/Công nhận tui đặt cái tên nghe kịch tính nhờ.
Có kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tò mò không cơ chứ/
Cả hai sóng bước bên nhau, gió hiu hiu vờn qua lọn tóc mềm mại của Hạ Vũ, Kim Taehyung đưa tay vén lọn tay lên, hỏi "Em thích cuộc sống như vậy?"
Cô cười lắc đầu "Không hẳn, đôi khi em cũng nghĩ là mình thích một cuộc sống bình yên như vậy, mái nhà nhỏ, sân vườn xanh ngắt trồng những loại cây đẹp mắt, ừm còn có anh, anh ngồi đó cùng em trải qua cuộc sống như vậy" Hạ Vũ dừng một chút, ngước mặt lên nhìn anh mỉm cười "Nhưng có đôi khi em cảm thấy mình dường như không hợp với cuộc sống như vậy một chút nào, đại loại là...!nó quá yên bình, và em là người rất tùy hứng, ha ha chính là một kẻ nổi loạn."
"Sao lại cảm thấy như vậy?" Kim Taehyung nhíu mày, tay nắm lấy bàn tay nhỏ càng thêm chặt, có lẽ...!có lẽ cô chính là như vậy.
Hạ Vũ vẻ mặt thản nhiên trả lời lại "Em không biết, có lẽ là nội tâm em nó thế, em cứ nghĩ bản thân em nhát gan, có lẽ sẽ thích cuộc sống của mấy cô gái nhỏ kia hơn, hàng ngày mua sắm, hàng ngày tiêu tiền, hàng ngày hưởng thụ dư vị của cuộc sống.
Nhưng mà hình như không phải, cuộc sống của anh, súng đạn của anh...!em không thấy lạ lẫm với nó."
Kim Taehyung:...!nội tâm hắn có lẽ đang run sợ, đúng vậy hắn đang run sợ, không phải sợ tính cách của cô gái nhỏ kia, mà là sợ cô của trước đây sẽ trở lại, có lẽ hắn thích dáng vẻ tự tại như bây giờ của cô hơn.
Tại sao phải tranh đấu như vậy, liều cái mạng nhỏ đến đáng thương.
Nói xem, nếu hiện tại quay trở về, cô muốn hoàn thành những mục đích mình đã định ra, hắn có nên nhúng ta vào không? Hẳn là có đi, ký ức của cô...!còn hắn thì không.
Sự dằn vặt của quá khứ, đôi khi là sự trừng phạt khốc liệt nhất, hắn sợ phải nghe câu "người bệnh không có ý muốn tỉnh lại", hắn sự điều đó lặp lại một lần nữa, sợ cô một lần nữa mạnh mẽ bóp nát trái tim hắn.
/Ui chu cha cái "..." sau này bật mí nghen, nói sớm lỡ đâu mất hứng/
***
Mới đấy đã năm mới, Hạ Vũ cảm thấy mình thật đỉnh cao, dưới mí mắt của Kim Taehyung thay đổi lớn như vậy mà cũng không bị hắn truy hỏi, hoặc là do hắn tin tưởng cô, không thèm hỏi.
Mà ngày cuộc đời cô và hắn đến cao trào cũng ngày càng gần, gần đến nỗi con tim Hạ Vũ run sợ như bị bóp nghẹt, đau đớn đến không thở nổi.
Trước kia mỗi khi cô thành công trốn đi thì kiểu gì đấy cũng chắc chắn bị kéo cổ xách về nhà, Biệt Uyển là chiếc l*иg giam bằng vàng, giam giữ con chim hoàng yến mãi không chịu ngoan.
Một người chỉ hận không đặt được lên đầu quả tim mà yêu thương, một người lại ghê tởm mà muốn bỏ chạy, lúc ấy cô còn cảm thấy tâm lý của Kim Taehyung không được bình thường.
Nhưng mà sự bất dĩ của hắn cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở việc chiều chuộng cô.
Kim Taehyung khi ấy thảm thương đến nỗi người đời nhìn vào còn phun ra được hai chữ ngu ngốc, hắn sợ cô nhìn thấy hắn sẽ bỏ chạy, nên chỉ đứng từ xa nhìn lại.
Mỗi ngày quan tâm cô, đến cả cơm ba bữa cũng do hắn phụ trách phân phó.
Cô liếc mắt nhìn hắn một cái cũng khiến hắn mừng như điên.
Khi ấy Kim Taehyung cứ nghĩ, hắn cho dù phải sống cuộc sống như vậy cả đời cũng được, miễn là cô vẫn luôn ở đấy, đừng rời đi.
Cuối cùng, thật may mắn!
Hạ Vũ bên này đẩy nhanh tiến triển của RDS-6, có lẽ là trước khi mọi điều xảy ra, nổ một phát cũng đáng.
Ui, cô sao có thể nghĩ như vậy chứ, đáng sợ quá.
Thật đáng sợ!
Tần Cảnh quả nhiên mừng rớt nước mắt, nhìn thành quả của mình...!cùng với người mình từ đầu đến cuối đều khinh thường kia ngày một hoàn thành.
Thôi được rồi, dù sao hắn cũng chấp nhận tài năng của cô từ lâu, từ lâu lắm rồi.
Tháng mười hai thời tiết trở lạnh đến cực điểm, Hạ Vũ cùng Kim Taehyung cùng làm ổ trên ghế nằm xem TV, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Hạ Vũ không quay đầu, chỉ khe khẽ gọi "Anh"
"Hửm" Kim Taehyung nhướn mày nhìn xuống vật nhỏ bé bên dưới.
"Anh có thích cuộc sống như bây giờ không?" nhìn vẻ mặt của Kim Taehyung dãn ra không ít, Hạ Vũ gan to hỏi một chút.
"Em thích thì anh thích" hắn cũng chẳng thật sự mong muốn cuộc sống như thế nào, nhưng nhìn cảnh hai người ấm áp bên nhau như vậy, hắn quả thật mong muốn thời gian dài ra.
"Cũng không tệ" Hạ Vũ trong lòng cảm thán, trái tim ngày một đập nhanh, thời gian mỗi ngày đều trôi, có lẽ...!số phận cũng đã định sẵn cho mỗi con người, thời điểm khởi đầu cho những bi kịch sau này, bi kịch nối tiếp bi kịch.
Kim Taehyung lần này nhận thấy được sự khác biệt của cô, cảm thấy người trong lòng đang run nhè nhẹ, khẽ hỏi "Làm sao vậy"
Hạ Vũ giật mình quay lại, hai mắt phiếm hồng làm Kim Taehyung hoảng cả tay chân lên "Em làm sao, làm sao vậy, đừng khóc, đừng khóc"
"Anh, RDS-6 của anh thử nghiệm thành công rồi, chỉ còn chỉnh sửa nữa là hoàn thành, anh đừng tiếp tục thực hiện dự án kia nữa được không?" Hạ Vũ nước mắt ngắn nước mắt dài nói, trông vô cùng đáng thương..