Yến hội tại đại sảnh khách sạn.
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, trên bàn bày đầy rượu và điểm tâm, khắp nơi đều là những người phụ nữ mặc lễ phục cùng những người đàn ông mặc tây trang, tốp năm tốp ba nhỏ giọng nói chuyện với nhau, vài người đứng lại thành vòng tròn nói nói cười cười, không khí vô cùng náo nhiệt.
Buổi tối hôm nay, ở đây tổ chức tiệc mừng công chương trình "Super Voice" được hợp tác bởi công ty âm nhạc Dream Music cùng đài truyền hình Thái Dương.
"Super Voice" là một chương trình tìm kiếm tài năng hot trong những năm gần đây, hầu như năm nào cũng đứng đầu bảng xếp hạng rating. Nhiều nghệ sĩ được tuyển chọn từ chương trình đã trở thành những người nổi tiếng được yêu thích, mà giá trị của những huấn luyện viên tham gia chương trình cũng tăng vọt lên. Và Dream Music – công ty tổ chức chương trình này cũng đã thành công vang dội chỉ sau vài năm xuất hiện.
Khách mời ai cũng vui vẻ ăn uống, nói chuyện.
Lý Hi Hạnh đi qua đại sảnh đông đúc, cầm một đĩa bánh kem nhỏ cùng một ly rượu vang, tìm một góc khuất ngồi xuống.
Cô ăn một miếng bánh kem, vẻ mặt nghiêm túc bỏ nĩa xuống, cố nhớ lại xem đây có phải miếng bánh khó ăn nhất trong đời cô hay không.
Đầu bếp ở đây chắc chắn là anh em bà con của một vị giám đốc nào đó, lôi kéo quan hệ cố chen chân vào đây để kiếm cơm. Trước đó hẳn là làm nghề vá xăm xe, chứ không sao có thể làm ra một chiếc bánh kem có mùi vị chẳng khác gì cao su như vậy được? Đến tận hôm nay vẫn còn chưa mất việc, chắc chỉ có thể là vì những người tới nơi này với mục đích ăn uống nghiêm túc quá ít ỏi.
Cách đó không xa bỗng vang lên một trận cười nũng nịu.
Một người phụ nữ trang điểm đậm cùng một người đàn ông có diện mạo trông na ná một con cóc đang trêu đùa nhau, tiếng cười của cô ta hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nhiều người đều hướng phía họ đi tới.
"Giám đốc Kim, tôi kính ngài một ly."
"Giám đốc Kim, tôi rót rượu giúp ngài."
Cóc tiên sinh tên gọi là Kim Dũng, là giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ của Dream Music, cũng là anh họ của Quách Huy – huấn luyện viên chương trình "Super Voice".
Quách Huy là một ca sĩ đã thành danh lâu năm trong làng giải trí, cũng là huấn luyện viên "Super Voice". Những năm gần đây, lĩnh vực nghệ thuật ngày càng thu hút đầu tư, "Super Voice" bề ngoài là một chương trình tìm kiếm tài năng, mặt sau thực chất chỉ là một trò chơi của giới tư bản. Có những huấn luyện viên tham gia chương trình vì tiền công cao, nhưng cũng có một số người khác một xu cũng không nhận, thậm chí còn bỏ thêm một khoản tiền lớn mua cổ phần để trở thành cổ đông của công ty giải trí.
Muốn thành lập một công ty giải trí không chỉ cần tiền vốn, mà càng cần hơn là nhân mạch và nhân tài. Nhân mạch cùng nhân tài, người đầu tư không có, nhưng các vị huấn luyện viên lại có, đây cũng là một trong những lý do chương trình mời các ca sĩ lâu năm đến làm cố vấn. Công ty mới cần người đại diện, cần quan hệ công chúng, những người nổi tiếng đưa những người xung quanh họ vào công ty, vừa có thể tặng đi ân tình, lại có thể gây dựng quyền kiểm soát của mình với công ty mới.
Kim Dũng lúc trước là người đại diện của Quách Huy, là người anh em tốt đến nỗi có thể cùng nhau mặc chung một chiếc quần. Để Quách Huy đáp ứng làm huấn luyện viên "Super Voice", điều kiện đưa ra chính là chức vụ giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ này phải nhường cho anh họ anh ta.
Vì vậy vị Cóc tiên sinh này không chỉ là giám đốc cấp cao của Dream Music, còn là một người đại diện vương bài của công ty. Nếu ông ta chịu mang một nghệ sĩ nào, người đó chắc chắn trở thành đối tượng đầu tư của công ty.
Mấy phút sau, khi Lý Hi Hạnh còn đang tranh đấu gay gắt với miếng bò bít tết không khác gì cao su, thì một bàn tay béo ục ịch bò lên đùi cô.
Lý Hi Hạnh quay đầu lại.
Kim Dũng không biết đã thoát ra khỏi vòng vây của đám nghệ sĩ mới lúc nào, giờ đã ngồi cạnh cô, khuôn mặt giống con cóc kia đỏ bừng, chắc hẳn đã uống rất nhiều.
Ông ta vỗ đùi Lý Hi Hạnh, thân thiết hỏi: "Sao lại ngồi một mình ở đây thế, đại tài nữ?"
Lý Hi Hạnh nghiêng người, rút chân sang phía khác, nhàn nhạt đáp: "À, tôi đói bụng".
"Đồ ăn nơi này ăn không ngon, đợi tiệc tối kết thúc, tôi đưa cô đi ăn nhé". Ông ta nghiêng người sát lại, cánh tay không biết cố ý hay vô tình mà dán lên lưng Lý Hi Hạnh, "Cô có biết thí sinh tham dự năm nay tôi thích nhất là ai không?"
Mọi người xung quanh tuy đều đang nói chuyện với nhau, nhưng Lý Hi Hạnh lại cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt hướng lại đây. Có hâm mộ, có ghen ghét, có vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
"Giám đốc, ngài uống say rồi".
"Tôi uống không nhiều". Kim Dũng cầm ly rượu của cô, uống nốt phần còn dư, "Nói thật cho cô biết nhé, người mới năm nay, tôi thích cô nhất. Tuy rằng thành tích cô không cao, nhưng tương lại rất có tiềm lực phát triển. Cô không cần để ý kết quả cuộc thi, về sau ai thành công hơn còn chưa biết được."
Lý Hi Hạnh đứng thứ năm trong cuộc thi tìm kiếm tài năng năm nay, top 3 cũng không thể lọt vào. Nhưng những lời này của Kim Dũng cũng không phải nói bừa, tiềm lực của Lý Hi Hạnh rất lớn, cô là ca sĩ biết sáng tác, hát ca khúc tự sáng tác, biết dùng nhiều loại nhạc cụ, giọng hát cũng không tồi. Thứ hạng của cô không cao, nguyên nhân lớn do phong cách của cô.
Các bài hát phong cách dân gian truyền thống, không có tính chất cạnh tranh, so không lại với sự sôi động và hào hứng của những bản nhạc rock n roll cùng những âm thanh náo nhiệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Cám ơn". Lý Hi Hạnh nói.
Kim Dũng đặt tay lên chiếc ghế cô đang ngồi, cơ thể tiếp tục nghiêng về phía cô, tay ông ta gần như di chuyển tới hông cô.
Lý Hi Hạnh cầm đĩa đứng dậy.
"Cô có biết muốn nổi tiếng, quan trọng cô phải có điều gì không?" – Kim Dũng nói.
Lý Hi Hạnh đã chuẩn bị đi rồi, nhưng đĩa quá trơn, chiếc nĩa để trên đó rơi xuống mặt đất, cô không thể không xoay người lại nhặt lên. Khoảng thời gian lãng phí này khiến cô không tình nguyện mà nghe được Kim Dũng vừa tự hỏi, tự đáp: "Quan trọng là phải biết làm một người biết điều".
Lý Hi Hạnh nhặt nĩa, đặt lại trên đĩa ăn, ngẩng lên. Không biết do Kim Dũng đã uống say, hay do ông ta nhầm tưởng sai lầm nhỏ này của cô là lạt mềm buộc chặt, cô vừa mới đứng thẳng, bàn tay béo đầy mỡ kia lại dán vào eo cô.
"Kết thúc bữa tiệc cô theo tôi đi, tôi đưa cô đi ăn no". Trên gương mặt ông ta lộ ra nụ cười ghê tởm, "Sau này cô theo tôi, tôi ắt sẽ giúp cô thể hiện tài năng."
Không thể không nói, điều kiện này thực sự rất có lực hấp dẫn. Nếu là những người vừa nãy vây quanh ông ta uống rượu rót rượu, chắc chắn không hề ngần ngại mà đem tất cả các tiềm lực trên người cho ông ta khai phá.
Lý Hi Hạnh một lần nữa tránh né, kéo bàn tay quấn lên eo mình quăng đi, vẫn giữ im lặng không nói một lời.
"Rất nhiều người có thể hát". Kim Dũng lạnh lùng nói sau lưng cô: "Cô gái nhỏ, cô sẽ sớm hiểu ra rằng, chỉ dùng mấy bản nhạc nát mà cô chơi, cô sẽ chẳng có thứ gì trong tay cả đâu".
Lý Hi Hạnh dừng bước.
Ba giây sau, cô xoay người lại, tiền về phía Kim Dũng.
Kim Dũng sửng sốt nhìn cô không hiểu. Người phụ nữ này nhìn qua là biết thuộc loại người không ăn đau khổ không hiểu chuyện, không thể chỉ đơn giản nói hai câu liền lung lay rồi chứ?
Giây tiếp theo, Lý Hi Hạnh lấy chiếc ly pha lê trên bàn.
"Choang!" một tiếng chát chúa, ly pha lê vỡ thành ba năm mảnh, hỗn hợp chất lỏng màu đỏ theo trán Kim Dũng chảy xuống.
- ---
Chu Tiêu Đồng lại bị một email từ chối bản thảo làm cho thẫn thờ.
Đã không biết đây là lần thứ mấy, tiểu thuyết dài bị dừng, bài viết ngắn bị trả lại. Đây chính là trạng thái tệ nhất trong những năm sáng tác của cô. Vừa thất tình, còn có khả năng cao thất nghiệp.
"Khi bạn gặp một điều tồi tệ, chẳng hạn như bạn thấy một con gián trong nhà bạn, có nghĩa là trong nhà bạn còn hàng ngàn con gián khác đang đợi bạn. Khi bạn nghĩ đây là điều tồi tệ nhất, đừng nản lòng, điều tồi tệ hơn còn đang chờ đợi bạn".
Cô tắt hòm thư, mở ra một tài liệu mới, sau đó... bắt đầu ngồi ngây ra.
Sáng tác là một công việc đòi hỏi sự khéo léo, ví dụ một truyện ngắn hai vạn chữ, mở đầu cần sự hồi hộp, diễn biến cần một vài bước ngoặt và kết cục có thể là một màn cua xe khét lẹt. Một khi nắm giữ được những kĩ xảo này, cho dù thời điểm không hề có linh cảm, cũng có thể căng da dầu cố gắng viết.
Nhưng thứ hứng thú mãnh liệt khi sáng tác lại không liên quan đến những kĩ xảo đó. Có là có, không có là không có, có cố gắng thế nào cũng không thể cưỡng cầu được.
Mỗi khi có hứng thú sáng tác mãnh liệt, ngực cô sẽ như có một luồng khí chạy tới chạy lui reo hò đánh trống trong l*иg ngực, cả người đều ngập tràn năng lượng. Cho dù trong đầu cô không có cốt truyện nào, nhưng lại xuất hiện một đám nhân vật linh động, những cảnh tượng chân thực tươi đẹp làm cho cô hận không thể lập tức lấy bút trôi chảy mà viết chúng ra.
Mà mất đi thứ hứng thú sáng tác mãnh liệt ấy, cho dù cô có thể viết được ra cốt truyện, nhưng trong đầu cô lại là muôn vạn khoảng trắng, cô không thể tưởng tượng được chính mình muốn xây dựng hình tượng nhân vật như thế nào, nhóm nhân vật của mình đang gặp chuyện gì, không máu không thịt chẳng khác gì một đống phù chú đầy chữ. Bởi vậy, dù có cố gắng viết thế nào, viết ra cũng chỉ như con gà luộc lâu, mất đi mùi vị, vừa khô vừa nhạt.
Sau một hồi ngây ngốc, cô đẩy máy tính sang bên, bắt đầu chơi di động.
QQ, Weibo, Wechat... Cô liên tục kéo qua kéo lại mấy ứng dụng vài ba lần, mười phút lại làm mới một lần, nhìn lướt qua, lại làm mới.
Đây là một trạng thái quái lạ. Cô không phải không có việc để làm, ngược lại có rất nhiều việc để làm. Cô muốn viết bản thảo, có một nửa bộ phim còn chưa xem xong, tủ sách cũng đầy cuốn sách chưa đọc...
Điều tồi tệ nhất không phải không có gì để làm, mà là không muốn làm bất cứ điều gì, cũng không có hứng thú với bất kì điều gì.
Thời gian cứ thế trôi qua, thêm một tiếng trôi qua trong nháy mắt nhưng cô vẫn không làm được gì cả.
- -Nếu một người không có động lực làm việc, chỉ cần truy cập tài khoản ngân hàng và kiểm tra số dư tài khoản, thực tế sẽ dạy bạn cách làm người—
Chu Tiêu Đồng hít một hơi thật sâu sau khi xem số dư tài khoản của mình.
Vài phút sau, cô nhấc máy gọi điện.
"Này, Dương Dương, công ty các anh còn tuyển người không? Em muốn tìm việc làm".