Nhưng mà ngoài dự kiến, Chu Minh đột nhiên nổi đóa "Ai nhường cô."
Hắn không nhường cô mà, một chút cũng không nhường.
Ít nhất để cô ra tay, chỉ nên nhích chân một chút cho cô thể diện trước mặt lão đại, dù sao cũng là người của lão đại.
Nhưng mà cô một chiêu liền đem hắn đánh bay xuống khán đài, còn nữa, hắn nghĩ lục phủ ngũ tạng của hắn cũng có vấn đề rồi.
Hu hu đau quá, tự dưng nhìn lại cái danh kẻ đứng đầu của hắn sao trông chế diễu quá.
Là do người của Kim Taehyung và kể cả hắn đều đồng loạt yếu đi, hay do cô quá mạnh vậy.
Phi! Một cô nương trắng trẻo nhỏ xinh có thể đem hắn đánh bay như trái bóng vậy sao? Chắc chắn là do hắn đã kiệt sức.
Ừm là do hắn đã kiệt sức.
Dạ Ngôn đỡ Chu Minh thảm càng thêm thảm rời đi, Hạ Vũ uất ức nhìn theo, không nhường thì thôi, sao còn hung dữ như vậy.
Cô chỉ đánh hắn có một cái, ai biểu tên này yếu ớt.
Đồ yếu ớt!
"Thỏa mãn chưa? Anh đã bảo em nhẹ tay một chút, đoán xem cậu ta ít nhất phải một tuần mới có thể vận động trở lại." Kim Taehyung đứng bên cạnh lời nói như thể oán trách nhưng miệng hắn vẫn còn đang cười hớ hớ.
Hạ Vũ bĩu mô khinh bỉ "Em làm sao biết được thuộc hạ của anh yếu nhưng bông thế."
Ngẫm lại mới cảm thấy...!vô lý.
Hắn mà yếu như bông, vậy người hắn đánh bại sẽ là cái thể loại gì? Mềm như bún sao? Không thể nào, dù sao khi nãy cô cũng không dùng hết sức, để chừa lại còn dành cho hắn đánh mình mà.
"Thuộc hạ của anh không có yếu" Kim Taehyung lắc đầu chối bỏ.
"Chắc là do em mạnh à?" vô lý, không thể nào có chuyện đó được, kiếp trước cô làm gì có cái skill đồ sát thần thánh này.
Có nó cô đã chẳng con mẹ nó chật vật như vậy.
Không lẽ...!
Kim Taehyung chẳng biết từ bao giờ mặt trở nên âm trầm, khuôn mặt lạnh lẽo, đôi mắt sâu như chứa đựng được cả dãy ngân hà, giống như từ bên trong có thể trông thấy được khung cảnh của ngạ quỷ* "Không phải, có lẽ...!chúng ta sắp trở về."
*Ngạ quỷ thuộc về sáu cõi luân hồi, theo thuật ngữ Phật giáo dùng để chỉ những con đường mà chúng sinh sẽ tái sinh sau khi chết.
Gồm: cõi trời, cõi A Tu La, cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, cõi địa ngục.
Nói chung lại, cõi ngạ quỷ là một cõi giữ, chúng sinh phạm phải sai trái sẽ luân hồi vào cõi này.
"Về đâu? Anh muốn về Biệt Uyển à?" nhìn mặt hắn thì đáng sợ đấy, nhưng mà cũng còn tạm.
Kim Taehyung xoay chuyển như chong chóng, cười cười ôm người bên cạnh vào lòng "Chúng ta về Biệt Uyển."
***
Ngày định mệnh ấy mỗi ngày đều đang đến gần, cảm giác...!thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha.
Lòng thật rạo rực, giống như cô dâu chờ ngày cưới, giống như bà mẹ chờ ngày sinh con, giống như học sinh chờ ngày khai trường, rất mới mẻ.
Ui chao, đời người mà, dù sao cũng phải chết, không phải ai cũng đợi được đến một trăm tuổi rồi mới buông tay đâu chứ.
Cứ xem như là chúng ta thật tình không có duyên với thế giới này, đem một chữ duyên để làm lý do cho tất cả, cũng không phải là không được.
Tuổi trẻ, mỗi một ngày đều nỗ lực, có người thì nỗ lực chạy theo ước mơ, có người thì nỗ lực chạy theo đồng tiền, cũng có người lại nỗ lực vì khoái lạc của bản thân.
Nhưng về già rồi, dường như ai cũng nỗ lực vì hai chữ yên bình.
Càng gần cái chết, suy nghĩ càng đơn giản, chẳng hạn như hôm nay ăn ngon, thật hạnh phúc, hôm nay bông sen trên hồ nở rộ, thật hạnh phúc.
Nhưng mà không phải vì thế cho nên ngừng nỗ lực, lúc sắp chết đi rồi, những khung cảnh đáng nhớ nhất sẽ như một cuộn phim chiếu nhanh lại một lần, nếu như không có những niềm vui của tuổi trẻ, thì bộ phim ấy chắc chắn toàn là những cảnh buồn tẻ, đến cuối đời thì nên hạnh phúc mà.
Tuổi trẻ của bạn hạnh phúc thì khi về già mới hạnh phúc, cho nên Hạ Vũ đang nỗ lực là mình hạnh phúc đấy.
Không phải tự dưng mà cô ngồi nhìn gói bim bim rồi cười đâu, Kim Taehyung hắn đừng có dùng cái ánh mắt kỳ thị như thế nhìn cô.
"Em nhìn cười như vậy có thể nhìn được ra tiền sao?" mấy ngày nay cô dường như đều nỗ lực...!cười.
Thấy hắn cầm súng lên lắp đạn cũng cười, thấy hắn dạy dỗ người của hắn đến mặt tái mét cô cũng đứng bên cạnh cười, làm khí thế của hắn giảm xuống đến mức cuối cùng.
Kim Taehyung hỏi thì cô bảo sống không nên vui vẻ một chút sao?, hắn cũng thấy có lý, nhưng mà cũng thấy hành động của cô có cái gì đó sai sai, dù sao hắn cũng không nhìn ra được là sai chỗ nào.
"Ấy Mộ Bạch, hôm nay rảnh sao?" Hạ Vũ nhìn xa xăm, liền thấy Mộ Bạch nhảy ra khỏi tường của biệt thự liền đuổi theo, rồi cũng tiện chân nhảy theo.
Thật may là Kim Taehyung nhanh lẹ, nắm được chân lại, cho nên hiện tại có một người đứng bên kia bờ tường nhìn lên, một người treo lơ lửng trên bờ tường, một người đứng bên này bờ tường nhìn lên.
Hạ-hơi-nhục-Vũ:...!cứ thấy khung cảnh ngượng ngùng thế nào ấy nhỉ?.