Phán Quyết

Chương 46: Yến

Minh Chủ gần đây nhàm chán muốn chết.

Có phán quan ở bên cạnh đề sự vụ công việc cho y phê, y ngán ngẩm đẩy qua một bên, khổ sở than thở: "Ta sắp nghỉ phép mà, ngươi không thể thư thả cho ta vài ngày hay sao? Từ sáng đến tối đều là công vụ công vụ, tim ta mệt lắm ngươi có hiểu hay không?"

Phán quan bình tĩnh đáp: "Nếu không thì ngài đến hậu điện xem thử một chút?"

Minh Chủ bị lừa không ít lần, cảnh giác nói: "Có thứ gì hay ho sao?"

"Hay ho là không có, nhưng có khách đến."

Khách lần này cũng không phải ai xa lạ.

Minh Chủ vừa kéo áo bào vừa hối hả chạy đến hậu điện, trông thấy Vương Tuấn Khải đứng khoanh tay cò kè mặc cả với người giữ cổng, vui vẻ đi đến: "Ta còn tưởng là ngươi tránh mặt ta không thèm đến đây nữa chứ! Rốt cuộc ngươi cũng tới!"

Vương Tuấn Khải khó hiểu: "Sao ta phải tránh mặt ngươi? Còn có cái giọng điệu oán phụ ghê rợn này là gì?"

"Ngươi đừng để ý, đừng để ý!" Minh Chủ cười hề hề, xoè tay ra: "Nếu đã đến thì chắc chắn ngươi đã tìm thấy đồ mà ta muốn rồi, đưa cho ta đi!"

"Không có."

". . ."

Minh Chủ biết tên này không thích nói đùa, không có chính là không có, kim nhan nổi giận lôi đình: "Bách khoa toàn thư địa đồ đảo quốc của ta đâu?! Không phải lần trước đã nói ngươi đề cử cho ta những chốn vui chơi có nhiều đồ ăn ngon nhiều người đẹp hay sao?!? Ngươi cũng đã đồng ý rồi mà?! Giờ lại muốn quỵt hả!?!"

Vương Tuấn Khải dùng một ngón tay đẩy đối phương ra, ghét bỏ nói: "Địa đồ của ngươi ta có mang đến, nhưng phải chờ ta kết thúc chuyện bên này đã."

Minh Chủ sẽ không phải là kẻ bốc đồng ham chơi giãy đành đạch "ta mặc kệ" gì đó, y tuy tức giận nhưng vẫn còn tỉnh táo lắm, nghe đến đây liền hỏi: "Vẫn chưa xong sao? Có cần ta giúp một tay không?"

"Vốn dĩ là không." Vương Tuấn Khải thâm ý liếc y: "Nhưng bây giờ thì có."

Hồn phách của Liễu Nhạc Nhạc được đưa đến Minh điện, trên người nhiều thêm vài vòng dây xích. Đến giờ phút này cô ta mới hoảng hốt định thần lại chỗ mình đang đứng, không nén được sợ hãi nhìn quanh một vòng.

Cả toà cung điện u ám được thắp sáng bởi những ánh nến lập loè yếu ớt, hàng chục người không mặt đứng xếp thành hàng ngay ngắn quy củ, ai nấy đều bất động như tượng sáp, nhưng cô ta tin rằng chỉ cần mình dám nhấc chân nhúc nhích ý đồ chạy khỏi toà cung điện này, những bức tượng kia sẽ lập tức vồ tới lôi cô ta ngược trở về.

Có một vài người mặc quần áo của rất nhiều niên đại khác nhau đi tới đi lui, có thời Tần, thời Tống, có người Âu người Phi, còn có không ít kẻ đầu mang sừng, lưng có cánh, tay chân đều là vảy cá hối hả ngược xuôi. . . Trông như một phim trường điện ảnh được đầu tư quy mô lớn, mà kẻ uy quyền khủng bố thống trị cả một công trình này chính là người đang ngồi trên đài cao, đội mũ châu sa kia.

Vốn dĩ đối với một hồn ma như Liễu Nhạc Nhạc không cần đến trước mặt Minh Chủ nghe phán quyết, nhưng Vương Tuấn Khải nhất mực nói chỉ phải y mới được, xét thấy hướng dẫn viên du lịch tương lai của mình đưa ra điều kiện không quá hà khắc, Minh Chủ liền đáp ứng.

Y nheo mắt nhìn Liễu Nhạc Nhạc hoang mang dưới đài – cầm sổ sinh tử lên xem.

Liễu Nhạc Nhạc chỉ thấy một trận gió lạnh thổi qua, có người vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta. Đối phương mặc một bộ đồ cổ trang trắng thuần, đầu đội mũ ô sa, trên tay cầm theo một chiếc bút lông dài bằng nửa cánh tay, rất giống những thư sinh học đạo Khổng ngày xưa. Người nọ rũ mắt cúi đầu nhìn Liễu Nhạc Nhạc, hơi hơi mỉm cười, vừa đủ lễ nghĩa vừa đủ nhã nhặn, khiến người khác có cảm giác an tâm.

"Người này sinh thời sát sinh hại vật, đoản mệnh chết yểu, sau khi chết còn có hành vi cắn nuốt hồn phách của người khác không thành, vốn là phải đưa đến điện ta." Đối phương uyển chuyển biểu đạt, nội dung kinh người: "Chẳng hay Minh Chủ đại nhân có khuất tất gì lại tự mình xử tội đối phương?"

"Lịch thế tử quá lời." Minh Chủ khách khí đáp: "Ngươi mang đi không được, hà cớ gì phải cố chấp?"

Bạch y nam tử vẫn như cũ ôn hoà: "Nếu không phải là phường đại gian đại ác, huỷ hoại bá tánh bách dân, không phải yêu ma quỷ quái hoành hành tứ phía, tàn hại trụ cột quốc gia, cớ gì lại có niềm vinh hạnh được quỳ ở Minh điện? Minh Chủ cứ quá lời, cô gái này vẫn nên giao cho ta xét xử là tốt nhất."

Minh Chủ gật đầu: "Làm như vậy hình như cũng rất có lý."

Lịch thế tử mỉm cười.

Minh Chủ thổi quyển sổ, những hàng chữ bắt đầu bay lên không trung: "Nhưng người là do đích thân Vương Tuấn Khải đưa tới, tận tay phó thác ta giải quyết, ta đùn đẩy cho người khác không phải là tắc trách hay sao?"

Lịch thế tử không cười được nữa, hơi nhíu mày: "Đại nhân. . ."

"Lịch thế tử chớ lo." Lần này đến lượt Minh Chủ nở nụ cười tiếc nuối: "Ta đây tuy còn trẻ, nhưng bây nhiêu năng lực vẫn phải có, một oan hồn chết yểu mà thôi, không phiền đến ngươi tự tay nhọc lòng."

Lịch thế tử không khuyên giải được, sau cùng là không cam lòng mà đi, trước khi đi còn nhìn Liễu Nhạc Nhạc một lần, thấp giọng thở dài: "Cô tự cầu phúc đi, người bị y tự mình thẩm vấn đều không có kết cục gì tốt."

Liễu Nhạc Nhạc cũng không biết "không có kết cục tốt" trong lời nói của đối phương là thê thảm bao nhiêu. Cuộc đời của cô ta vốn đã rất oan nghiệt, cô ta không thể tưởng tượng hết chính mình còn phải chịu khốc hình gì trong tương lai.

Vương Tuấn Khải không ở lại chứng kiến quá trình thẩm vấn, hắn đứng im lặng bên bờ Giang Hà chờ con thuyền kia cập bến.

Người chèo thuyền vẫn là bộ dạng tái nhợt suy kiệt không có sức sống đó, thái độ đối xử với Vương Tuấn Khải rất kính trọng: "Ngài còn chưa nhận ra sao?"

Phải mất một lúc lâu, khi con thuyền đi ra đến giữa dòng sông, hắn mới chầm chậm trả lời: "Nhận ra rồi thì ta có thể làm gì?"

"Đại nhân, ngài vốn đã biết mình phải làm gì." Người nọ cười cười, hai chiếc răng nanh mấp mé lộ ra: "Ngài sống lâu hơn tôi, kinh qua nhiều sự kiện hơn tôi, nếu nói vì chút chuyện nhỏ ấy mà ngài không có biện pháp, thì tôi quả thật không biết phải làm thế nào."

"Chuyện liên quan đến cậu ấy, đều không phải chuyện gì nhỏ." Hắn hiếm khi thở dài: "Ta lại phát hiện quá trễ."

"Ta không biết cậu ấy chết đi như vậy, rồi sống lại trên cơ thể người khác."

Mặt sông đen kịt, từng đôi mắt đỏ ngầu vòng qua lượn lại phía dưới dòng nước u buồn.

Người chèo thuyền sầu mi khổ kiểm, cũng thở dài: "Kia không phải là kết quả ngài muốn sao?"

Vương Tuấn Khải lơ đãng quay đầu, hai con mắt đen ngòm nhìn chằm chằm người chèo thuyền, tựa như cảnh cáo, lại là tán thưởng.

Người chèo thuyền chỉ nhẹ nhàng cười: "Quỷ ấn đại nhân rốt cuộc không còn nằm trong sổ sinh tử, không còn chịu quản hạt của Minh giới, như thế không phải rất tốt sao?"

. . .

. .

.

Trong phim kinh dị thường chiếu, đến trường vào buổi đêm không chết thì cũng điên. Trường học ban ngày ồn ào náo nhiệt bao nhiêu, ban đêm sẽ lạnh lẽo âm trầm bấy nhiêu. Sự đối lập rõ rệt giữa sáng và tối dễ khiến người ta cảm thấy khó quen, dĩ nhiên người chưa từng được đến trường một cách bình thường như Vương Nguyên không câu nệ vấn đề đó.

Cậu đi thẳng một mạch tới phòng học công nghệ, đốt nến trải khăn, mở pháp trận triệu hồi u linh ra. Bút Phán ở bên cạnh mở to hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm mọi ngóc ngách, những u linh bám ngoài cửa sổ nhìn thấy nó là không dám đến gần, nhưng lại bị pháp trận bên trong hấp dẫn bu lại đây.

Vương Nguyên cũng nhìn thấy, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ rất thích được triệu hồi sao?" Có cơ hội hiện ra trước mắt người khác?

"Tuỳ tâm sở dục, pháp trận sẽ hiện ra dưới hình dạng thứ mà họ thích nhất khi còn sống." Bút Phán ngẫm nghĩ: "Lúc này nó có mùi thịt nướng thơm phức."

Vương Nguyên: ". . ."

Rất nhiều linh hồn bị thu hút tìm đến, lại không dám bước vào trong phòng thăm dò, mãi cho đến khi nến cháy hơn phân nữa, bọn họ mới sôi nổi tránh ra, cuống quít bay vèo vèo tìm chỗ nấp.

Giống như là sắp có thứ đáng sợ hơn giáng lâm.

Vương Nguyên bị một cơn gió lốc quật lùi về sau, rõ ràng gió mạnh như vậy thì nến phải tắt mới đúng, nhưng ánh lửa vẫn phập phồng lắc lư trong không khí, như là cơn gió vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu. Cậu cẩn thận nhìn về phía trận pháp, sau khi trận gió rút đi, nơi đó bỗng nhiên xuất hiện một hình dáng đen tuyền.

Người kia đen như mực, toàn thân trên dưới không có màu sắc nào khác, đứng quay lưng về phía cậu, vẫn chưa mở miệng nói câu nào. Đối phương hiển nhiên chính là người mà cậu muốn mời tới, cũng có khả năng là đối tượng lần trước Liễu Tuyết Kha chiêu lên. Nếu Xuân Hương không nói dối, người này chính là kẻ đã bật mí đáp án phía sau hình nhân giấy, đồng thời cũng có hiềm nghi sát hại những người đã tử vong trong trò chơi chết chóc.

"Rắc lên người đối phương." Bút Phán nhét cho Vương Nguyên một bình thuỷ tinh trong suốt, bên trong rõ là không có thứ gì lại nặng trình trịch như chứa tạ nghìn cân. Vương Nguyên khệ nệ ôm lên, chật vật mở bình, chiếc nút vừa văng ra cũng là lúc một mùi hương thanh nhã lạnh lùng lan toả khắp không gian.

Nhóm u linh bên ngoài rối rít bỏ trốn, lẩn xa trăm mét, mà người ở trung tâm pháp trận lại giật giật cơ thể, giống như bị đau rát quá độ mà co quắp giãy dụa, bắt đầu có ý định vọt ra khỏi pháp trận. Vương Nguyên nhanh chóng hất chiếc lọ về phía đối phương, cậu cảm giác được thứ trong lọ phóng ra ngoài, như cơn lũ lớn ập đến trên cơ thể người kia, làm cho diện mạo vốn có của đối phương rốt cuộc bại lộ.

Vẫn là đen thùi lùi.

Vương Nguyên: ". . ." Vốn còn mong chờ đối phương là một gương mặt triển vọng quen thuộc nào đó.

Bút Phán ngẩn người: "Thứ này không phải u linh cũng không phải quỷ quái, nó xuất hiện từ niệm lực tinh thần của một số lượng người rất lớn, cần được tích luỹ trong một thời gian dài." Đây là điều nó và Vương Tuấn Khải chưa từng nghĩ tới.

Mỗi một đồ vật đều có đặc điểm riêng biệt, trải qua thời gian dài hun đúc tôi luyện và sự cố ý tác động có sử dụng niệm lực tinh thần của con người, nó sẽ trở thành một vật có linh tính. Lấy ví dụ thiết thực nhất chính là bức tượng ở các chùa miếu am thờ, chỉ cần ngày qua ngày được cung phụng tín ngưỡng, được chăm sóc tế bái, dần dần bức tượng này sẽ có ý thức chủ đạo cá nhân, lâu dài về sau thậm chí còn có thể "biến hoá" đáp ứng ước vọng của người tế bái. Rất nhiều thần là xuất thế như vậy, đạt được niềm tin tưởng tuyệt đối của nhân dân, trở thành "thần" dân gian.

Mà bóng đen này tuy vẫn chưa đạt đến mức độ đó, nhưng phạm vi thi triển tà lực của nó cũng đã phủ rộng một vùng đất lớn. Hiển nhiên nó cũng được tạo ra bằng cách đó, có điều thời gian chưa đủ mà thôi.

"Trên người nó có hơi thở của ngũ đại gia tộc." Có thể khẳng định một cách chắc chắn, đây là "đứa con" trên danh nghĩa của ngũ đại gia tộc, không biết là được tạo ra từ khi nào.

"Nhưng mà Yến gia đã mất tích từ lâu." Vương Nguyên nghi ngờ: "Chẳng lẽ họ tìm được hậu nhân thất lạc của Yến gia?"

"Không chỉ là vậy, mà người này còn là một pháp sư rất mạnh." Bút Phán nặng nề nói: "Thứ này, nhất định là do đối phương tạo ra."

Yến gia sở dĩ được trọng dụng, không chỉ là do trung thành tuyệt đối, chủ yếu chính là năng lực sản sinh ra hắc ảnh, trong thời chiến loại có thể tạo ra một đội quân khổng lồ chống chọi với kẻ địch, thủ chắc giang sơn.

Đây cũng là nguyên nhân năm xưa đế vương đề bạt Yến gia, trong âm thầm lại liên kết với tứ đại gia tộc còn lại từ từ triệt tiêu Yến gia. Dẫu sao, công cao chấn chủ, để một con dao hai lưỡi như vậy ở bên gối, hoàng đế có thể ăn ngon ngủ yên sao?

Hắc ảnh bị lưới trói vô hình túm chặt không thể động đậy, cũng chỉ im lặng mà đứng đó không phản kháng. Vương Nguyên nhất thời không biết nên đánh hay hoà, cúi đầu nhìn Bút Phán: "Chúng ta làm cái gì bây giờ?"

Đối phương nhìn không giống như sẽ đánh nhau, cậu lại không chắc chắn hắn có tung hoả mù để làm giảm sự đề phòng của cậu hay không. Vương Nguyên gãi gãi đầu, lầm bầm làu bàu: "Kỳ lạ, trông hình dáng đối phương thật là quen mắt."

Bút Phán nghe vậy cũng đưa mắt nhìn, càng nhìn càng nhíu mày: "Cái này. . ."

Bóng đen giật giật vai, tiếp tục đóng giả vật chết khiến Vương Nguyên méo miệng. Chiều cao này, hình thể này, cả cái dáng vẻ lóng nga lóng ngóng lại trông lạnh như băng này. . .

"Thật là giống Yến Bách Hành." Hai người đồng loạt mở miệng một lúc.

Bóng đen lúc này có phản ứng, hắn từ từ xoay người, dù rằng mặt trước hay mặt sao đều đen thui như nhau, nhưng Vương Nguyên rõ ràng cảm giác được hắn quay lại, nhìn chăm chú vào cậu.

Đối phương chậm rãi thốt ra: "Yến Bách Hành. . ."

Đối phươngg nhại theo ngữ khí của Vương Nguyên hoàn toàn, thanh âm thốt ra lại là một giọng nữ trẻ trung. Vương Nguyên ngạc nhiên "a" một tiếng, nháy nháy mắt mấy cái: "Giọng nói này không phải là của cô bạn cùng phòng với Xuân Hương sao?"

Hết Chương 46