Lúc chạy đến nơi này, A Ý và Vương Nguyên đã bỏ lại cái đầu ở phía sau. Nhưng Vương Nguyên không cần quay lại để tìm nó, bởi vì những sợi tơ tuyến kia đã bám lên người cậu.
Chúng nó len lỏi vào dưới lớp da, tựa như những con sâu nhỏ chui rúc vào trong cơ thể cậu. Vương Nguyên không biết tại sao chúng nó lại yêu thích máu thịt của cậu như vậy, cậu chỉ biết là mình rất đau đớn. Cơn đau ban đầu chỉ là sự le lói như kim châm ở từng bộ phận cơ thể, rồi dần dần lan ra toàn thân như mực loang vào nước, giờ phút này đã sắp chiếm ngự thân thể cậu. Điều quái gở là cơn đau xảy ra rõ rệt như vậy nhưng đầu óc cậu lại tỉnh táo dị thường, càng đau đớn lại càng tỉnh táo, đến nỗi cậu hoài nghi lời của A Ý chỉ là trấn an mình.
Đây là mộng, không phải thật. Chỉ cần tin vào bản thân mình.
Vương Nguyên đặt tay lên ngực, cơ quan nơi đó đã không còn hoạt động từ rất lâu rồi, nhiệt độ cơ thể cũng không còn ấm áp như trước, cậu lại có ảo giác những sợi tuyến kia đang nỗ lực thức tỉnh trái tim ngủ đông của cậu, làm cho thân thể dần dần trở về phạm trù nhân loại.
Chúng nó đang cố hồi sinh cậu ư?
Vương Nguyên suýt đã quên, bản thân mình cũng không phải người sống.
"Cho nên chỉ cần chạm vào tơ tuyến, là có thể hồi sinh người chết. . .?" Cậu lẩm bẩm một mình, ngước nhìn hai bóng người đang hợp sức đánh quái vật trước mắt, muốn bước lên giúp một tay. Nhưng làm cách nào để điều khiển tơ tuyến? Cậu cũng không phải Uông Viễn hay A Ý, không có ma thuật trong tay, càng sẽ không biết liệu rằng cái mạng này có tan biến hay không nếu hành động bất cẩn.
Chẳng lẽ phải nhảy bổ vào ôm Khải tướng quân thật à? – Cậu sờ sờ đầu mình, chăm chú quan sát trận chiến phía trước.
"Nhìn cậu có vẻ nhàn nhã quá nhỉ." Oan hồn bất tán họ Uông tên Viễn lân la đến gần gạ gẫm, cười hì hì: "Đứng yên không tốt cho phát triển xã hội, chi bằng chúng ta hàn huyên tâm sự làm sao giải quyết đại sự đi."
"Tôi học chưa tới, cũng không đọc sách nhiều, không có uyên bác như cậu." Vương Nguyên nháy nháy mắt: "Hơn nữa chúng ta không quen biết gì, nói chuyện không hợp đâu, tin tôi đi."
Uông Viễn nhún vai: "Cậu sử dụng gương mặt này sống suốt nhiều tháng, lẽ nào không thấy thân thiết? Mỗi ngày tỉnh lại đều nhìn vào gương, tự hỏi tại sao mình lại phải ở trong thân xác kẻ khác, tự hỏi nếu đêm đó mình không bị đâm chết, có phải cuộc sống bây giờ đã khác, có phải không cần đứng ở đây đối diện với một người một lòng muốn gϊếŧ mình?"
Y ngẩng đầu, tràn đầy hứng thú kɧıêυ ҡɧí©ɧ Vương Nguyên: "Cậu có muốn biết tại sao đêm đó mình lại bị đâm chết mà không phải là ai khác hay không?"
"Chuyện đã qua thì cứ để-. . ."
"Tại sao khi ấy xung quanh không có một ai, tại sao chết rồi không được người nào phát hiện. . ." Uông Viễn mỉm cười hết sức ác ý: "Thi thể của mình đi nơi nào?"
Thình thịch.
"Rõ ràng đã thoát khỏi căn nhà đó. . ."
Thình thịch.
"Rõ ràng đã có được tự do. . ."
Thình thịch.
Thình thịch.
"Rõ ràng. . ."
"Rõ ràng là đã được sống cuộc sống như ý muốn. . ."
Bộp. Bộp. Bộp.
Cậu chạy khỏi cánh cổng to lớn, bỏ lại phía sau sự hào nhoáng lộng lẫy phù phiếm của một gia đình lạnh lẽo, bỏ lại ánh mắt hoảng hốt của người mẹ đã tránh mặc mình suốt nhiều năm, bỏ lại toàn bộ những gì đã được dạy dỗ giáo dưỡng, như một con chim xổ l*иg, lao lên bầu trời xanh.
"Ảo tưởng tốt đẹp, hiện thực tàn khốc."
"Cậu sẽ không bao giờ sống nổi khi bước ra khỏi sự che chở của gia đình đó."
"Không. Bao. Giờ."
"Và rồi, cậu thực sự đã chết."
"Thất vọng, đau đớn, thống khổ, phẫn nộ, không cam lòng."
"Cậu sẽ không thể quên được ánh mắt vô hồn của cái xác nằm trơ trọi dưới mưa, thể lạnh ngắt chìm trong biển nước buốt giá, thể xác lẫn linh hồn đều chịu phải giày vò dằn vặt. Cuộc đời này chẳng phải do bản thân mình quyết định hay sao? Chẳng phải chỉ cần có lòng tin, kiên trì nỗ lực theo đuổi mục tiêu là có thể sống tốt ư? Vì sao cậu lại phải chết? Vì sao như thế?"
Uông Viễn nhìn gương mặt trắng bệch của người đối diện, hài lòng mỉm cười: "Cậu có muốn biết tại sao lúc đó cậu có thể chạy khỏi nhà họ Vương hay không?"
Vương Nguyên nhìn y, hơi thở hỗn loạn, những lời nói của Uông Viễn như có ma lực thôi thúc ký ức kinh khủng kia quay trở lại, giằng xéo cắn xé trong đầu cậu. Cậu có thể tưởng tượng được từng chi tiết một, rõ rệt từng chi tiết một, rằng lưỡi dao kia sắc bén đến mức nào, đâm vào người cậu với tốc độ và lực đạo ra sao, thậm chí khi nó đi vào cơ thể, nó xuyên qua bao nhiêu bộ phận, bạo lực vuốt ve máu thịt cậu sâu tới đâu. . .
Không biết từ lúc nào, Uông Viễn đã đi đến trước mặt Vương Nguyên, đưa bàn tay khẳng khiu khô quắt của bản thân ôm lấy gương mặt cậu, gạt đi những giọt nước mắt mà cậu vô thức làm rơi. Y hoàn toàn không hề tỏ ra thương tiếc cậu, lại khiến Vương Nguyên có ảo giác y đang đồng cảm với mình.
Vương Nguyên đủ tỉnh táo để biết, trên thế giới này vốn không hề có đồng cảm thực sự.
Uông Viễn nhẹ nhàng nâng mặt Vương Nguyên lên, hai gương mặt giống nhau như đúc cùng đối diện trong khoảnh khắc, Vương Nguyên nghe thấy y nói: "Kẻ gây ra hết thảy tội nghiệt này, đang đứng ở đây."
"Cậu có muốn biết không?"
"Người đó đang ở đây."
Keng!
Thanh kiếm trên tay A Ý văng ra ngoài vòng chiến, cắm thẳng xuống mặt đất. A Ý có hơi hoảng hốt quay đầu nhìn Vương Nguyên, khi thấy cậu đang "trong vòng tay" của Uông Viễn, gương mặt A Ý lập tức chuyển thành thịnh nộ.
Như một mũi tên bắn, A Ý lao đến hất tung Uông Viễn ra. Nhưng Khải tướng quân nhanh hơn y một bước, không chỉ kéo Vương Nguyên về phía mình mà còn đánh bật Uông Viễn ra xa. Uông Viễn cười càng thêm tươi, vỗ tay kịch liệt: "Cậu có nhìn thấy không?! Hắn đang ở đây, đang ở đây! Ngay bên cạnh cậu!!"
Khải tướng quân lập tức buông Vương Nguyên ra, hoài nghi: "Y đã nói gì với ngươi?"
Khải tướng quân và Vương Nguyên chỉ mới gặp nhau vài ngày, hắn không hề tin tưởng một người chưa từng giao kết sâu, tuy rằng Vương Nguyên và kẻ đang sở hữu thanh kiếm giống hệt hắn kia có vẻ đang muốn giúp đỡ hắn, nhưng Khải tướng quân chinh chiến nhiều năm, đã từng bị phản bội qua rất nhiều lần, sẽ không tuỳ tiện làm ra hành vi gì ảnh hưởng đến cơ nghiệp toàn cục.
Có điều. . .Hắn liếc nhìn thanh kiếm cắm dưới đất, nhíu mày càng sâu. Người rèn kiếm từng khẳng định, kiếm là độc nhất vô nhị, nếu như có thanh thứ hai xuất hiện trước mặt hắn, thì đó là lúc kiếp nạn của hắn đến.
Một bàn tay nắm chuôi kiếm rút lên, A Ý không ngại nhìn thẳng vào mắt Khải tướng quân, nhưng y không làm gì tiếp theo, chỉ xoay vung kiếm chặn đòn tấn công của quái vật. Lưỡi kiếm cực sắc va chạm với móng vuốt cứng rắn, phát ra tiếng "keng" chói tai, A Ý linh hoạt thay đổi góc tấn công, lưỡi kiếm xoay vòng liên tục khắp tứ phía theo những quy luật không chịu sự hạn chế tốc độ, làm cho hai con quái vật không kịp chống đỡ, chỉ trong chớp mắt trên cơ thể nó xuất hiện rất nhiều vết cắt, đều có độ sâu và chiều dài giống hệt nhau.
Thanh kiếm sáng bạc như vẽ từng đường trong không trung, làm cho người ta có ảo giác A Ý cầm không chỉ một kiếm mà là nghìn kiếm, chúng nó mọc ra từ linh hồn của y, nhất nhất tuân theo sự điều khiển của y.
Lòng nghi ngờ của Khải tướng quân càng nặng, kèm theo đó là sự kinh ngạc không che giấu, người này sử dụng kiếm thuần thục hơn hắn rất nhiều, thậm chí có thể đạt đến trình độ nhân kiếm hợp nhất. Uông Viễn có vẻ không hề ngạc nhiên, chỉ thu lại nụ cười, gương mặt đanh lại.
Vương Nguyên cũng cảm thấy chiêu thức hành động của A Ý rất đỉnh, nhưng cậu biết y đang rất giận dữ, từng nhát chém từng cái xoay cổ tay đều rất dứt khoát, A Ý đang muốn kết thúc chúng nó nhanh nhất có thể. Vốn là A Ý và Khải tướng quân song song cùng đánh quái, cuối cùng biến thành A Ý một mình giải quyết hai con quái vật, hết sức tàn bạo mà chém chúng nó thành nhiều mảnh, sau đó đạp lên thi thể chúng nó bước ra ngoài.
Người y đầy chất dịch đen nhầy nhụa, gương mặt lạnh lùng trở nên xa lạ lại quen thuộc đến đáng sợ.
"Ta nghĩ lúc này nên sử dụng chiêu cuối được rồi." Vương Nguyên đột nhiên nắm lấy cổ tay Khải tướng quân, một lòng đâm đầu nhào vào ngực hắn. Khải tướng quân giật mình đẩy cậu ra, lại cảm giác cả cơ thể mình bị một loại xiềng xích vô hình trói chặt.
Uông Viễn bỗng dưng gọi: "Vương Nguyên."
Y lại mỉm cười, hết sức chân thành: "Tôi biết cậu đang định làm cái gì, nhưng thứ đó đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể cậu, một khi nó tìm được vật chủ sẽ tuyệt đối không rời đi, trừ phi vật chủ chết đi."
"Vậy thì cứ để nó chết đi." Vương Nguyên nghiêng đầu cười cợt, nắm lấy thanh kiếm trên tay Khải tướng quân, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Gϊếŧ ta."
Gϊếŧ ta.
"Gϊếŧ ta, ngươi mới có thể lật đổ triều đại này, đăng cơ và làm những việc mình muốn cho bá tánh."
"Hắn sẽ không dám ra tay đâu." Uông Viễn dường như không lo lắng chút nào: "Hắn không bao giờ gϊếŧ người vô tội, hắn là tướng quân của giang sơn này."
Vương Nguyên bỏ ngoài tai lời châm chọc chia rẽ, xoay mũi kiếm về phía mình: "Ngươi đã gϊếŧ vô số người trên chiến trường, có gϊếŧ thêm một người cũng không sao. Chỉ cần ta chết đi, ngươi có thể hồi sinh hoàn dương, chỉ huy đội binh của mình tiến thẳng vào kinh thành, xông vào lăng tẩm của hoàng đế, phá huỷ cơ nghiệp đã suy kiệt này."
Khải tướng quân hơi nhíu mày: "Ngươi không sợ?"
"Sợ, nhưng không làm như thế, ai cũng không sống nổi." Cậu nhếch môi: "Hơn nữa ta không muốn nhìn thấy bản mặt đắc ý của họ Uông kia, y cho rằng ai cũng tham sống sợ chết như y sao?"
"Đợi đã, ngươi không muốn biết là ai đã bày ra thế cục cướp đi mạng sống của ngươi sao?! Ngươi muốn bị gϊếŧ thêm lần nữa ư. . .!" Uông Viễn hô lên, nhưng chưa kịp nói hết câu, mũi kiếm trong tay Khải tướng quân đã xuyên qua l*иg ngực Vương Nguyên.
Vô số tia sáng bám dính trên tơ tuyến ùn ùn bò ra ngoài, chúng nó quấn quít trên lưỡi kiếm, men theo chiều dài kiếm mà leo lên người Khải tướng quân. Mà Vương Nguyên cũng tan rã thành từng hạt tro bụi rơi xuống đất, bị gió thổi tán đi thật xa.
Uông Viễn sững sờ, cắn răng quay đầu bỏ chạy, song trước khi kịp tẩu thoát y đã bị A Ý chặn đường, thanh kiếm sáng bạc biến thành một chiếc bút lông dài bằng nửa cánh tay người, vẽ ra những đường nét cong vẹo quỷ dị lơ lửng trên không trung.
"Trở về Minh giới chịu tội đi!!!" A Ý hét to, mở ra cánh cổng địa ngục sâu hun hút, tuy nhiên Uông Viễn đã kịp giãy ra khỏi nguồn sức mạnh kiềm chế mình, vội vã bỏ trốn. Chân y bị minh hoả thiêu đốt mất một đoạn, linh hồn cũng không tránh khỏi tổn thương.
A Ý lao về phía đống tro tàn dưới đất, nhanh chóng mở ra một cánh cổng dẫn đến thế giới khác, đuổi theo Vương Nguyên.
Khải tướng quân dẹp loạn phản động, hất đổ hôn quân, đăng cơ thành hoàng đế rồi đổi quốc hiệu là Khải Hoàn quốc. Khải Hoàn quốc tồn tại hơn năm trăm năm mới thay đổi người cai trị của dòng họ khác, đời đời vẫn luôn lưu truyền giai thoại về kiếm thánh không tên và tiểu công tử nhà thừa tướng.
Rầm. Rầm.
Vương Nguyên lăn lóc dưới sàn, hốt hoảng bò dậy sau cú té ngã trời giáng. Cậu kinh ngạc nhìn bộ pyjama trên người cùng với bày trí quen thuộc của căn phòng thơ ấu, thoáng chốc đã nhận ra mình đang ở đâu.
"Nhà cũ, năm bảy tuổi, không có quái vật, không có tướng quân."
Vương Nguyên vuốt ngực, dù nơi đó không có đau, nhưng trên người lại có một vết bớt dài bằng độ rộng ba ngón tay gộp lại, giống hệt như vết thương bị mũi kiếm xuyên qua. Cậu ngước nhìn đồng hồ, lúc này đã là hai giờ sáng, toàn cảnh trong nhà yên tĩnh im ắng, làm cho tiếng bước chân trên hành lang trở nên rõ mồn một.
Hết Chương 78