Trần Lộc Xuyên bước tới, đưa tay về phía cô, cười nói, “Đúng là cậu rồi, đã lâu không gặp.”
Anh bước tới, mưa tuyết đầy trời như bị đẩy lùi về phương xa.
Lâm Duyệt cuối cùng cũng hô hấp bình thường trở lại, cố gắng nở nụ cười, bắt lấy tay anh, “Đã lâu không gặp.”
Thu tay về, cô không kìm được khẽ vuốt tóc. Đầu ngón tay chạm phải nước tuyết lạnh lẽo, lúc này cô mới ý thức được việc bản thân đang bị tuyết phủ đầy đầu, dáng vẻ vô cùng chật vật. Trang phục cô mặc trên người cũng là chọn lung tung. Bởi vì bị cảm, sáng nay cô dậy muộn, chỉ kịp vớ bừa một chiếc áo lông trong ngăn kéo. Khi ra khỏi nhà, sắc trời xám xịt nên không để ý, giờ mới phát hiện màu xanh ngọc này trông cực kì chướng mắt, dưới ánh đèn đường trông càng khó coi hơn.
Cảm giác thất bại đột nhiên bao trùm lấy cô, cô thà rằng hôm nay không gặp lại anh.
Kinh ngạc và mệt mỏi hòa lẫn làm đầu óc cô mơ hồ hỗn loạn. Anh hỏi gì, cô đáp nấy. Cuối cùng, cô cũng không nhớ nổi bản thân đã nói những gì.
Di động trong túi đổ chuông, Lâm Duyệt âm thầm thở phào một cái, vội vàng nói, “Ngại quá, tôi nghe điện thoại.”
Cô nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy, liếc mắt nhìn Trần Lộc Xuyên, cắn cắn môi, chỉ về phía hai chiếc xe, “Cái kia……”
Trần Lộc Xuyên vội vàng xin lỗi, “Tuyết rơi, tôi không tìm được chỗ đỗ xe. Mẹ tôi đang nằm viện, tôi qua thăm một lát, tưởng rằng không lâu lắm, vậy mà vẫn làm phiền cậu. Thật xin lỗi.”
“Không sao.” Lâm Duyệt gạt mấy sợi tóc vương trên má, lui về phía sau nhường đường cho Trần Lộc Xuyên lấy xe, “Cô Phùng bị bệnh?”
“Chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi.”
Trần Lộc Xuyên lái xe ra, lại bước xuống, “Lưu số điện thoại đi, nếu rảnh thì cùng nhau ăn cơm.”
Khi anh cười, lông mày hơi nhếch lên, mang theo vẻ tiêu sái phóng khoáng.
Lâm Duyệt cứ vậy mà mơ mơ hồ hồ đọc số điện thoại của mình cho anh.
Cô lên xe,nổ máy. Khởi động xe xong, cô quay sang nói với Trần Lộc Xuyên một câu “Tạm biệt”, cũng không biết anh có nghe thấy không, trong lòng khẽ nhói lên. Cô ngẩng đầu nhìn phía trước không chớp mắt, nhấn ga rời đi.
Tiếng chuông di động chợt vang lên, Trần Lộc Xuyên thu hồi ánh nhìn, ngồi vào trong xe, nhận điện thoại, “Tớ thật sự không đến được, mẹ tớ còn đang nằm viện, không thích hợp.”
Đầu bên kia điện thoại nhao nhao ồn ào, Cảnh Hạo Nhiên cười, trong giọng nói đã mang vài phần men say, “Đến uống chén rượu, tốt xấu gì cũng phải cho anh Lỗi chút mặt mũi chứ.”
Khi Trần Lộc Xuyên đến, Cảnh Hạo Nhiên đang ôm một cô gái hát bài “Ngày mai em phải gả cho anh”. Người này lúc nghiêm túc hát hò có thể khiến mọi người ngả mũ kính phục, song anh ta không thích, lúc nào cũng gào lên như vịt đực. Bài hát kết thúc, Cảnh Hạo Nhiên quay đầu, trông thấy Trần Lộc Xuyên liền đi đến, vỗ vai, “Anh chàng này cũng thật cao giá, mời năm lần bảy lượt mới chịu đến.”
“Tôn Lỗi đâu?”
Cảnh Hạo Nhiên hất đầu về phía chiếc sofa trong góc, “Làm người ta khóc, đang dỗ ở kia kìa.”
Dưới ánh đèn màu nhấp nháy, sáu bảy người đang ngồi xúm lại tung súc sắc, vài cô gái túm lại một chỗ nằm hát, còn có mấy đôi đang ôm nhau âu yếm. Trong một góc, Tôn Lỗi tay nắm khăn giấy, vẻ mặt nhăn nhó.
Cảnh Hạo Nhiên giải thích, “Cô bé kia vừa tốt nghiệp đã đi theo anh Lỗi làm thủ hạ, thích thầm cậu ta hai năm. Nay biết anh Lỗi sắp kết hôn, gọi một lúc ba chai bia, tỏ tình với cậu ta…” Cảnh Hạo Nhiên rót chén rượu, đưa cho Trần Lộc Xuyên, “Thật đúng là ngây thơ.”
Trần Lộc Xuyên từ chối, “Tớ còn phải lái xe trở về.”
“Cùng lắm thì gọi taxi. Cũng đã đến rồi, chí ít cũng phải uống một ly chứ.”
“Hôm khác thì uống gục luôn cũng được, hôm nay không uống.”
Cảnh Hạo Nhiên hồi đại học ở chung một kí túc xá với Trần Lộc Xuyên, cũng biết bạn mình rất nguyên tắc, một là một, hai là hai nên cũng không miễn cưỡng nữa, ngoắc tay gọi một cô gái tiếp rượu đến, “Lại đây hát cùng anh này một bài đi.”
Cô gái còn trẻ, chỉ là trang điểm quá đậm, lông mi bết lại như chân ruồi. Cô ta ngồi xuống cạnh Trần Lộc Xuyên, nũng nịu hỏi, “Anh muốn hát bài gì?”
Trần Lộc Xuyên không phản ứng nhưng sắc mặt cũng không thoải mái, tay đặt lên thành ghế, nhìn thoáng qua trông như đang ôm cô gái kia, “Hát bài cô thích đi.”
Cô gái kia liếc mắt đưa tình, “Anh trông rất đẹp trai nha, vậy em hát bài ‘Anh ơi anh thật là đẹp trai’ vậy.” Dứt lời, cô ta đi chọn bài, sau đó lại lắc mông uốn éo quay về ngồi cạnh Trần Lộc Xuyên, “Anh ơi, anh ơi, anh ơi, anh thật là đẹp trai, em đây, em đây, em nghĩ mình yêu anh mất rồi. Anh ơi, anh ơi, anh thật là xấu xa, từ đầu anh vốn chưa từng thật lòng……”
Cảnh Hạo Nhiên thiếu chút nữa phun hết rượu ra.
Hai người đang trò chuyện thì Tôn Lỗi bước đến.
Cảnh Hạo Nhiên gác chân lên bàn, ngửa đầu nhìn, cười nói, “Dỗ xong rồi à?”
Tôn Lỗi ngồi xuống cạnh Trần Lộc Xuyên, kéo kéo cổ áo, cầm ly rượu lên uống một ngụm, gật đầu.
Cảnh Hạo Nhiên nói tiếp, “Mấy cô gái trẻ bây giờ ngày càng khó đối phó. Anh họ tớ mấy hôm trước còn bị một cô bé mới tốt nghiệp đại học bò lên, không cần tiền không cần danh phận, chỉ muốn cùng anh một chỗ, nói là tình yêu đích thực. Haiz, tình yêu đích thực thời nay toàn bán sỉ theo cân …”
Trần Lộc Xuyên hỏi, “Vậy chị dâu họ cậu biết không?”
Cảnh Hạo Nhiên cười hì hì, “Đương nhiên không thể để chị ấy biết.”
Trần Lộc Xuyên nhếch miệng, không nói gì.
Tôn Lỗi chuyển đề tài, hỏi Trần Lộc Xuyên, “Công việc quyết định xong chưa?”
“Xong rồi, công ty game Phong Hỏa.”
Tôn Lỗi dừng một chút, “Hình như lớp chúng ta cũng có người làm ở Phong Hỏa.”
Cảnh Hạo Nhiên hỏi, “Ai? Sao tớ không biết?”
“Tớ nhớ hình như là nữ.”
“Lớp đại học tổng cộng chỉ có bốn nữ thôi mà.”
“Là cô ấy…” Tôn Lỗi cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt dừng trên mặt Cảnh Hạo Nhiên, “Người xinh nhất í, cậu từng nói định theo đuổi.”
Ánh đèn đủ màu làm mọi người choáng váng đầu óc, cô gái vừa nãy vẫn còn đang hát, “Da mặt anh còn dày hơn cả tường thành, mỗi lần nói dối đều thành thạo như vậy……”
Trần Lộc Xuyên chớp mắt, “Lâm Duyệt.”
Cảnh Hạo Nhiên vỗ đùi, “Là cô ấy! Cậu không nói tớ cũng không nhớ là có. Thì ra làm ở Phong Hỏa, công việc tốt đấy chứ.”
Đâu đơn giản chỉ là tốt. Trần Lộc Xuyên còn nhớ lúc ấy, mỗi khi đến phòng thực hành, Lâm Duyệt thường cắn môi hỏi bài người ngồi cạnh, gương mặt đỏ bừng, tưởng như sắp khóc nhưng lại cố nén. Năm thứ tư, lúc lấy bằng, anh vô tình thấy bảng thành tích của cô, quả thật là gắng gượng mà phấn đấu.
Ngồi một lúc, bên ngoài tuyết ngừng rơi, Trần Lộc Xuyên đứng dậy cáo từ.
Cảnh Hạo Nhiên và Tôn Lỗi tiễn anh ra cửa, “Cậu trở về nước, chúng ta cũng chưa tụ tập được buổi nào cho ra hồn. Sáng mai thứ bảy, đi đánh bida?”
“Ngày mai mẹ tớ xuất viện, buổi tối còn có hẹn.”
Cảnh Hạo Nhiên chế nhạo, “Ôi, bận rộn y như nguyên thủ quốc gia.”
Tôn Lỗi nói, “Vậy được rồi, có rảnh thì liên hệ. Lớp chúng ta năm đó cũng có vài người đang ở đây.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu đáp ứng.
Hẹn ăn tối thứ bảy là buổi xem mắt do mẹ anh yêu cầu. Anh vừa về nước, Phùng Dung đã nói con gái của chú Đinh, bạn bố anh, Trần Tổ Thực đến thành phố Giang tìm việc, anh bắt buộc phải gặp. Trần Lộc Xuyên biết rõ tính toán của mẹ mình, cố từ chối. Phùng Dung vỗ ngực cam đoan, “Mẹ đi Bắc Kinh gặp Đinh Lộ Hi, con bé rất xinh đẹp, trông khá giống cái cô Dương Mịch.” Trần Lộc Xuyên chẳng quan tâm cô ta giống Dương Mịch hay Trương Mịch, nhưng không chịu nổi Phùng Dung cằn nhằn vừa đấm vừa xoa, cuối cùng đành gọi cho cô gái kia hẹn gặp mặt.
***
Từ lúc vô tình gặp lại Trần Lộc Xuyên cho đến khi đi ngủ, tâm hồn Lâm Duyệt vẫn còn treo ngược cành cây, trong mơ cũng rối rắm lộn xộn. Sáng sớm tỉnh dậy, bệnh cảm lại càng nghiêm trọng hơn. Đầu cô nặng trịch, đau như búa bổ, cổ họng mỗi lần nuốt xuống cũng vô cùng đau nhức. Cô muốn hủy hẹn với “con trai bạn thím ba”, kết quả bị Hà San mắng không kịp vuốt mặt.
Cuối cùng, đến buổi chiều, bệnh đỡ hơn một chút, Lâm Duyệt vẫn phải xốc lại tinh thần. Cô đang chuẩn bị đi thì bị Hà San ngăn lại, “Tổ tông nhà tôi ơi, con định mặc thế mà đi ra ngoài?”
Lâm Duyệt cúi đầu nhìn người mình, “Có chỗ nào không ổn ạ?”
“Cái áo lông này làm eo con thành cái dạng gì rồi? Hôm qua không phải mới mua áo khoác sao, mặc cái kia đi.”
Lâm Duyệt khụt khịt mũi, “Tuyết đang rơi mà mẹ.”
“Con lái xe tới đó, ăn cơm ở trong nhà, lạnh thế nào được.” Dứt lời, bà vào phòng lấy áo ra bắt cô thay, dán lên lưng cô mấy miếng “Noãn bảo bảo” [1]. Lâm Duyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo mẹ.
[1] “Noãn bảo bảo”: một loại cao dán nóng.
Chỗ hẹn cách nhà cô không xa, nhưng dường xá khó đi do mưa tuyết, hơn nữa lại là cuối tuần, người xe đông đúc, cô mất năm mươi phút mới đến nơi, muộn mất mười phút. Người cô gặp hôm nay tên Từ Khôn, Lâm Duyệt đẩy cửa đi vào, trước gửi tin nhắn hỏi chỗ ngồi của anh ta.
Lâm Duyệt nhìn theo nhân viên phục vụ chỉ, cũng không vội đi tới mà quan sát từ xa.
Từ Khôn mặc một chiếc áo len xám, áo khoác vắt lên ghế dựa, đang cúi đầu xem thực đơn. Anh ta đeo kính gọng vuông, tuy không đẹp trai nhưng cũng coi như đoan chính nhã nhặn. Lâm Duyệt thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ hiếm khi mà gu thẩm mỹ của thím ba lại phù hợp với thị hiếu đại chúng.
Lâm Duyệt đi qua chào hỏi, giải thích lí do trễ hẹn.
Từ Khôn cười nói, “Không sao, tôi cũng vừa mới đến.”
Hai người ngồi xuống, Từ Khôn gọi nhân viên đem nước lên, đưa thực đơn cho Lâm Duyệt, nói, “Sợ không hợp khẩu vị của cô, tôi vẫn chưa gọi món.”
Trong nhà hàng, không khí ấm áp, Lâm Duyệt cởϊ áσ khoác, lật xem thực đơn, “Anh đã từng đến đây ăn chưa? Có đề cử món gì không?”
“Cá nướng sả và canh gà nấu nước dừa mùi vị khá ngon.”
“Vậy tôi chọn hai món này.” Lâm Duyệt đưa thực đơn, “Anh cũng chọn hai món đi.” Cô lấy khăn tay từ trong túi ra, che miệng ho khan, “Ngại quá, tôi bị cảm.”
“Có nặng lắm không?”
“Không sao.”
Trong lúc chờ đợi, hai người hàn huyên tán gẫu. Ấn tượng ban đầu của Lâm Duyệt về Từ Khôn khá tốt, lại thêm người này ăn nói nho nhã lễ độ, cư xử đúng mực, hai người trò chuyện có thể coi là hòa hợp.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Từ Khôn hỏi, “Nghe côĐào nói cô làm việc ở Phong Hỏa. Cô làm gì vậy? Lập trình?”
“Phòng kế hoạch [2], phát triển phần mềm là việc của bên lập trình.”
[2] Về cơ bản là lên ý tưởng trước để lập trình viên làm.
“Nghe có vẻ rất thú vị.”
“Cũng khá tốt, hay nhất là khi đi làm cũng có thể quang minh chính đại chơi game.”
Từ Khôn nở nụ cười, “Vậy đại học cô học gì?”
“Vi tính.”
“Công việc cũng không tính là trái ngành, sao cô không làm lập trình?”
Lâm Duyệt cười cười, “Nghiệp vụ không tinh.” rồi hỏi, “Còn anh thì sao?”
Cô không đối với khoa học tự nhiên không có tài, trình độ trung học với cô đã là cực hạn, lên đại học bị mấy thứ ngôn ngữ lập trình tra tấn cho không còn đất sống. Tuy rằng tốt xấu gì cũng thuận lợi tất nghiệp, song điểm số vô cùng thê thảm. Cô tự biết khả năng của mình, tốt nghiệp xong cũng không hi vọng dựa vào kiến thức chuyên ngành mà kiếm cơm.
“Tôi học kế toán, đại học Sư phạm Giang Thành.”
“Trường chúng ta ở đối diện nhau.” Lâm Duyệt cười nói, “Tôi từng ghé qua một lần, ai cũng là mỹ nữ.” Cá nướng sả cho rất nhiều hạt tiêu, Lâm Duyệt ăn đến mức mũi ửng đỏ.
Từ Khôn chuyển hộp khăn giấy sang cho cô, lại gọi nhân viên phục vụ rót trà.
“Không đến mức ‘ai cũng là’, chẳng qua nữ sinh chiếm đa số.”
Nhân viên phục vụ mang ấm trà lên, Lâm Duyệt đưa chén, đang định nói tiếp, lơ đãng ngẩng đầu, hơi thở chợt chậm lại. Phía trước, một bóng dáng quen thuộc đi đến ngồi xuống, quay lưng về phía cô.