Lúc Vương Nguyên còn nhỏ, trò vui hằng đêm là nằm gọn trong chăn chờ tiếng bước chân vọng tới từ bên ngoài cửa phòng. Hành lang nhà cậu rất dài, tiếng bước chân kia sẽ xuất hiện từ xa đến gần, dần dần tới trước cửa phòng cậu rồi đẩy cửa vào. Khi ấy cậu sẽ nhắm chặt mắt giả vờ rằng mình đã ngủ, cậu cho rằng đó là tiếng bước chân của mẹ, bởi vì trong căn nhà này chỉ có mẹ là quan tâm cậu, mẹ sợ cậu không ngủ được cho nên đến thăm nom cậu.
Mãi cho đến sinh nhật tám tuổi, Vương Nguyên trải qua một cơn sốt không nhẹ, hằng đêm cũng không còn tiếng bước chân quen thuộc đó nữa. Giờ ngẫm lại, cậu chưa từng biết mặt đối phương là ai, nếu như có kẻ lạ mặt mỗi đêm đều đến nhìn bạn ngủ, bạn sẽ ngủ được hay sao?
Lúc này, tiếng bước chân kia cũng đã sắp dừng ở cửa phòng. Vương Nguyên vội vàng trèo lên giường đắp chăn cẩn thận, giả vờ là mình đang ngủ. Nếu cậu nhớ không lầm, khoảng thời gian này Vương Thiên Tuế thường xuyên dự tiệc đêm, hừng đông mới trở về nhà, Vương Phục thì ở ký túc xá, trong nhà chỉ có Ngô Nhược Vân nhốt mình trên tầng ba và vài người làm đang ngủ ở dưới nhà bếp.
Cuối cùng thì kẻ kia cũng đã đẩy cánh cửa phòng mỏng manh ra, lần này cũng giống như trước đây, đối phương đứng yên lặng ở đó, gần như hoà vào không gian tăm tối xung quanh mà nhìn cậu. Lúc Vương Nguyên còn nhỏ không biết cái gì là nguy hiểm, còn tưởng đối phương là người yêu thương mình nên không thấy sợ hãi, nhưng hiện tại cậu có đủ cảm giác để biết được, người này rất muốn ăn thịt mình.
Nhai ngấu nghiến, nuốt chửng hoàn toàn.
Cậu vừa nghĩ ngợi vừa suy nghĩ xem người này có khả năng là ai, thì đột nhiên đối phương bước vào phòng, đi thẳng đến bên giường của cậu! Vương Nguyên nắm chặt chăn, cảm giác người này chuẩn bị xốc chăn cậu lên, bèn mở to hai mắt trừng trừng nhìn vào mắt hắn!
"Vương Tuấn Khải?!!"
Người kia sững sờ nghệch ra, có lẽ không lường được cậu lại chưa ngủ, không hề sợ sệt tí nào lại còn biết tên hắn. Hắn vô thức lùi về sau, quay đầu bỏ chạy.
Vương Nguyên: ". . ." Cái gì vậy?
"Này, đừng chạy! Anh biết tôi là Vương Nguyên mà đúng không!!"
Cậu lao ra khỏi phòng, song trên hành lang chỉ có ánh đèn mờ mờ ảo ảo chứ làm gì còn bóng người nào.
Cậu có thể khẳng định, người nọ đúng là Vương Tuấn Khải mà cậu quen biết, bất quá phản ứng của hắn thật kỳ quái, giống như không muốn nhận thận với cậu vậy. Vương Nguyên buồn bực quay trở về phòng, tưởng đâu sẽ mất ngủ một đêm, ai ngờ cậu lại đánh một giấc đến sáng.
Vương Nguyên quy kết hoàn toàn cho chuyện thân thể này còn nhỏ, dễ mệt mỏi, cần dinh dưỡng. Cậu chậm chạp đi xuống lầu, kinh ngạc nhìn một nhà ba người đang ngồi trên bàn ăn, hết sức dịu dàng chờ cậu cùng ăn sáng.
Vương Nguyên: ". . ." Hôm nay là ngày lễ gì hay sao? Cậu thấp thỏm leo lên ghế, hoài nghi trong đồ ăn có độc. Độc chết cả nhà, kết thúc đoản hậu.
"Hôm nay em sẽ đưa Tiểu Nguyên đi tìm viện trưởng Đào, con nó cần được kiểm tra sức khoẻ toàn diện. Anh thấy sao?"
"Ổn đấy, nhớ mua nhiều thực phẩm bổ sung vitamin cho Tiểu Nguyên, dạo này anh thấy tinh thần Tiểu Nguyên không được tốt lắm, có phải là đang nghỉ hè không được gặp bạn bè nên chán chường hay không?"
"Không bằng ngày mai con đưa Tiểu Nguyên đến công viên gần nhà để Tiểu Nguyên chơi với các bạn xung quanh? Vừa hay con cũng có một trận thi đấu bóng rổ ở đó. . ."
Vương Nguyên nhìn ba người một nhà người tung kẻ hứng bằng ánh mắt kinh dị, suýt chút không nhịn được há hốc mồm hỏi rằng có phải mình đẻ lộn nhà? Đây thực sự là gia đình họ Vương mà cậu biết sao? Vương Thiên Tuế ôn hoà cười đùa tiếp chuyện với Ngô Nhược Vân này là ai? Ngô Nhược Vân tươi tắn rạng rỡ, "mẹ hiền quốc dân" đây là thế nào? Còn Vương Phục thân thiện hoà đồng cho cậu sắc mặt tốt, còn chủ động mang cậu đi chơi á?
Mặc dù không có nhiều tình cảm với gia đình này, cũng không chịu nhiều đả kích khi bị lãng quên nhanh chóng, nhưng khác biệt lớn như vậy cậu nhất thời không thích nghi được. Cậu chỉ biết im lặng ăn sáng suốt cả buổi, báo hại ba người kia càng lo lắng cho rằng cậu sinh bệnh.
"Mình được đi học sao? Buồn cười." Vương Nguyên méo miệng lên lầu, kết quả đúng là tìm thấy sách vở và bảng thành tích năm trước, ngậm miệng câm lặng. Cậu còn kiếm được không ít hình chụp cùng bạn bè, người thân, họ hàng cô bác các kiểu, đông vui nhộn nhịp và hạnh phúc đến nỗi cậu hoài nghi mười tám năm nhân sinh trước kia chỉ là ảo giác của một mình cậu, còn đây mới là sự thật.
Vương Nguyên thở dài, cái thế giới này có lẽ sẽ giữ được chân cậu khi cậu còn bé.
Ngô Nhược Vân giữ đúng lời hứa, tự mình lái xe đưa Vương Nguyên đến bệnh viện. Khi cậu nhìn thấy cảnh cổng quen thuộc với toà nhà bốn tầng nằm gọn trong khuôn viên cây xanh, Vương Nguyên hít một hơi, quả nhiên Đào viện trưởng mà bọn họ sắp gặp là người mà cậu nghĩ tới.
Sau đó cậu còn gặp bác sĩ Lâm và y tá Tào.
Vương Nguyên cảm giác nếu mọi chuyện cứ diễn ra theo dòng chảy này và cậu liên tục gặp lại những kẻ thực sự tồn tại trong cuộc sống trước đây của cậu, cậu sẽ có ảo giác rằng toàn bộ tình trạng này là hồi quang phản chiếu, còn mình thì đang hấp hối chờ liệm.
Y tá Tào cắm đầy các loại dây nhợ lên người Vương Nguyên rồi đẩy vào hệ thống quét. Cậu không biết tại sao khám tổng quát lại phải gây mê, nhưng không biết có phải do linh hồn này không phù hợp với thân thể bảy tuổi hay không, ý thức của Vương Nguyên hoàn toàn tỉnh táo, dù thân thể không động đậy được nhưng cậu có thể nghe rõ mồn một chuyện người khác nói bên ngoài.
Ngô Nhược Vân: "Dạo gần đây con trai tôi rất thường mộng du, có phải là triệu chứng sơ bộ của bệnh tâm thần không bác sĩ? Cứ hơn hai giờ sáng là Tiểu Nguyên lại mở cửa đi ra ngoài. . ."
"Mộng du chỉ là hiện tượng bình thường, không có gì đáng nghiêm trọng đâu cô Ngô, nhưng những lúc ấy hãy trông chừng và quan sát cậu ấy thật cẩn thận, nếu cậu ấy có biểu hiện gì bất thường. . ."
"Sáng hôm nay Tiểu Nguyên không chỉ mộng du, mà còn gọi tên ai đó, Vương, Vương gì đó. . .A, đúng, Vương Tuấn Khải! Trước giờ con tôi chưa từng quen ai có cái tên này. . ."
"Cũng có thể là nhân vật ảo tưởng trong phim hoạt hình hay là trò chơi cậu bé đang tiếp xúc. . ."
Vương Nguyên: ". . ." Sao càng nghe càng có ảo giác mình thật sự bị tâm thần.
Khi Vương Nguyên nhàm chán cho rằng cuộc trò chuyện sẽ kết thúc tại đây, cậu nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi phòng, dường như chỉ còn lại y tá Tào và bác sĩ Lâm tiếp tục đối thoại.
"Liệu có liên quan gì đến chương trình cải tạo trí năng của chúng ta không bác sĩ? Từ tháng trước đã từng có một bé trai xuất hiện vấn đề, gặp chướng ngại tâm lý vì chương trình của chúng ta, kết quả cậu bé kia-. . ."
"Đó không phải là lỗi của chúng ta." Bác sĩ Lâm cắt ngang lời y tá Tào, quả quyết kiên định: "Đứa trẻ đó chết là do gia đình nó không biết cách chăm sóc tử tế, hiện tại đối tượng mà chúng ta đang nghiên cứu là con nhà quyền quý, sẽ không để nó xảy ra chuyện gì đâu."
. . .
Khi Vương Nguyên trở về nhà, trời đã khuya. Hôm nay sau khi kiểm tra tổng quát xong, bác sĩ hẹn Ngô Nhược Vân ba ngày nữa đến lấy kết quả. Trông bề ngoài không có gì bất thường, nhưng cậu để ý khi bác sĩ Lâm nhìn thấy vết bớt trên ngực cậu, anh ta rất ngạc nhiên, tựa như không hề nghĩ đến thứ này sẽ xuất hiện trên người cậu.
Anh ta bắt đầu hoài nghi tính an toàn của cái nghiên cứu mà anh ta đang theo đuổi hay là anh ta và người ở giấc mộng trước có liên quan gì đến nhau?
Lịch trình của Vương Nguyên vẫn diễn ra đều đặn theo sự sắp đặt trước. Vương Phục nói dẫn cậu đến công viên là dẫn, Vương Phục này chỉ lớn hơn cậu năm, sáu tuổi, tự nhiên cũng sẽ ham chơi thích đùa, năng nổ vận động. Người anh này tuy háo thắng tranh bóng với bạn, nhưng nói được làm được, đảm bảo rằng mình sẽ trông nom được Vương Nguyên thì cứ cách vài phút là nghía qua chỗ cậu ngồi một lần, làm cho Vương Nguyên cảm giác như có kim trát mông.
Trong công viên cây xanh hôm nay có hoạt động phát quà miễn phí cho trẻ em vui chơi tại đây, cứ mỗi một câu hỏi đáp đúng, đứa bé đó sẽ được lĩnh một phần quà từ tay búp bê gấu. Vốn cậu không có ý tham gia, nhưng cái hoạt động này diễn ra gần như sát với chỗ cậu ngồi, quan trọng nhất là kẻ mặc đồ búp bê gấu kia trông có vẻ khá quen, cho nên cậu mon men lân la đến gần.
"Vương Tuấn Khải." Vương Nguyên ngẩng đầu chụp lấy đuôi gấu, ngửa mặt không cảm xúc nhìn con gấu nọ. Gấu ta dường như hơi giật mình, cầm quà trên tay đẩy về phía Vương Nguyên, muốn đuổi cậu đi, song Vương Nguyên đã kịp nhào đến ôm lấy chân hắn, gào to: "Chú này vừa sờ mông con!!!"
Gấu: ". . ."
Người qua đường, phụ huynh và đoàn thể trẻ em: "!!!"
Trước khi gấu ta bị quần chúng đè xuống bắt lại, hắn đã kịp bỏ chạy khỏi hiện trường, Vương Nguyên nhảy qua lối tắt chặn đường gấu, nhảy phóc lên cổ hắn đu đưa: "Vương Tuấn Khải! Anh chạy cái gì!!"
Cậu kéo cái đầu gấu bông ra khỏi người hắn, đúng thật là Vương Tuấn Khải không sai.
Vương Tuấn Khải dường như cũng bất lực với hành vi hết sức ngông cuồng của Vương Nguyên, túm cổ cậu lôi xuống: "Bộ cậu không sợ anh đây bắt cậu đi à?! Chạy theo làm cái gì?! Thấy người lạ phải biết đề phòng chứ!? Tính cảnh giác của cậu ném đi đâu rồi?!? Mới có bảy tuổi mà bày đặt rượt theo người khác, lỡ bị bắt cóc thì sao? Bị ngã gãy cổ thì sao?! Cười cái gì?!"
Vương Nguyên không có tí sợ hãi nào, vẻ mặt hoài niệm tha thiết nhìn hắn, lâu rồi hắn không mắng cậu, giờ nghe lại thấy rất thân quen.
"Tôi biết tên anh, tôi gọi đúng tên anh, anh không phải là người lạ."
Vương Tuấn Khải hừ một tiếng.
"A Ý."
Hắn nheo mắt: "Cái gì? Bị ngọng à?"
Vương Nguyên: ". . ."
Ở thế giới trước, cậu cho rằng A Ý chính là Vương Tuấn Khải. Không có ai sẽ tự nguyện lao đầu vào nguy hiểm để dẫn dắt cậu, cũng không ai mạo hiểm dám đặt cược cùng cậu để lừa gạt kẻ địch. Quan trọng nhất là chỉ có cậu và Vương Tuấn Khải mới biết chủ nhân của gương mặt kia là Uông Viễn, trong khi Khải tướng quân có hơi giật mình thì A Ý hoàn toàn không hề bất ngờ. Còn nhiều chi tiết nhỏ mà cậu để ý trong suốt thời gian đó, tất cả đều chứng minh rằng nghi ngờ của cậu là đúng.
Hắn rõ ràng biết cậu, nhưng bây giờ Vương Tuấn Khải dường như không có phản ứng gì với cái tên A Ý, hơn nữa trông hắn không giống giả vờ, đây là sao chứ?
Vương Nguyên còn muốn hỏi hắn, hôm qua tại sao đến phòng cậu mà lại bỏ chạy, tại sao hôm nay trông thấy cậu cũng bỏ chạy, lẽ nào hắn làm chuyện gì có lỗi với cậu à, chỉ là chưa kịp hỏi ra miệng, Vương Phục đã chạy từ xa tới, quát to: "Thả em tôi ra!!! Biếи ŧɦái!!!!!"
Vương "biếи ŧɦái": ". . ."
Hắn không lộ mặt, lao vυ't đi như tên bắn, để lại Vương Nguyên buồn bực dậm chân một cái, quay về.
Sự bảo hộ xung quanh Vương Nguyên tăng lên một tầng, để đảm bảo khi cậu mộng du không gặp nguy hiểm, Vương Thiên Tuế thuê thêm vệ sĩ trước cửa phòng Vương Nguyên, làm cho cậu có muốn chuồn ra ngoài cũng không được. Thân thể này rất nhỏ bé, chỉ trải qua vài chuyện đã mệt không chịu nổi, cậu thậm chí ăn cơm không vào mà trèo lên giường ngủ trước ánh mắt lo lắng của ba người còn lại.
Họ thật sự lo lắng cho cậu sao? Họ có biết cậu đang trở thành nạn nhân cho một chương trình nghiên cứu trên cơ thể người hay không?
Hoặc họ đã biết, nhưng cố tình che giấu?
Đêm nay, không có tiếng bước chân trên hành lang.
Vương Nguyên trải qua vài ngày nhàm chán như vậy, cho đến khi kết quả khám tổng quát được gửi đến. Toàn bộ chỉ số sức khoẻ đều bình thường, trừ một vài hạng mục cần được theo dõi thì không có gì đáng ngại.
"Mẹ, có khi nào trong nhà mình có ma không?" Vương Nguyên bám lấy tay Ngô Nhược Vân, ngây thơ nói: "Ma quỷ dẫn con đi khắp nơi, đêm nào cũng thế, con không có mộng du."
"Trên đời này không có ma quỷ gì cả, đó là giấc mơ của con thôi, đừng nghĩ nhiều."
Vương Nguyên gật gật đầu, lén lút quan sát ánh mắt Ngô Nhược Vân khi nói chuyện với bác sĩ Lâm. Bà ta có vẻ sốt sắng thật, không giống đang giả vờ đóng kịch, còn bác sĩ Lâm miệng rất kín, cậu lại còn nhỏ không dám hó hé gì nhiều, sợ người ta nghĩ mình bị hoang tưởng rồi đưa vào bệnh viện tâm thần thì buồn.
"À, có chuyện này tôi phải nói với cô Ngô." Bác sĩ Lâm chợt nghiêm túc hẳn lên, xem chừng là chuyện không nhỏ: "Gần đây có một nhân viên trong bệnh viện đã mang đi một số thứ thuốc quan trọng ra ngoài, không ai biết hắn đang ở đâu và có mục đích gì, nhưng số thuốc đó đều liên quan đến triệu chứng tâm thần và có ảnh hưởng rất lớn nếu người sử dụng là trẻ em, nếu như hắn có ý đồ bắt trẻ em để thực hiện mục đích của hắn, rất có thể hắn sẽ nhằm vào tiểu thiếu gia."
"Vì sao lại là con tôi?!"
"Vì tiểu thiếu gia có độ phù hợp với thuốc rất cao." Bác sĩ Lâm nói: "Cơ thể tiểu thiếu gia có độ nhạy cảm tương đối tốt, sẽ dễ trở thành đối tượng bị nhòm ngó."
Hết Chương 79