Lễ Vật Của Hắn

Chương 4

Quý Khâm lại hỏi tôi liệu Trạch An có trở lại không.

Mấy ngày nay tôi thực sự rất mệt không muốn nói chuyện với ai hết, Quý Khâm lại hỏi tôi câu đó.

Tôi bất đắc dĩ nói với anh "Anh biết không, em mới là Trạch An, Trạch An kia mới là giả."

Quý Khâm nghe vậy sắc mặt ngưng đọng như thể không hài lòng với câu trả lời của tôi.

"Em ấy vẫn sẽ trở lại chứ?" Quý Khâm vẫn chưa hết hy vọng "Ví như thân xác thật của em ấy, trở lại trong một bộ dạng khác. Tôi yêu là em ấy không phải yêu dáng vẻ của em ấy."

Tôi yêu là em ấy.

Tôi như bị mê hoặc. Tôi thật sự rất ghen tị với Trạch An.

Tôi hồi lâu mới cất lời "Có lẽ sẽ về."

Bốn chữ ngắn ngủn như tiêu phí hết sức lực của tôi, tôi cảm thấy mình không thể giả vờ bình tĩnh đứng trước mặt anh nữa nên vội vàng trốn về phòng đóng kín cửa lại.

Tôi mệt mỏi quá, tại sao giờ đây không một ai thích tôi.

Tất cả đều thích Trạch An đó, bạn bè tôi, cha mẹ tôi, người tôi thích. Tôi bắt đầu hoài nghi vì sao mình trở về, tôi giống như một vai ác không ai chờ mong tôi trở về.

Giống như tất cả nỗ lực để trở về của tôi hóa ra chỉ là tự mình đa tình.

Tôi và anh gặp nhau lần đầu ở lễ tốt nghiệp của anh.

Tôi đã yêu thầm anh rất lâu, nhưng Quý Khâm đối với người lạ luôn thờ ơ. Tôi chẳng thể làm gì chỉ có thể dùng ánh mắt trộm ngắm nhìn anh, phương pháp khác tôi sợ anh sẽ chán ghét tôi.

Đến tận khi anh tốt nghiệp, một khuê mật của Phó San thành đôi với bạn học cùng lớp của anh. Phó San mặt dày đòi đi tham gia party tốt nghiệp còn lôi kéo tôi theo.

Tôi phấn khích vô cùng, sửa soạn bản thân kĩ càng rồi tới tham gia.

Địa điểm tổ chức tiệc đầu tiên của họ là nhà ăn được các sinh viên rất yêu thích. Sau khi ăn xong mọi người đổi địa điểm đến KTV. Tổng cộng có khoảng 20 người, tiếc là lúc ở nhà ăn tôi không được ngồi cùng anh. Đến KTV nhờ sự giúp đỡ của Phó San tôi được ngồi đối diện với anh.

Quý Khâm không hát, anh ấy chỉ nhàm chán nghịch điện thoại. Tôi len lén ngước lên nhìn thấy lông mày đậm và những ngón tay thon dài của anh, càng xem càng thích, đây là lần đầu tiên tôi được gần anh đến thế.

Quý Khâm đột nhiên cất điện thoại, giống như cả nhận được ánh mắt của tôi anh ngẩng đầu nhìn về phía này vừa lúc bắt được ánh mắt chưa kịp thu hồi của tôi.

Khoảng khắc ánh mắt chạm nhau đại não tôi trống rỗng, hai má nhanh chóng ửng hồng, trên người bắt đầu đổ mồ hôi. Tôi vội vàng né tránh tầm mắt anh, khẩn trương đên nỗi không biết nên làm sao.

Liệu có bị anh phát hiện ra tôi thích anh không?

Hát một lúc mọi người cũng đã mệt vẫn còn đòi chơi trò thật hay thách, còn gọi một đống rượu giống như muốn không say không về.

Tôi lo lắng vì mình không biết uống rượu.

Phó San lôi kéo tôi tham gia, cô ấy nghĩ rằng đây là cơ hội để gần gũi Quý Khâm. Loại trò chơi này chơi mấy lượt mọi người đều trở nên quen biết nhau, tôi nghe xong cũng cảm thấy có lý.

Chỉ âm thầm cầu nguyện không bị phạt uống rượu.

Vài vòng đầu có lẽ ông trời đxa nghe thấy thỉnh cầu của tôi. Quý Khâm bị thách cùng một nữ sinh ăn một chiếc Pocky, nhưng anh ấy đã từ chối và nhận phạt rượu. Tôi vừa mừng thầm lại vừa tiếc nuối.

Anh ấy có vẻ không thích mấy trò này.

Không ngờ đến lượt tôi chọn phải cùng số 4 hôn môi 15 giây. Tôi sửng sốt trước tiếng náo loạn của nhóm người vừa định uống rượu chịu phạt lại phát hiện số 4 là Quý Khâm....

Tôi tự cổ vũ chính mình rồi quay về phía anh, anh nhíu mày muốn tránh ra, tôi không cho anh cơ hội vội vươn tay đè sau gáy anh giữ lại.....

Giây tiếp theo tôi dán môi mình lên môi anh

Mọi người xung quanh kích động gào thét tôi cũng không nghe rõ, tôi dường như nghe thấy tiếng thở hơi loạn của anh, thậm chí còn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt anh uống khi nãy, đầu óc tôi choáng váng cứ ngỡ đây là mơ dù tôi rằng đây không phải mơ.

Ai đó đếm ngược, tôi lo lắng dán chặt lên môi anh, đột nhiên rất muốn nếm thử rượu anh vừa uống có vị như thế nào. Tôi rụt rè vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ vành môi anh, thứ anh uống là loại cocktail trái cây, rất ngọt, rất thích, thích đến nỗi tôi quên mất bản thân chưa bao giờ uống rượu.

Khi tôi còn đang choáng váng đầu lưỡi bỗng như bị liếʍ một cái, tôi ngẩn ra còn chưa kịp phản ứng đã bị Quý Khâm đẩy ra.

Có người ngồi gần hét lên: "Hết mười lăm giây rồi."

"Trạch An dũng cảm quá, vậy mà dám hôn."

......

Tôi ngơ ngác sờ môi mình, theo bản năng nhìn về phía Quý Khâm, môi anh ấy hồng lên, ah ấy nhìn tôi một lúc rồi kì quái ngoảnh đi.

.....Anh ấy vừa mới hôn tôi sao?