Quái Vật Ở Berlin

Chương 5: Bé con của bố

Johannes chết điếng người trước bộ dạng của con trai mình. Herbert, Herbert của ông, đã bị teo nhỏ lại với một chiều cao chỉ mới hơn một mét hai, dáng dấp mảnh mai trước cái lạnh mùa đông, và thằng bé hẵng còn đang run lẩy bẩy khi cố cuộn tròn mình lại như một con xuyên sơn nhỏ. Mái tóc vàng sáng quen thuộc giờ chỉ ngắn ngang gáy và rũ rượi, cậu ngước nhìn lên liền lấy tay chùi nước mắt, làm lấm lem khuôn mặt mình với nước và chút gì đó trông như bụi bẩn hay nhọ nồi.

"Cha ơi?"

Giọng ngập ngừng đứt quãng bật ra, hòa với tiếng nấc khiến Johannes cảm thấy bản thân ông cũng muốn nghẹn.

"Bé con, sao thế?"

Câu hỏi thốt ra từ miệng ông không chút khó khăn, như thể ông đã trông thấy viễn cảnh này quá nhiều lần. Sự căng thẳng dần trượt khỏi bờ vai và mắt ông dịu lại, với một thoáng chần chừ không rõ nét ông đưa tay để vuốt mặt con mình. "Đừng khóc. Ta phải làm sao để con cười đây?"

"Cha không giận con sao?" Herbert nhỏ sụt sùi, dựa vào tay bố. Cậu không dám nhìn thẳng mặt ông. Johannes ngồi quỳ thụp xuống mà dịch lại gần hơn, ông chau mày, nhưng nụ cười, dù có yếu ớt đến đâu, cũng vẫn ở đó. Ông hỏi:

"Vì sao ta phải giận?"

"Con... con lại chơi ngoài tuyết với bùn nữa, dù cha dặn con không được." Cậu bé lí nhí, tự ôm lấy bộ quần áo nhàu nhĩ trên người đã bẩn vì bùn lầy và cứng bởi giá rét. "Quần áo con ướt với nhầy nhụa quá..."

Johannes chậc lưỡi:

"Thi thoảng quần áo cũng phải ướt, con không cần lo lắng quá đâu."

"Thật sao?" Herbert nhỏ ngạc nhiên, ngước nhìn lên bố mình. "Cha dặn rất nhiều, nhưng con đã không nghe. Chỉ tại... con thích tuyết lắm. Con tưởng cha sẽ mắng con nên... nên con trốn ở đây. Cha có chắc cha không giận con chứ?"

"Ta chắc chắn."

"Thật tốt quá... Cảm ơn cha." Herbert nhỏ thở dài. "Con cứ sợ..."

"Nào, con không cần dằn vặt như thế đâu. Chúng ta đi tắm nhé?"

"Vâng ạ. Con muốn đi tắm."

Herbert nhỏ gật đầu, rồi từ từ trèo lên lòng bố mình, để cho ông ấy bế. Johannes đứng lên, vuốt ve mái tóc con khi ông bước qua căn phòng tắm liền kề, chuẩn bị nước ấm đầy bồn cho Herbert. Herbert sớm vui vẻ trở lại với mớ bọt xà phòng, cười khúc khích khi được bố gội đầu cho. Cậu nhìn con vịt cao su vàng trôi trên mặt nước, hỏi:

"Lúc con đang chơi bên ngoài, con thấy nhiều bông tuyết đẹp lắm, và con bắt đầu suy nghĩ."

"Thú vị thật." Johannes gật gù. "Con đã nghĩ gì?"

"Con nghĩ rằng sẽ rất vui nếu mẹ ở đây cùng chúng ta nặn người tuyết. Bố biết đó, có thể là cả một gia đình người tuyết luôn, giống gia đình mình."

"Ôi, bé con, như thế sẽ rất tuyệt." Johannes ngập ngừng và ông thở dài thườn thượt. "Nhưng ta e là chúng ta đã nói về chuyện này rồi. Mẹ con..."

"Mẹ sẽ không trở về. Con biết." Herbert nhỏ lí nhí, lười biếng chơi đùa với miếng bọt biển cậu cầm trong tay. "Con chỉ nói vậy thôi..."

"Ta rất xin lỗi, Herbert."

"Con cũng sắp tám tuổi rồi. Sẽ rất, rất tuyệt nếu mẹ có thể ghé thăm chúng ta và hát chúc mừng sinh nhật con. Cha có nghĩ mẹ sẽ nhớ con không?"

"Tất nhiên là có chứ!" Johannes đáp, xối nước xuống mái tóc con khi ông tiếp tục gội đầu cho cậu. "Mẹ yêu con nhiều như ta yêu con vậy."

"Ồ, được thôi... Thật tốt." Herbert híp mắt cười thêm lần nữa. "Nếu mẹ bận cũng chẳng sao. Mẹ yêu con, đó mới là điều quan trọng, phải không? Con cũng yêu mẹ, nên mẹ và con đã có điểm chung rồi. Con vẫn còn có cha. Con lúc nào cũng có thể có cha. Và chúng ta có thể nặn thật nhiều người tuyết."

"Người tuyết vui thật, nhưng ta e rằng ta không thể nặn chúng chung với con. Ít nhất là bây giờ."

"Sao? Cha không thể ạ?" Herbert nhỏ phụng phịu. Johannes nở một nụ cười buồn bã:

"Ta muốn chơi cùng con lắm, nhưng hiện tại ta còn rất nhiều việc phải làm. Nhưng ta tin anh chị con thì có thể."

"Cha lúc nào cũng ở trong thư phòng, chán ngắt!" Cậu bé dỗi, tạt nước tung tóe khắp nơi. "Khoan đã... Anh chị con?"

"À, ừm, họ giống như anh chị họ hơn. Những bà con xa khác của con." Johannes chậc lưỡi. "Ngày mai con sẽ gặp họ."

"Con có anh và chị! Sao cha không nói sớm?" Cậu bé thốt lên, đôi mắt lấp lánh khi cậu nghịch ngợm ngúng nguẩy trong bồn và xoay qua nhìn bố. "Vậy là con sẽ có thêm bạn! Con háo hức đến ngày mai quá rồi! Bọn con sẽ chơi rất vui cho mà xem! Bọn con sẽ nặn người tuyết và ném bóng tuyết, và... và... bọn con có thể cùng vẽ và chơi trốn tìm nữa!"

"Họ sẽ thay ta chăm sóc con một thời gian. Ta cá là họ cũng sẽ thích thú hệt như con vậy."

"Con mong được gặp họ quá đi! Họ như thế nào ạ? Họ có thân thiện không? Nhỡ họ không thích con thì sao?"

"Con sẽ biết khi con gặp họ. Nhưng dù gì đi nữa, ta chắc chắn họ sẽ mến con thôi." Johannes nói, xoa xoa đầu con mình. "Còn bây giờ, con phải đi ngủ. Nước bắt đầu lạnh rồi."

Herbert nhỏ vẫn còn đang nhún nhảy trên giường khi bố lau tóc cậu cho khô với chiếc khăn tắm mềm mịn cỡ lớn. Cậu khúc khích và lắc đầu nguây nguẩy như một chú cún con đang tự giũ khô lông mình, làm cho mái tóc lù xù trước trán, trong khi đợi bố đi lấy quần áo mới cho cậu thay. Johannes quay lại với một bộ sơ mi trắng và quần ngủ, nhưng chúng quá rộng khiến cậu bé thắc mắc. "Con lớn nhanh quá, những bộ quần áo cũ đã không còn vừa với con nữa rồi." Johannes nói dối, nhẹ nhàng tròng chiếc sơ mi qua đầu con mình. Herbert trông thấy mình giống như đang mặc váy, cậu bật cười ha hả trước hình ảnh của bản thân, và rồi lại lăn lộn trên giường. "Ta sẽ mua quần áo mới cho con sớm thôi." Johannes tiếp, và Herbert chẳng nghi ngờ gì. Cậu được bố đặt ngay ngắn lại và kéo chăn lên, Johannes ngồi bên mép giường để trông chừng cậu. Herbert hỏi:

"Mẹ có biết con có những anh chị đó không?"

"Ta không nghĩ vậy ..."

"Hừ, chán thật. Con nghĩ mẹ sẽ rất muốn được gặp họ giống như con. Nếu mẹ về nhà ngày mai thì mẹ có thể gặp họ rồi. Và gặp con nữa. Con ước gì mình có thể nhìn thấy mẹ. Ngay bây giờ thì càng tốt luôn."

"Nhưng ta e điều đó là không thể, mein Liebling [1]." Johannnes thở dài. "Có chuyện gì ta có thể làm thay cho việc đó không?"

"Con không biết." Herbert bĩu môi. "Cha đâu phải mẹ. Cha trông già và cau có chết." Vừa nói, cậu vừa nghịch ngợm thè lưỡi ra. Johannes phải bật cười:

"Già và cau có? Con nói về cha mình như vậy thật à?"

"Nhưng đúng là vậy mà!" Herbert ngoe nguẩy. "Cha đâu có giống mẹ. Chắc chỉ trừ mái tóc dài thôi. Có lẽ cha có thể... xõa tóc xuống giống mẹ. Con thích vậy lắm, và nó gợi con nhớ đến mẹ nữa. Nên là... bây giờ cha có thể làm việc đó vì con không? Nha?"

Chưa từng có lúc nào mà Johannes có thể từ chối Herbert. Trước yêu cầu của cậu, ông liền tháo bỏ chiếc ghim cài tóc và để cho tóc mình xõa dài xuống vai, rũ xuống hai bên họ khi ông cúi nhìn con mình. Cậu bé phấn khích reo, và cậu gù lên mãn nguyện khi ông hôn lên trán cậu. "Như thế này được chưa?" Ông hỏi nhỏ.

"Ừm." Cậu bé ngâm nga, rồi bất chợp ngáp một cái thật dài. Johannes chậc lưỡi:

"Ta mừng vì con thấy thích. Còn bây giờ, đã đến giờ ngủ rồi."

"Dạ." Herbert nhỏ cười hì hì khi bố nhẹ tay véo má cậu. Ông khen:

"Đó chẳng phải một gương mặt vui vẻ đáng yêu sao?"

"Tại vì con rất vui." Cậu bé nhoẻn miệng. "Con vui vì cha không giận con tội chơi bời ngoài tuyết. Giáng Sinh sắp đến rồi, thật tuyệt khi chúng ta sẽ có thêm rất nhiều thời gian ở cùng nhau. Con có cha, và con cũng sắp có thêm bạn nữa. Cha đã sửa sang lại phòng con phải không?"

"Con thích chứ?"

"Thích lắm ạ. Có nhiều thứ màu tím xinh đẹp và lấp lánh. Con thích màu tím. Con hy vọng anh chị cũng sẽ thích nó luôn. Con hy vọng họ sẽ thích con. Có lẽ họ sẽ thích con nếu con là một cậu bé ngoan."

"Nhưng con là một đứa bé ngoan mà." Johannes luồn tay vào mái tóc Herbert, khiến cậu gù lên lần nữa với những cái gãi nhẹ. "Con có muốn ta kể truyện trước khi ngủ không?"

"Không cần ạ." Cậu bé lắc đầu. Mi mắt cậu bắt đầu sụp xuống.

"Thật sao?"

"Dạ! Con là một cậu bé ngoan rồi. Một cậu bé ngoan và lớn. Con không cần nghe kể truyện đâu, cha có thể đi ngủ."

"Vậy thì... chúc con ngủ ngon, Herbert."

"Chúc cha ngủ ngon."

Johannes hôn một lần cuối lên trán Herbert khi cậu đã chìm vào mộng đẹp. Ông ngồi bên cậu thêm ít lâu, chỉ để trông chừng cậu, ngắm nhìn l*иg ngực nhỏ nâng lên rồi hạ xuống đều đặn mỗi nhịp thở. Johannes không nhận ra mình đang mỉm cười, khi ông vươn tay vuốt khẽ mấy lọn tóc rũ lên vành tai cậu bé. Ông đã định vuốt ve hai bên gò má bầu bĩnh của cậu, thì tiếng gõ cửa vang lên.

"Thưa bố."

Alfred đang đợi phía ngoài khi Johannes mở cửa ra. Không chút chần chừ, cậu trai trẻ hỏi, "Herbert thế nào rồi ạ?"

Người đàn ông kia liếc nhìn nhanh vào trong, kiểm tra đứa trẻ đang say giấc một lần cuối trước khi ông bước khỏi phòng. "Có chuyện xảy ra." Ông nặng nề thở dài. "Bố sẽ thông báo cho tất cả trong phòng làm việc."

"Có nghiêm trọng lắm không ạ?" Alfred chau mày.

"Bố không biết." Johannes thừa nhận, buộc lại mái tóc mình lên. Ông vỗ vai Alfred, "Đừng lo, bố sẽ nói nhanh gọn thôi."

Nói xong ông liền quay gót và sẵn sàng biến mất vào trong bóng đêm. Alfred không lập tức theo sau, cậu hỏi:

"Bố đang khóc sao?" Giọng cậu lo lắng. Johannes ngừng lại ít giây và chớp chớp mắt, biết rằng mắt ông đều đã đỏ và sưng. Ấy vậy, ông lạnh lùng chối:

"Không."

____________________________________

[1]: Mein Liebling – tiếng Đức, ở đây có thể hiểu là "con yêu dấu". Johannes là người gốc Đức.

Nguồn ảnh: Xavier Collette.