Phán Quyết

Chương 50: Suối tuyệt mệnh

Liễu Thần không thường hay đón khách ban đêm, nhưng hôm nay anh ta phá lệ chủ động thử một lần. Gần đây quan hệ giữa anh ta và bạn gái không tốt lắm, cũng là vì tiền lương hằng tháng anh ta kiếm được không đủ để trang trải chi phí sinh hoạt mỗi ngày của hai người. Không phải bạn gái giận dữ hay khinh thường gì cả, mà để bù đắp cho thiếu hụt tiền bạc này, cô ấy đã đi làm thêm ở hộp đêm.

Liễu Thần không muốn bạn gái chịu khổ, bạn gái cũng không muốn hai người có mâu thuẫn vì kinh tế, anh ta bèn dứt khoát đến hộp đêm làm tài xế taxi, ít nhiều gì cũng có thể lo lắng được cho bạn gái, mà vấn đề thu nhập cũng có thể giải quyết vài phần.

Đây là ngày thứ ba Liễu Thần tiếp nhận công việc này, người ngồi taxi của anh ta phi phú tức quý, thường thường sẽ boa tiền hoa hồng cho Liễu Thần, có điều những nơi bọn họ lui tới đều khá là vắng vẻ.

Chẳng hạn như người đàn ông say mèm ở phía sau xe anh ta bây giờ, đột nhiên nổi hứng đòi chở đến khu du lịch rừng nguyên sinh hóng gió. Gió giờ này đều là gió độc, không biết hóng xong người còn sống không. Nhưng nói gì thì nói, làm vẫn phải làm, Liễu Thần đưa gã ta đến bìa rừng nguyên sinh, yên lặng ngồi trong xe nghe gã lải nhải.

"Người sinh thời yêu tiền như mạng, thói đời ngày này dùng diện mạo để yêu, tình cảm trong teo tóp khẳng khiu mà cứ giả vờ như tâm can vẫn còn đẫy đà phúc hậu. . .ức. . ." Quỷ say rượu lèm bèm không dứt, híp con mắt một mí ra cửa xe, dật dờ uốn lưỡi: "Anh đưa tôi đi đâu vậy? Không phải tôi bảo anh lái xe đến "suối tuyệt mệnh" sao?! Anh có biết đường không vậy, hả. . .?!"

Liễu Thần bó tay: "Suối tuyệt mệnh đúng là nằm trong khu rừng này, anh thông cảm chút đi, đường này xe không vào được." Mà kể cả có thông lộ thì Liễu Thần cũng không dám để vị khách này ở đây, sở dĩ con suối kia được gọi là "tuyệt mệnh" còn không phải là do người đến tự sát nhiều quá? Ngộ nhỡ người đàn ông này buồn tình nhảy xuống làm thuỷ ngư, sáng mai cảnh sát đến thăm hỏi anh ta thì anh ta biết tìm ai khóc?

Liễu Thần nghĩ vậy rồi nói: "Người anh em, cuộc đời còn biết bao nhiêu là hy vọng, anh suy nghĩ thoáng chút đi. Nhìn anh như vậy chắc đã có bạn gái rồi nhỉ? À nếu chưa có thì tôi có thể giúp anh giới thiệu vài cô đấy. . ."

"Cậu nói cái gì? Cậu dắt tôi đi xem mắt à?! Hừ, tôi không cần! Cậu kêu cô gái ngoài kia tránh xa tôi một chút! Đừng để đàn bà con gái đến gần tôi! Bọn họ đều là những kẻ yêu tiền như yêu mạng, không hề biết thương xót cho tôi chút nào!!" Quỷ say rượu hét toáng lên trong xe, tức giận vỗ vai Liễu Thần bôm bốp, sau đó bỗng dưng ngồi phịch xuống sàn xe khóc rưng rức: "Hu hu hu, sao em lại nỡ bỏ anh đi lấy chồng, sao em tuyệt tình cạn nghĩa quên lời hứa của chúng ta. . ."

Liễu Thần: ". . ."

Anh ta đang không biết phải dỗ dành tên say rượu này như thế nào, đột nhiên ngẩn người – Cô gái ngoài kia? Là ai?

Dáo dác nhìn quanh một lúc, Liễu Thần không phát hiện bất kỳ ai, anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ là gã này say nên hoa mắt? Mới vừa loay hoay một chút đã thấy vị khách kia ôm ghế sau ngủ chảy nước miếng, Liễu Thần lắc lắc đầu định khởi động xe đưa gã quay về, khoé mắt trông thấy một bóng dáng màu đỏ tươi.

Anh ta cương người trong chốc lát, chậm rãi nhìn về bóng người kia. Đối phương mặc một chiếc váy đỏ phủ xuống chân, mái tóc dài bồng bềnh lay động theo từng bước chân, đầu hơi rủ xuống, hai tay ép sát bên hông, trông rất giống tư thế khuất phục của tù nhân thời cổ. . .

Liễu Thần kinh hoảng phát hiện chiếc váy đỏ kia là hỉ phục tân nương, tay chân rụng rời trừng trừng hai mắt.

Rồi anh ta trong thấy một cảnh tưởng khủng bố vô hạn mà đời anh ta chưa từng trải qua.

Một hàng người nối đuôi nhau di chuyển qua những thân cây cao to rậm rạp, bọn họ hoặc già hoặc trẻ, hoặc nữ hoặc nam; có người mặc quần áo cổ đại có kẻ bọc áo tơi cũ rích. Trên người họ ướt sũng nước nhỏ giọt tong tỏng, đầu tóc rối bời không buồn nhấc lên. Trước ánh mắt mở to hoảng hốt tột cùng của Liễu Thần, bọn họ bắt đầu di chuyển ra khỏi cánh rừng, dần dần đi ngang qua xe taxi của anh ta.

Liễu Thần không dám nháy mắt cũng không dám làm bất kỳ động tác gì, chỉ sợ phát ra âm thanh thì khéo anh ta sẽ trở thành một trong số họ mất! Phim kinh dị không phải thường hay có tình tiết như vậy sao? Diễn viên không ngu ngốc tìm đường chết cũng sẽ không được sống yên!

Điều khiến anh ta lo lắng nhất chính là không biết quỷ say rượu phía sau có bộc phát tinh hoa mà làm ra chuyện kinh thiên động địa gì không.

Rõ ràng là xe đóng kín cửa, Liễu Thần vẫn có thể nghe thấy mùi hôi thối tận trời của nhóm người bên ngoài trước chóp mũi. Đoàn người tang tóc như cương thi lại tựa như u linh đang tiến hành nghi thức chiếm lĩnh địa cầu, bọn họ đi rất đều nhịp, bước chân đánh tay đều đặn như đúc. Cảm giác đồng bộ tuyệt vời trong hoàn cảnh nguy hiểm này làm cho Liễu Thần sợ hãi không thôi, bọn họ là thứ gì vậy? Xác sống? Yêu quái? Ma quỷ hay chỉ là ảo giác của anh ta?!

Một tiếng gầm nặng nề phát ra từ phía chân trời khiến Liễu Thần giật thót, tia chớp rạch ngang bầu trời vào lúc tân nương tử kia đi ngang qua xe taxi. Liễu Thần vô thức nhìn sườn mặt của cô gái kia, chỉ thấy trên làn da xám ngoét lốm đốm thi ban đều là rong rêu cây cỏ, rễ của chúng nó mọc lan tràn trên da thịt khiến gương mặt không hề bình thường của cô gái trông càng dữ tợn. Trong một tích tắc Liễu Thần đã cho rằng thân thể cô ta chính là nguồn dinh dưỡng để nuôi chúng nó, mà tân nương tử không thể phản kháng, không thể chống cự, im lặng gào thét trong tuyệt vọng hắc ám.

Anh ta không thể hình dung nổi sự khủng bố này, cũng may tân nương tử không có nhìn anh ta.

Liễu Thần thổn thức, vốn tính toán nhắm mắt đợi đoàn người này đi qua rồi sẽ tức tốc quay lại thành phố, không ngờ anh ta chỉ vừa mới ngả đầu, một bàn tay trắng bệch đập mạnh vào cửa xe.

Liễu Thần: ". . ."

Tiếng lộp bộp rầm rầm giữa cảnh vật thanh vắng nghe rõ mồn một, Liễu Thần không chịu được nữa hé mắt nhìn sang, chỉ thấy một thanh niên mặt mày non choẹt hoảng hốt gõ cửa. Ban đầu anh ta còn cho rằng thanh niên kia là một thành viên trong đoàn người, chỉ là sau khi trời bắt đầu mưa, đối phương liền mếu máo nói mình cũng thấy cảnh kia, khẩn thiết cầu xin anh ta cho mình quá giang về thành phố.

Liễu Thần lần thứ hai: ". . ."

Cuối cùng Liễu Thần cũng cho thanh niên vào xe.

"Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt!!" Thanh niên leo vào ghế phó lái, sợ hãi nói: "Vừa nãy tôi nấp ở sau một gốc cây nhìn bọn họ, thật là đáng sợ! Không ai giống người bình thường! Đám người đó là ai vậy? Tại sao lại ăn bận quái dị nửa đêm diễu hành xung quanh bìa rừng?!"

Liễu Thần như tìm được tri kỉ thời hoạn nạn, nhưng ngặt nỗi sự xuất hiện của thanh niên này quá trùng hợp, anh ta không làm sao tiếp nhận được, cũng không dám làm gì khiến đối phương nghi ngờ, đành phải hùa theo: "Tôi cũng không biết bọn họ là ai, đến từ đâu rồi định đi đâu, hành vi cử chỉ và thái độ của bọn họ rất khả nghi, không giống người bản xứ."

"Chúng ta có nên báo cảnh sát không?" Thanh niên cẩn thận hỏi, sốt ruột nắm góc áo: "Vừa nãy suýt chút nữa họ phát hiện ra tôi, nếu tôi bị họ bắt thì sẽ ra sao chứ? Thật đáng sợ! Người tốt, phiền anh đưa tôi đến cửa hàng tiện lợi trên đường trung tâm phố đông, tới đó tôi sẽ hậu tạ khoản đãi anh!"

Liễu Thần vừa định nói "không cần", ánh sáng chớp nhoáng từ bầu trời lại một lần nữa loé lên. Giữa âm thanh ì ùng lùng bùng hai bên tai, Liễu Thần trông thấy gương mặt trắng bệch của cậu thanh niên kia, chiếc áo loang lổ máu đen và vùng bụng bị thủng một lỗ sâu hoắm nhớp nháp. . .

Liễu Thần ngả người ngất xỉu.

"Này người tốt ơi?" Vương Nguyên hoảng sợ đưa tay lay anh ta mấy cái, không thấy nhúc nhích gì. . .

Cậu gãi đầu hai cái, chật vật di chuyển anh ta vào ghế phó lái, đích thân cầm vô lăng điều khiển chiếc xe chạy về thành phố. Thật vất vả mới đến đồn cảnh sát, để tránh thêm thị phi, Vương Nguyên lặng lẽ chuồn khỏi chiếc xe, nhanh chân chạy bộ trở về cửa hàng.

Toàn thân cậu bây giờ vừa lạnh lẽo vừa đói, nước mưa xối rào rào trên người khiến cậu càng thêm co quắp. Khủng khϊếp nhất là cậu trông thấy rất nhiều người lay lắt dưới cơn mưa, hoặc bò lăn tại mặt đường hoặc là leo tót lên ngọn cây mà ngồi, đung đưa thân thể đứt lìa nát bét của mình mà cười khanh khách. Có vài đứa trẻ chạy giỡn dưới lòng đường, xe cộ đi xuyên qua cơ thể chúng nó chúng nó cũng không để ý, ngược lại bám theo chiếc xe kia, tranh nhau chọc thủng lốp xe.

Có người vừa đi vừa khóc, chất lỏng màu đỏ chảy ào ào từ hai hốc mắt trống rỗng, cái lưỡi dài thòng liếʍ láp "nước mắt" một cách hết sức đau buồn. Có kẻ lê lết cái chân đã phân rã thành xương cốt xám xịt của mình đi theo mấy người cầm ô, bàn tay khô quắt quờ quạng với lấy vai đối phương, miệng rì rầm rì rầm liên tục, "cho mượn cái ô coi", "cho mượn tí thôi mà". . .

Dùng một câu "bách quỷ dạ hành" quả thật không sai mà. . .

Vương Nguyên sợ hết hồn vọt chạy trong đêm mưa, không chú ý đến yêu ma xung quanh né mình như né tà.

Trở về cửa hàng, việc đầu tiên là vọt vào phòng tắm tẩy rửa một phen, sau đó mặc quần áo ấm áp, khoác áo lông ngồi run lập cập trước quầy hàng. Cốc Vũ hảo tâm bật lò sưởi điện cho cậu sưởi ấm, kèm theo một chén cháo ngân nhĩ và nước gừng tươi.

"Nhà chúng ta có lò sưởi từ khi nào vậy?" Vương Nguyên cảm ơn y, răng va lập cập vào nhau. Cốc Vũ nhét cho cậu một cái noãn bảo bảo, ghét bỏ mà liếc Yến Bách Hành: "Rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên người nào đó mày mò chế tạo một phen."

Vương Nguyên kinh ngạc: "Thật là giỏi!"

"Thì cũng chỉ được cái nước đó!" Cốc Vũ kiên quyết phủ nhận công lao của họ Yến, bĩu môi xoay người đi trông cửa hàng, Yến Bách Hành gật đầu với Vương Nguyên một cái rồi lập tức đuổi theo, làm cho tâm hồn cô đơn trống trải buốt giá thấu tim của Vương Nguyên càng thêm tịch mịch.

Vương Tuấn Khải tại sao còn chưa về nhỉ?

Những chuyện cậu vừa trải qua hết sức ly kỳ, Vương Nguyên còn muốn kể lại chi tiết rõ ràng cho hắn nghe đây. Ôm noãn bảo bảo ngồi thừ người trên sofa, cậu mơ màng lim dim híp mắt. Có lẽ là vừa mới sống sót khỏi tình trạng quỷ dị, cậu cảm thấy rất mệt mỏi, muốn ngủ thật nhiều thật nhiều để thả lỏng bản thân, sau đó tịnh tâm suy nghĩ xem "từ sâu trong linh hồn cậu tản mác ra một loại mùi vị mục ruỗng hủ bại" mà nữ sinh kia nói có nghĩa là gì.

Vương Nguyên chưa hề đυ.ng đến cháo và nước gừng, nhưng hai thứ đó đều nguội lạnh ôi thiu nhanh chóng. Vương Tuấn Khải yên lặng xuất hiện giữa không trung, chậm rãi ngồi xuống dưới chân cậu.

Hắn đặt bàn tay của mình lên ổ bụng trái của Vương Nguyên, một vầng sáng nhu hoà màu xanh lam nhạt nhanh chóng chảy ra từ lòng bàn tay hắn rồi thấm vào da thịt cậu. Vết thương đen sì lở loét tanh tưởi ở ổ bụng mà Vương Nguyên dường như không nhìn thấy - lập tức lành lại.

Hắn nhẹ nhàng bế cơ thể lạnh lẽo gầy gò của cậu lên phòng, dém chăn cẩn thận rồi triệu hồi Bút Phán ở bên cạnh trông chừng.

Bút Phán nói nhỏ: "Chúng ta không nói cho cậu ấy biết sao?"

Vương Tuấn Khải lắc đầu.

"Chúng ta không biết gì cả, ngươi hiểu không?"

Bút Phán gật gật đầu: "Ta vừa nói gì ấy nhỉ? Không nhớ nữa."

Vương Tuấn Khải hài lòng tán thưởng.

Cốc Vũ đứng xem nãy giờ: ". . ." Mẹ, sao lại nghe như là hai tên thiểu năng đang nói chuyện.

Y nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Vương Nguyên, cảm khái: "Thì ra gương mặt thật của cậu ấy là như thế này. . ."

Vương Tuấn Khải liếc y: "Chớ có làm bậy."

Cốc Vũ: ". . .Ngươi một vừa hai phải thôi! Ta nào có ý đó!"

Nói rồi y nhíu mày: "Chúng ta cùng giấu giếm thì được, nhưng người ngoài thì sao? Làm sao che mắt bọn họ?"

Vương Tuấn Khải: "Ta dùng thuật biến hình."

"Ngươi ngăn được một lúc, không ngăn được cả đời, huống hồ lỡ như cậu ấy soi gương. . ."

"Đập hết gương đi."

". . ." Cốc Vũ biết hắn chỉ nói suông, vẫn nghiến răng: "Ta thấy vẫn là nên chế tạo một cái mặt nạ da người đi."

Vương Tuấn Khải hết sức tự nhiên giao phó: "Ngươi làm."

Cốc Vũ: ". . .Dĩ nhiên là ta làm!! Ta làm vì Vương Nguyên là bạn của ta!!" Có dịp là sai khiến người khác, đúng là thói đời ngày nay!!!

Hết Chương 50