Cộng Sinh

Chương 11-3: Nhiều năm như vậy (Hạ)

Dịch: Tồ Đảm Đang

Mười mấy phút sau cậu nhìn thấy cô gái đó bước ra khỏi tiểu khu, đuôi tóc cô ấy tinh nghịch nhảy nhót trong đêm tối. Cổng tiểu khu sớm đã có một chiếc taxi đang đợi, cô gái đứng bên ngoài hỏi vào trong cửa sổ xe rồi leo lên ngồi vào trong.

Chiếc xe ấy chầm chậm đi ra khỏi con hẻm, ánh đèn rọi sáng con đường tối đen như mực, Sài Đông Đông chống đầu gối đứng dậy.

Khi cậu vào nhà Lục Cửu đúng lúc tắm xong đang bước ra khỏi nhà tắm, trên thân người đang chảy những giọt nước, nghe thấy tiếng động liền nghiêng đầu qua hướng về cậu mỉm cười: "Sài Đông Đông, sao về trễ vậy?"

Sài Đông Đông cởi giày ra, đổi sang dép lê, cậu kéo lê bước chân mệt mỏi ấy đi chầm chậm về phía sofa, sau đó ngã lên đó, cậu nói: "Oh, tôi tăng ca." Nói xong cậu hỏi "Cậu không về nhà sao, sao lại quay lại rồi?"

Lục Cửu đi về hướng sofa, cậu ấy đưa tay huơ trong không trung vài cái, sau đó sờ đến đầu của Sài Đông Đông, cậu men theo đó sờ đến cằm đối phương, cúi người xuống, âm thanh như đang nói sát bên tai Sài Đông Đông, cậu nói: "Thì tôi nghĩ tới cậu có một mình ở nhà nên tôi liền quay lại mà."

Sài Đông Đông muốn cười phối hợp một chút, cuối cùng chỉ cứng nhắc nhếch lên hai khóe miệng, cậu đứng dậy nói tôi đi tắm đây, trực tiếp đi vào phòng tắm như đang trốn tránh cái gì đó.

Trong phòng tắm vẫn còn lại mùi vị xà phòng mà người đó vừa tắm xong, cậu mở nước mặc cho dòng nước lạnh xả từ trên đỉnh đầu tưới xuống.

Khi cậu bước ra khỏi nhà tắm thì Lục Cửu đã nằm trên giường như đã ngủ rồi, Sài Đông Đông bước qua, Lục Cửu đang nghiêng đầu, miệng hơi hé mở, trông vừa điềm tĩnh vừa khoan thai, Sài Đông Đông xổm xuống, úp người bên viền giường nhìn Lục Cửu một lúc.

Cậu cảm thấy khoảng thời gian này giống như đan xen vào với những năm mười mấy tuổi, Tiểu Cửu của cậu vẫn là gương mặt thiếu niên ấy.

Cậu gối lên cánh tay của mình, một lúc lâu sau, người rõ ràng đã ngủ ấy đột nhiên lên tiếng, gọi tên cậu: "Sài Đông Đông."

Như mùa hè của năm mười mấy tuổi ấy, lặng lẽ bước vào phòng cậu ấy dưới ánh nắng mặt trời, cậu ấy cũng với dáng vẻ như bây giờ, khe khẽ gọi tên cậu trong bóng tối.

Sài Đông Đông thủ thỉ đáp một tiếng, cậu trở mình leo lên giường, trực tiếp ngồi lên người Lục Cửu.

Lục Cửu nằm trên gối nghiêng nghiêng đầu, gương mặt cậu ấy mang theo sự ngơ ngác đến mức ngây thơ vốn có của mình hướng về phía Sài Đông Đông: "Sao thế?"

Sài Đông Đông nắm lấy tay Lục Cửu, cậu nắm lấy đôi tay ấy vuốt lên người mình, sau đó hỏi: "Làm không?"

Lục Cửu như vẫn còn chút mờ mịt, cậu ấy nghiêng đầu, không cho bất cứ phản ứng nào.

Sài Đông Đông trực tiếp vén chiếc chăn mỏng đang đắp trên người cậu ấy, cậu đưa tay ra cách một lớp quần ngủ chạm vào Lục Cửu: "Làm đi!"

Lục Cửu nâng tay lên ôm lấy gáy Sài Đông Đông, nụ hôn của cậu ấy dịu dàng rơi lên mặt Sài Đông Đông, từng cái từng cái như một người lớn đang nuông chiều đứa trẻ đang đùa giỡn.

Sài Đông Đông mím môi mình, ngẩng đầu lên dán mặt vào môi Lục Cửu, cậu tự dâng lưỡi mình vào trong miệng Lục Cửu, giọng nói mơ hồ thầm thì rằng: "Tới đi, Tiểu Cửu."

Giọng nói nhỏ của Lục Cửu chui ra khỏi kẽ hở đôi môi, cậu ấy cười nói: "Được thôi."

Cậu ấy trở mình đè Sài Đông Đông xuống dưới, làn da của Sài Đông Đông mềm mịn, mang theo mùi vị mát mẻ sảng khoái sau khi tắm xong, Lục Cửu ngửi ở sau lưng Sài Đông Đông, dịu dàng hỏi: "Cậu tắm rồi sao?"

Sài Đông Đông không trả lời, giọng nói ngột ngạt thúc giục: "Nhanh lên."

Lục Cửu bèn tăng tốc độ lên.

Bọn họ rong chơi trên cơ thể của nhau, cưỡi lên thân thể nhau đi đến một nơi mà mắt thường không thể nào chạm tới được.

Cuối cùng Sài Đông Đông hỏi Lục Cửu trong sự trống rỗng: "Chúng ta có thể tồn tại một mối quan hệ khác không?"

Lục Cửu hỏi lại trong mồ hôi nhễ nhại: "Mối quan hệ gì?"

Sài Đông Đông không nói gì nữa, dường như tất cả sự nỗ lực của cậu đều đã dùng trong câu hỏi mà từ trước tới nay cậu chưa bao giờ hỏi, cũng chưa bao giờ dám hỏi ra khỏi miệng này.

Nhiều năm như thế rồi, bọn họ chưa từng định nghĩa chính xác mối quan hệ của nhau, Sài Đông Đông giống như con bạc bị bức tới đường cùng, cậu hạ quyết tâm đem hết tất cả gia sản đem đi cược, sau đó cậu chỉ có thể hai tay chắp trước ngực cầu xin thần phật khai ân, cầu xin thần phật có thể làm cho người này từ đầu tới cuối đều ôm cùng một mục đích giống với cậu.

Thế thì cậu sẽ không quan tâm gì cả, cậu sao cũng được cả.

Nhưng người này sau khi im lặng một lúc lại khẽ nói với cậu: "Không được."

Khi câu nói nhẹ nhàng này bay vào trong tai Sài Đông Đông, bỗng nhiên cậu giơ tay lên che lấy mắt mình.

Cậu để mặc bản thân mình trầm luân trong cao trào.

Vì vậy cậu chậm chạp suy nghĩ trong cơn cao trào ấy rằng, người này trong lúc hai người đang lêи đỉиɦ đã vứt bỏ cậu.

Người đó đã vứt bỏ cậu ngay khi còn đang ở trong cơ thể cậu.

Hoặc có thể nói là bọn họ chưa từng có nhau.