Tịch thanh phong có chút ngạc nhiên nhìn vân lạc , hỏi :
- Muội không hỏi ta đến từ đâu sao ?
- Không cần , muội đã biết rồi huynh đến từ mặc quốc .
Tịch thanh phong không nói gì hết đối với cô nhóc nhóc anh có phần quan tâm hơn , anh xoa đầu cô có vẻ cô có chút giống với Lệ nhiên .
Hai người họ tạm biệt cô , rồi cùng đoàn rời khỏi Tề quốc , còn cô thì quay về hoàng cung trở về tẩm điện coi như chưa rời khỏi .
Mấy tháng sau
Nguyệt di lo lắng cho cô công chúa này cô lại chốn đi nữa rồi , nhưng lần này lại được bệ hạ cho phép , nguyệt di khá là bất ngờ không ngờ bệ hạ lại cho phép công chúa rời cung .
4 ngày sau
Mặc quốc
Cửu vân lạc đang đứng ở đây , mặc quốc quê hương của Tịch thanh phong , mục đích cô lặn lội từ xa cầu xin hoàng gia gia và tứ thúc cho mình rời cung là để đến Mặc quốc trả ơn , đây là lần đầu tiên cô làm vậy nhưng những gì cô làm đều là trả ơn thôi sao hay vì nguyên nhân khác ngay cả chính cô cũng không biết .
Vân lạc đi khắp nơi hỏi có biết Tịch thanh phong không , nhưng ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ , ở chốn kinh thành này không ai là không biết Tịch thanh phong nhưng lại có kẻ dám gọi cả họ tên vị đại tướng quân quyền cao chức trọng ấy sao , đó là cánh tay phải đắc lặc của hoàng thượng đó , là người duy nhất có được sự tin tưởng của hoàng đế và nhϊếp chính vương .
Từ xa có một người bước đến , cười nhạo cô :
- Thật to gan a , con nhóc kia ngươi sao dám gọi thẳng tên họ của đại tướng quân hả , con nhóc bẩn thỉu xấu xí !
Vân lạc nhìn cô ta bằng ánh mắt không vui , cô không tức giận , con người ấy mà chỉ cần họ đứng trên cao , nhìn xuống những kẻ thấp hơn mình liền khinh thường đối với kẻ có địa vị cao thì nịnh nọt , cô chẳng nếm xỉa đến cô gái đó coi cô ta như kẻ tàng hình .
Nhưng vị tiểu thư đó không thấy vậy , cô ta cảm thấy xấu hổ cô ta đường đường là tiểu thư văn gia thế mà lại bị một con nhóc thường dân bẩn thỉu khinh thường không thèm nói chuyện , cô ta định ra tay tát vân lạc
- Con nhóc chết tiệt này , mày dám...
Chưa tát được thì có người đã chặn , là tên nam nhân đáng chết kia đó là cô nghĩ thôi , còn tất cả người xung quanh đều sợ hãi cúi người hành lễ , vân lạc nhận ra được thân phận của hắn không tầm thường cúi đầu hành lễ ở đây mặc quốc là nơi cô không thể tùy tiện hành động được hơn nữa cô đang giấu thân phận , ở đây vân lạc phải che giấu thân phận một trong những điều kiện mà hoàng gia gia đưa ra ở đây cô chẳng khác gì thường dân .
- Tham kiến nhϊếp chính vương .
" Nhϊếp chính vương ? Tên này chính là nhϊếp chính vương " Vân lạc có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn .
Ai mà ngờ được , hắn tiến đến nói :
- Văn tiểu thư , ngươi ồn ào quá đó .
Vị tiểu thư kia nhanh chóng tạ lỗi rồi kể lễ liên tục , khiến cho vị nhϊếp chính vương kia đau đầu bởi vậy hắn ghét phụ nữ nhất , hắn lười biếng nhìn qua cô gái bên cạnh cô ta
" Người đó thật giống cô nhóc đó , cũng đã mấy tháng rồi "
Hắn nổi hứng tò mò kêu vân lạc đứng lên thì biết được là cô ấy , con nhóc không biết trời cao đất dày ấy khi hắn gặp ở Tề quốc .
Chỉ là có chút bẩn .
Hắn cười khúc khích , nói :
- Nhóc con là nhóc sao , thật sự đến sao .
Vân lạc nhìn tên nam nhân đáng ghét kia , mấy tháng không gặp đối với hắn nàng vẫn không có hảo cảm gì , hắn nói :
- Thôi nào , đứng dậy đi .