Phán Quyết

Chương 72: Bát Nhã lâu

Bát Nhã lâu ở Dương gia phái có vẻ âm trầm hơn phiên bản dưới biển, dù xung quanh có đèn đóm sáng rực, không khí lành lạnh lẫn quang cảnh vắng vẻ vẫn khiến người ta run rẩy. Thường thì theo tình tiết quen thuộc trong phim kinh dị, nhân vật chính sẽ bất chấp tất cả mà mò vào trong bằng mọi giá, cũng không biết nhân vật chính theo đuổi cái gì, chung quy là phải bước vào những căn phòng bí mật rồi đυ.ng độ thần giữ cửa bên trong. Rút kinh nghiệm từ báo đài phim ảnh lẫn những lần trải nghiệm thực tế, Vương Nguyên quyết định quay gót rời khỏi trước khi có chuyện gì không hay xảy ra.

Cậu phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.

Đưa mắt nhìn chằm chằm đường ngang ngõ dọc trước mắt mình, cậu có cảm giác bản thân tự đào mồ chôn: ". . ." Ban nãy làm sao cậu đi vào được vậy?

Ngẫm lại, cậu không phải là người sẽ vì sóng điện thoại mà tuỳ tiện đi lại trong một nơi không rõ bối cảnh. . . Vương Nguyên rùng mình một cái, kéo chặt áo ngủ, hẳn không phải là ai đó cố ý dắt cậu tới chứ?

Đêm càng về khuya, trời càng lạnh.

Vương Nguyên đã mất hơn một tiếng đồng hồ để tìm đường ra khỏi sân trước của Bát Nhã lâu, song cho dù có mò mẫm bằng phương pháp nào, cuối cùng cậu cũng đi vòng trở về chỗ cũ. Cậu đoán trong khoảng sân này chắc chắn có trận pháp cơ quan, tình hình của cậu hiện giờ chính là bị giam lỏng trong khu vực này. Tuy có hơi xấu hổ nhưng đành phải ngồi đây chờ người đến cứu, dù gì tới sáng sớm cũng sẽ có đệ tử đi ngang qua, đúng không. . .?

". . ." Vương Nguyên đứng nhìn mưa rơi lộp bộp ngoài mái hiên, sâu sắc cảm thấy mình đã đi đến cùng đường mạt lộ.

Một ngày đi đường khiến tâm trạng cậu khá là uể oải, gặp phải tình huống này càng không có tinh thần nghĩ ra cách gì, bèn ngồi xổm xuống dưới mái hiên trú mưa, nhắm mắt dưỡng thần. Chẳng ngờ một lần nhắm là nhắm đến sáng, mưa cũng tạng, nắng đã lên, xung quanh đây vẫn không có một bóng người.

Vương Nguyên hoài nghi mình đã đi vào khu vực cấm, cho nên không đệ tử nào lảng vảng xung quanh. Cậu đưa tay lau nước mắt khô ran, thẫn thờ nhìn cả toà kiến trúc khổng lồ trước mặt một lúc lâu mới vỗ mặt cho tỉnh táo lại, chật vật đứng dậy.

Ngồi cả đêm, tay chân tê rần không còn tri giác, dù đã sớm biết sẽ vấp ngã nhưng cậu lại không hề nghĩ rằng cậu sẽ mất đà lao thẳng về phía trước. Mắt thấy sắp đâm đầu xuống bậc tam cấp u đầu mẻ trán, đột nhiên cậu lại bị một người ôm thẳng vào lòng, còn cười cười thân thiết chào hỏi: "Ai da, mới gặp có hai lần mà Vương tiên sinh nhiệt tình quá ta, hay là tới phòng ta đàm đạo một tí?"

Vương Nguyên cười trừ yên lặng đẩy Dương Chấn ra, xoa xoa hai chân: "Cảm ơn chưởng môn, như thế thì làm phiền ngài quá, tôi còn có việc."

"Không phiền không phiền." Dương Chấn tươi tắn rạng ngời, sau đó cũng chưa thấy Vương Nguyên bước đi: "Có chuyện gì sao tiên sinh?"

Vương Nguyên thật thà nói: "Tôi không biết đường."

Dương Chấn cười ha ha hai tiếng, chẳng biết là chế nhạo hay thực sự thấy cậu trai này tức cười. Hắn dúi cho cậu một tấm thẻ bài, nói chỉ cần điền tên nơi mình đang ở vào, thẻ bài sẽ chỉ dường cho cậu đi.

". . ." Phải mà ngày xưa cố gắng học vi tính tốt hơn thì đã sớm nghĩ ra cách hack vào bản đồ Dương gia, tìm ra lối thoát?

Đợi Vương Nguyên cầm GPS cổ trang khuất bóng sau hàng cây cao vυ't ở hai bên đường rồi, Dương Chấn mới nghiêm mặt lại, quay đầu nhìn ổ khoá đen tuyền đang phong ấn Bát Nhã lâu: "Mới sáng sớm ra, không biết là thằng nhóc đệ tử tắc trách nào dám dẫn cậu ta đến đây, chẳng lẽ nó không biết nơi này là cấm địa? Cũng may ta đi ngang qua. . .Cậu ta là người phàm, lỡ gặp phải cái gì thì ai đền bù cho con sứa tinh đó chứ. . ."

Vừa nói Dương Chấn vừa xoay người đi, nhưng hắn khựng lại ngay tắp lự.

Trận mưa đêm qua rất lớn, cơ hồ là tưới đủ cây cối khắp ngọn núi này, nếu sau cơn mưa đêm qua nơi này có xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ lưu lại dấu vết trong sân. Nhưng bây giờ, nền sân chỉ có hai dấu chân, một dấu dĩ nhiên là của Dương Chấn, dấu còn lại không cần nói chính là Vương Nguyên.

Dương Chấn nhìn theo lối Vương Nguyên biến mất, ánh mắt trở nên thâm sâu không rõ.

Dương Chấn đã hứa là làm, hôm qua vừa tuyên bố cho Cốc Vũ mượn Linh lung đăng để bổ khuyết hồn phách thì hôm nay đã phái đệ tử đến thông báo, đưa Vương Nguyên đi nhìn Linh lung đăng.

Vương Nguyên vốn muốn ngủ bù trên giường, bản thân mình là khách lạ trốn trong phòng làm ổ thì đúng là ngại quá, bèn cố giữ tinh thần đi theo đệ tử kia. Cậu được dẫn đến một cái ao tự nhiên có diện tích ngang bằng hồ bơi trung tâm thành phố, chính giữa cái ao đó là một thân cây khổng lồ, bên trong ruột rỗng được xây dựng kiến trúc nhà ở, từ đây đến đó chỉ có một cây cầu gỗ bắt ngang qua.

Một mình Vương Nguyên đi đến ngôi nhà trong thân cây, càng tới gần càng thấy cảnh vật này có hơi quen thuộc. Sự việc này đã xảy ra rất nhiều lần, cậu cũng không chú ý nữa mà tập trung quan sát thân cây này, cùng với tảng đá lớn hình quả trứng bên trong.

Rõ ràng là ban ngày nắng nóng bức, đứng gần tảng đá lại mát dịu êm ái, cậu hít sâu một hơi, không khí trong sạch tràn vào phổi rồi lan ra khắp tứ chi, như đang gột rửa bụi bẩn trong máu thịt vậy. Vương Nguyên tò mò vươn tay ra sờ sờ mấy cái, đúng là pháp bảo nhà tiên, ngay cả xúc cảm cũng khác đồ thường, rõ là đá nhưng lại mềm mại đàn hồi. . .như là da người.

Cậu rùng mình thụt lùi lại, cảnh tượng trước mắt đột ngột biến đổi. Thân cây bỗng nhiên bành trướng khổng lồ bao trùm lấy không gian xung quanh cậu, từ trong thân cây mọc ra vô số rễ cây bấu lấy tảng đá giấu vào bên trong bóng tối. Vương Nguyên cảnh giác tránh xa ra, trân trối nghẹn họng phát hiện đất dưới chân mình không còn cứng rắn như ban đầu mà lại mềm dẻo nhớp nháp, tản ra mùi tanh hôi nhàn nhạt.

Giờ phút này cậu có ảo giác mình đang đứng trong dạ dày của một loài vật khủng bố nào đó, mà những chiếc rễ sần sùi xám ngoét kia chẳng khác nào mạch máu co đập. Chúng nó đan thành một cái lưới vây nhốt cậu lại, ở xa xa cân nhắc xem nên tiêu hoá bằng cách nào thì mới no lâu.

Tảng đá đã hoàn toàn biến mất trước mắt cậu, cùng với ánh sáng mặt trời. Vương Nguyên thẫn thờ đứng giữa vô vàn dây leo đang nhúc nha nhúc nhích nhảy nhót tưng bừng, thầm than lẽ nào Dương gia muốn chơi xỏ mình? Cậu đây là phàm nhân chân chính, không hề có tí giá trị lợi dụng nào, muốn uy hϊếp Cốc Vũ thì cũng phải tìm Yến Bách Hành, cớ gì lại nhằm vào cậu đâu?

Huống hồ cậu không cảm thấy Dương gia có ác ý gì với mình, nếu muốn thủ tiêu cậu, đêm qua ở Bát Nhã lâu cứ xiên một nhát là cậu tèo rồi, cần gì phải bỏ công đưa cậu đến đây khoe của. . .Vương Nguyên càng nghĩ càng đau đầu, đúng là đau nhức âm ỉ chứ không phải là do phiền não tạo thành. Cậu xoa xoa hai bên thái dương, bị gió thổi xót buốt đôi mắt mà phải nhắm lại, tiếng xì xào bên tai càng lúc càng lớn, làm cho đầu óc cậu khó chịu không nhịn nổi.

Không phải như thế này, Linh lung đăng không phải như thế này.

Linh lung đăng bảo hộ hồn phách, bổ khuyết tinh thần, là pháp bảo cứu trợ kẻ thiếu hụt hồn phách, lẽ ra phải làm cho người ta cảm giác được thanh minh chiếu rọi, ấm áp cứu rỗi.

Một giọng nói vững vàng chắc nịch vang lên trong đầu Vương Nguyên, Linh lung đăng này đã bị nhiễm độc rồi, mà kẻ khiến cho nó mất đi hào quang, biến thành tà vật như ngày hôm nay chính là cậu.

Chính là cậu.

Giọng nói kia như tiếng nhạc thôi miên, vang vọng từ sâu trong tâm trí cám dỗ đến hiện thực, như chiếc đuôi ong cứ luôn châm chích không ngừng vào vết rách nho nhỏ, dần dần xé toạc mở rộng nó ra thành cái miệng hố khủng bố, lôi sự tỉnh táo của người ta vào trong nhai ngấu nghiến.

Vương Nguyên bị nó phiền không chịu thấu, quát to: "Nói bậy! Tôi mới mười tám tuổi, tảng đá này vừa nhìn sơ qua là biết đáng tuổi ông nội rồi, tôi làm gì được nó!!"

". . ."

"Im hết đi im hết đi! Một người nói thôi, nhiều người tranh nhau nói ai mà nghe cho được! Thật là!! Thấy tôi đi một mình nên làm càn hả? Các người thử gặp Vương Tuấn Khải xem hắn có cáu kỉnh đánh chết hay không!!"

". . ."

Rốt cuộc một lúc sau, đám dây leo không còn múa may quay cuồng trên đầu cậu nữa, chúng nó im lìm rụt về trong cái thân rỗng ruột của cây to khổng lồ, giống như chịu chỉ thị của tảng đá mà ngừng giương nanh múa vuốt.

Vương Nguyên trong lòng thầm giơ ngón cái tán thưởng, đồng thời ngẫm nghĩ, không biết Vương Tuấn Khải đã làm gì, hung danh vang xa, đến cả một cái cây một tảng đá cũng sợ.

Ngẫm lại, tảng đá đó cũng không giống cái gì gọi là "đăng", lẽ nào nó không phải Linh lung đăng?

Ngay lúc cậu vừa lẩm bẩm xong, tảng đá giống như thấu hiểu mà tức giận nhảy phóc ra ngoài, toàn thân toả ra hào quang sáng chói: "Không phải ta thì là ai!!!" Nó rất phẫn uất, đám dây leo tứ phía lập tức rục rịch lăn lộn bày tỏ sự thịnh nộ.

Vương Nguyên hoài nghi: "Ngươi nhiễm độc rồi."

"Còn không phải tại ngươi!!!" Tảng đá căm tức: "Còn có Vương Tuấn Khải!!!"

. . .

Trong vùng không gian tối tăm, đốm sáng màu xanh lam nhạt yếu ớt từ từ sẫm màu, nó bay từ từ xuống mặt đất, dung nhập với bộ xương trắng hếu nằm chỏng chơ ở đó. Hài cốt run rẩy kịch liệt, như bị ma hoá mà sản sinh ra sương mù đen kịt, từ trong làn sương ấy xuất hiện vô số đốm sáng xanh lam, chúng quay cuồng xung quanh bộ xương.

Máu huyết sôi lên sùng sục, rùng rùng "mọc" ra từ hài cốt. Các tế bào đỏ chói quấn quít đan chéo chồng chất lên nhau, sinh sôi nảy nở thành tầng tầng thịt tươi. Thịt tươi hình thành hoàn tất, kế tiếp là làn da trắng bệch kéo căng tận cùng, bao phủ lấy khối thân thể mới vừa hồi sinh thành công.

Gương mặt biến dạng của người đàn ông chậm rãi được bổ khuyết bởi lớp da mới, có lẽ vì không khống chế được tốc độ hồi sinh, tóc của hắn dài hơn bình thường, phủ xuống đôi mắt đen ngòm đầy vẻ đau đớn.

Vương Tuấn Khải chống đỡ thân thể mới, chật vật ngồi thẳng người, thở dốc không ngừng. Hình phạt của tạo hoá quả đúng là không thể đoán trước, cơ thể cũ của hắn bị quy luật đánh tan xương nát thịt, mỗi lần hắn cố gắng hồi phục thì đòn tiếp theo lại giáng xuống, đánh đủ bốn mươi chín lần mới ngừng.

Thời gian trước hắn bị thương không nhẹ cho nên lần này mất khá nhiều thời gian để hồi phục, không biết bên phía Vương Nguyên có phát sinh chuyện gì hay không. Trước khi Vương Tuấn Khải bị đánh nát có lưu lại một vật bảo hộ cậu, nhưng hắn sợ có việc ngoài ý muốn, phải nhanh chóng rời khỏi hỗn độn để quay về bên cạnh Vương Nguyên.

Hắn bước ra khỏi vùng tăm tối, toàn thân như mới vừa trải qua lễ rửa tội bằng máu, mới nhìn có vài phần thị huyết đáng sợ, không ít người kiêng dè mà rối rít tản ra. Bọn họ dùng ánh mắt hiếu kỳ lẫn chế nhạo quan sát hắn, có kẻ gan to bật cười khanh khách: "Lại nữa, lại tới nữa, đây là lần thứ mấy rồi ngươi có nhớ không?! Hi hi hi!"

Vương Tuấn Khải liếc đối phương một cái, vung tay chụp lấy cánh tay gã kéo đứt, ném về phía lũ quỷ đói đang điên cuồng tranh ăn. Người kia vẫn đang cười rất khoái chí, mặc cho máu đen xối xả tuôn ra dưới vai: "Bị nói trúng rồi nên tức giận chứ gì? Há há há há!"

"Bỏ đi bỏ đi, đúng là chỉ có vô cực địa mới hồi sinh ngươi!" Gã nhảy nhót mấy cái, liếʍ môi: "Lần sau đến nhớ chừa cho ta một con mắt là được!"

Vương Tuấn Khải bỏ ngoài tai lời trêu chọc nhảm nhí, nhặt Bút Phán lên chuẩn bị tra vị trí của Vương Nguyên.

"Chờ một chút chờ một chút! Có người đặt hàng ngươi trước rồi nè!!" Gã điên cụt tay huơ vội một con mắt trong tay, chỉ chỏ lung tung "Minh giới, mấy lão già kia đang sốt ruột tìm ngươi đó, mau đi về gặp trưởng bối đi nào!!"

Con mắt mở to trừng trừng, mở ra một không gian vô tận nuốt lấy Vương Tuấn Khải.

Minh giới.

Minh giới ngày hay đêm đều tối đen như mực, hai bên Giang Hà thuỷ là bụi cỏ lau cao quá đầu người, sương mù giăng giăng khắp lối, thỉnh thoảng có vài con quạ đen hớt hải bay qua, tiếng kêu thê lương lạnh lẽo làm cho nơi này càng thêm âm u mờ mịt.

Vương Tuấn Khải vừa bị ném vào giữa hậu điện, người ngồi bên trên lập tức rên lên một tiếng, cuống quít ném quần áo xuống: "Á, sắc lang!"

". . ." Hắn chậm rãi mặc quần áo vào, mái tóc dài bị cuốn sang một bên, nhìn có vẻ hết sức phong tao nếu như chất lỏng trên người hắn không phải là máu.

Anh Minh che đôi mắt yếu đuối, duỗi tay tức giận thở phì phì: "Ngươi biến đâu mất biệt mấy ngày nay?! Đám trưởng lão cậy già lên mặt kia ngày nào cũng tìm ta gây sự, phiền tới nỗi tóc ta sắp rụng hết rồi!! Hôm đó ngươi bị cái gì vậy, ngang nhiên dám dùng trấn ngục binh, không sợ lôi vương đánh tan hồn phách đầu thai không được sao?! Ngươi còn thờ ơ nhìn ta? Tưởng ta không biết mắng người?! Còn có Vương Nguyên! Ngươi làm như vậy không nghĩ đến Vương Nguyên à?! Tán hồn rồi thì còn có biện pháp khác mà, hà cớ gì phải dùng sát chiêu tuyệt mệnh?!?"

"Bởi vì là Vương Nguyên cho nên mới phải mời đến trấn ngục binh." Vương Tuấn Khải cắt ngang lời y, giọng lạnh như băng: "Hồn phách của cậu ấy không phải phàm nhân, dùng cách thường là không được. Dương Liệt lại là phản quân sót lại, gã đã bị dồn vào bước đường cùng ngay cả tính mạng cũng không cần, còn sợ cái gì?"

"Hơn hết." Hắn ngẩng đầu đầy vẻ trách móc: "Chẳng phải gã ta chạy ra từ đây ư? Đấy là lỗi của ai?"

Hết Chương 72