai trẻ kết thúc việc tường thuật của mình với một tiếng thở dài não nề, "Bọn con không biết phải làm sao. Bọn con cần thầy giúp", cậu ấy van nài, và Anze quyết định mình thật sáng suốt khi toan tính về sớm vào hôm nay.

"Nghe này, Alfred. Ta biết cậu cũng đương sốt ruột giống như ta, nhưng lần này ta không nghĩ chúng ta sẽ được quỷ sứ giúp đỡ đâu. Hai đứa phải ở yên tại chỗ." Ông ta ra lệnh qua ống nghe, lập tức nhận lại tiếng phản đối:

"Bọn con không thể!" Alfred tru tréo, "Đã đủ tệ khi ai cũng làm việc theo ý mình rồi, và nó loạn hết cả lên!"

"Ta không ngăn cấm cậu làm gì cả, con trai, chỉ là bây giờ cậu phải ở yên trong nhà. Đợi ta về ngay."

"Nhưng bọn con không thể đợi lâu thêm nữa! Xin thầy đấy, gấp lắm! Tàu hỏa từ chỗ thầy..."

"Cứ tin ta." Anze quả quyết. "Ở yên trong nhà. Ta sẽ về đến nơi trước khi hai đứa kịp biết."

Và rồi ông ta cúp máy điện thoại với một tâm trạng nặng trĩu, không để cho chàng trai kia có thêm cơ hội cỏn con nào để mà cãi lại. Cửa văn phòng mở ra, người thư ký xuất hiện trở lại với một tách cà phê mới pha nóng hổi trên tay, chỉ có thể trừng mắt ngỡ ngàng khi ông chủ của mình vơ vội lấy đồ đạc rồi xộc thẳng ra cửa. "Tôi xin lỗi, Nathalie!" Ông nói, vụt qua mặt người thư ký đủ khéo để không va phải cô. "Nhưng tôi phải vắng mặt một thời gian. Chuyện gấp lắm. Uống tách cà phê đó đi, hoặc cứ đổ nó, làm gì với nó cũng được!"

"Nhưng... Nhưng còn cuộc họp ngày mai thì sao?" Người thư ký cao giọng.

"Hủy nó! Hoặc dời nó qua ngày khác! Tôi sẽ về sớm nhất có thể!"

"Sếp không thể làm như vậy được! Chúng ta đã tiến rất xa rồi, Công ty Addams sẽ nổi xung thiên vì sự vắng mặt không phải phép này mất! Tôi phải nói gì với họ đây?"

"Cô là người thông minh, Nathalie." Anze nói vọng lại khi đã chạy đến cầu thang. "Nghĩ đi! Bịa ra một cái cớ nào đó! Tôi sẽ tăng lương thỏa đáng cho cô!"

Và cứ thế ông ta bỏ người trợ lý của mình lại với một đảo mắt ngán ngẩm cùng một tách cà phê đầy hoang mang trong tay. Ông chạy xuống mấy tầng lầu đông đúc những nhân viên tới lui làm việc, nhờ một sự may mắn tuyệt vời mà tìm được một góc khuất nơi không ai có thể nhìn thấy ông. Chớp mắt, trong thời gian chỉ bằng một phần mười giây, ông ta biến mất, tan biến vào không trung, chẳng để lại gì ngoài một cuộn khói đen rất mờ nhạt.

Tiếng thét của Sarah đánh động tất cả, bao gồm cả Anze, khi ông ta từ trong thinh không bỗng xuất hiện ngay giữa thư viện nhà Krolock. Tròn mắt kinh ngạc, Sarah và Alfred hỏi ngay, vẫn còn quá ngỡ ngàng để mà sắp xếp câu chữ cho tử tế:

"Làm... Làm thế nào..."

"Dịch chuyển tức thời." Anze nhún vai, vẻ mặt thản nhiên hơn bao giờ hết. Ông vào thẳng vấn đề, "Nhưng đấy không phải chuyện hai đứa cần lo lắng lúc này. Koukol đã được thông báo về những gì xảy ra chưa?"

"Không hẳn. Bố yêu cầu đừng ai nói gì với bác ấy, bởi bác ấy cũng đã có quá nhiều việc để lo trong lâu đài rồi." Alfred đáp. Anze tỏ vẻ bằng lòng:

"Tốt, cứ giữ như vậy. Ta sẽ nói với bác ấy lẫn mẹ Sarah rằng hai đứa sẽ đi chơi một thời gian."

"Thật sao? Đi á?" Sarah mừng rỡ, nhún nhảy không thôi. "Bọn con được phép đi ạ?"

"Phải, nhưng nhớ rằng đây không phải là chuyến du lịch nào đâu. Mặc kệ con rắn mà hai đứa kể cho ta nghe có là gì thì hắn vẫn còn đang ở ngoài kia và ta muốn hai đứa an toàn tuyệt đối."

"Vậy thì, bọn con sẽ đi bằng tàu hỏa?" Alfred hỏi.

"Ta e rằng đó là cách nhanh nhất để rời khỏi đây. Hai đứa vẫn còn quá nhỏ để bay, dịch chuyển không gian lại càng nguy hiểm hơn với những huyết đồng nhỏ tuổi. Ta sẽ gửi tiền để hai đứa cùng xoay sở."

"Gửi tiền?" Sarah nghiêng đầu. "Nhưng ông đã ở đây rồi mà? Nói vậy có nghĩa là ông sẽ không đi cùng bọn con ư?"

"Có một nơi mà ta cần ghé qua trước." Người đàn ông đáp lại. "Ta sẽ đuổi theo sau, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Để ta ghi lại địa chỉ cho hai đứa."

"Địa chỉ nào?" Alfred thắc mắc. "Con có địa chỉ của tên kia ở đây rồi."

"Ta biết rõ chứ, con trai, nhưng chúng ta không thể nào cứ xông thẳng vào hang ổ của hắn được, phải không? Chúng ta cần nơi tá túc, và đó là nơi này." Ông viết nhanh rồi đưa cho Alfred một mảnh giấy, chàng trai trẻ cất giữ cẩn thận trong túi áo mình. "Giờ thì chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta không thể phí thêm thời gian nữa. Nhớ, mua vé, lên tàu đến thẳng Berlin rồi tìm đến địa chỉ này, ở yên đó cho đến khi ta tìm thấy hai đứa. Hiểu chưa?"

"Hiểu rồi ạ." Bộ đôi gật đầu. Anze tiếp:

"Còn một điều quan trọng nữa. Nhớ đem theo áo choàng. Và hai đứa được dạy gì về chuyện đi săn?"

"Rằng bọn con không được phép gϊếŧ hay biến đổi nạn nhân khi lấy máu, bởi nếu ai cũng làm thế thì chúng ta sẽ sớm không còn thức ăn." Bộ đôi đồng thanh đáp, làm Anze không khỏi phì cười. "Giỏi." Ông ta khen. "Giờ hai đứa đã ghi nhớ những gì cần thiết, thì ta cũng xin phép. Ta tin tưởng hai đứa có thể tự mình xoay sở trong chuyến đi này."