Dịch: Tồ Đảm Đang
Cuộc sống của Sài Đông Đông bắt đầu thay đổi một cách hơi kỳ lạ, ví như có thể buổi chiều cậu sẽ nhận được tin nhắn của Lục Cửu, nói muốn ra ngoài, muốn đi làm việc, tìm không thấy quần áo... cùng một chuỗi việc gì đó.
Hoặc là lúc cậu đang đi học, đang họp, hoạt động xã hội, thậm chí trong thời gian nghỉ giữa hiệp lúc chơi bóng rổ, những lúc ấy cậu buộc phải xin nghỉ phép, lén trốn về, dùng mọi cách để phải từ trường chạy về nhà thuê.
Có lúc là điện thoại của Lục Cửu, cậu ấy nói trong cuộc gọi: "Sài Đông Đông, tôi bị bỏng nước sôi rồi."
Cậu ấy nói trong điện thoại: "Sài Đông Đông tôi không biết đã đυ.ng phải cái gì thủy tinh vỡ ra khắp đất."
Sài Đông Đông sẽ lập tức chạy ngay về nhà, bất kể lúc đó cậu có đang làm gì đi nữa.
Chuyện này làm cho tỷ lệ về sớm trong học kỳ này của cậu tăng lên rất cao, đồng thời cậu cũng đã rút ra khỏi hội học sinh và các câu lạc bộ mà lúc trước cậu thấy hứng thú, cuối tuần hoặc kỳ nghỉ ngắn bạn bè hẹn ra ngoài chơi cậu luôn luôn từ chối.
Tất cả những kẽ hở thời gian mà cậu có được đều dẫn theo Lục Cửu dạo chơi trong môi trường mới này, cậu dọn dẹp hết tất cả những vật cản trong phòng, những vật gia dụng trong nhà có góc cạnh đều được cậu bọc lại bằng vải mềm, vị trí đặt tất cả đồ dùng đều ngay ngắn ngăn nắp.
Cậu nắm lấy tay Lục Cửu lần mò tìm kiếm lặp đi lặp lại trên tường và bàn.
Giống như đang tìm một con đường sống trong không gian này vậy.
Lúc sắp nghỉ hè, Lục Cửu hỏi cậu ấy hè có muốn về nhà hay không, hỏi xong lại nói mình không thể về nhà.
Sài Đông Đông bèn nói: "Không về, nghỉ hè ra ngoài tìm một việc làm dịp hè nào đó tôi luyện bản thân."
Lúc đó bạn cùng lớp lại tổ chức một chuyến đi chơi rồi mới về quê, họ vui vẻ hớn hở hỏi Sài Đông Đông kỳ nghỉ sắp xếp như thế nào, đồng thời cùng Sài Đông Đông lên kế hoạch hành trình bên ngoài trong kỳ nghỉ, bọn họ nghĩ Sài Đông Đông sẽ không từ chối.
Sài Đông Đông ôm lấy hai quyển sách lắc đầu trong đám người: "Tôi không đi đâu."
Thế là bọn họ phái ra một người đại diện đến thảo luận với cậu, mang theo cả ngữ khí ghẹo chọc.
Người đại diện là ủy viên văn nghệ của lớp, khi cùng nhau đi chơi trong kỳ nghỉ đông, đại khái giữa hai người có một chút gì đó mờ ám kỳ lạ với nhau, cô ấy đi tới trước mặt Sài Đông Đông cười hi hi: "Sao không đi chơi vậy, ở nhà với bạn gái sao?"
Sài Đông Đông cũng mỉm cười lắc đâu: "Làm gì có, tôi ở cùng với bạn thân mà, tôi không tiện đi chơi xa lắm."
Ủy viên văn nghệ phụt cười lên: "Cái gì vậy trời, bạn thân cậu có tay có chân còn cần người ta chăm sóc sao?"
Sài Đông Đông than một tiếng: "Aiya, dù sao thì không được, mọi người đi chơi vui vẻ." Nói xong cậu chuẩn bị bước đi.
Ủy viên văn nghệ nhẹ nhàng sải bước theo sau Sài Đông Đông, cô ấy đi bên cạnh Sài Đông Đông, cười nhẹ với cậu: "Nói thật, chưa sang nhà thuê của cậu xem lần nào, cậu sẽ hoan nghênh mà đúng không?"
Sài Đông Đông không tìm ra được lý do để từ chối, cậu dẫn ủy viên văn nghệ ra khỏi cổng trường, qua con đường nhỏ ở gần cổng trường, đứng trước cửa nhà mình.
Khi vào nhà, ủy viên văn nghệ nhìn khắp nơi một chút, cười hi hi tùy miệng nói: "Nhà các cậu trống trải thế!"
Sài Đông Đông đặt sách lên bàn bên cạnh: "Tôi thấy cũng bình thường mà."
Cô ấy rảo bước trong phòng, gọi Sài Đông Đông một tiếng: "Bạn thân cậu không có nhà sao?" Cô ấy dừng lại một lúc như đột nhiên nhớ ra điều gì đó "Kêu bạn cậu đi cùng cũng được mà!"
Cô ấy vừa nói vừa hiếu kỳ nghịch những món đồ trên bàn.
Sài Đông Đông lấy bình nước suối từ trong nhà bếp ra: "Uống nước không?" Cậu đi đến bên cạnh ủy viên văn nghệ đưa nước qua cho cô ấy.
Cô ấy nhận lấy chai nước, đôi mắt sáng lấp lánh: "Haiz tôi thấy đề xuất của tôi cũng khá hay mà, thêm một người bạn mọi người chắc chắn sẽ hoan nghênh thôi."
Sài Đông Đông đưa tay ra sắp xếp lại mấy món đồ bị cô xê dịch ở trên bàn quay về vị trí cũ, miệng nói: "Không được đâu, không tiện."
Cô gái ngẩng đầu uống nước: "Không tiện chỗ nào chứ."
Cô gái bĩu môi, nhìn Sài Đông Đông cúi đầu bày lại mọi thứ trên bàn, đột nhiên vui vẻ nói "Cậu làm gì vậy, rối loạn ám ảnh cưỡng chế à?"
Sau khi đem đồ vật bày trí xong Sài Đông Đông quay đầu sang nhìn cô ấy, chậm rãi nói: "Không phải, cậu đừng đυ.ng vào những thứ này nữa."
Cô ấy cũng chẳng để ý gì mấy quay người đi vòng vòng trong nhà, vẫn là tràn đầy hứng khởi: "Bạn cậu đâu, cậu nghĩ cậu ấy có đồng ý không, để tôi nói với cậu ấy cho."
Sài Đông Đông chống tay lên bàn nhìn ủy viên văn nghệ: "Cậu ấy đang đi làm."
Ủy viên văn nghệ quay đầu nhìn cậu: "Làm thêm sao?"
Sài Đông Đông nói: "Mấy tiếng nữa tôi phải đi đón cậu ấy tan làm."
Cô ấy ngẩn người ra, phụt cười lên: "Gì vậy. Cậu ấy không biết đường hay sao mà còn cần cậu đón?" Cô ấy cười xong lại nói: "Hay là cậu thích bạn thân của cậu, phải biểu hiện kiểu...bạn trai mạnh mẽ?"
Sài Đông Đông không nhịn được bật cười, há miệng xùy một tiếng: "Con gái các cậu đều suy nghĩ lung tung vậy sao?"
Ủy viên văn nghệ áp người qua, giả bộ hấm hứ vài tiếng, duy trì thái độ nhiệt tình với vấn đề này: "Vậy cậu nói đi, một thằng con trai như vậy tại sao phải cần cậu đi đón?"
Sài Đông Đông cúi đầu nhìn cô gái, có lẽ cô ấy có trang điểm, Sài Đông Đông nhìn hàng lông mi rậm cong cong lên của cô ấy, cậu mím môi, dời ánh nhìn đi nơi khác: "Cậu ấy không nhìn được, Trần Hi."
Sài Đông Đông dừng lại một lúc rồi lặp lại lần nữa: "Cậu ấy không nhìn thấy gì cả."
Trần Hi ngẩn người một chút, cô ấy mím môi, hơi khó xử, miệng nói một câu xin lỗi, Sài Đông Đông nhìn cô ấy mỉm cười: "Aiya, xin lỗi gì chứ."
Trần Hi suy nghĩ, cũng đúng, cô quay người đứng cùng một góc nhìn với Sài Đông Đông, lần nữa ngắm nhìn lại toàn bộ căn phòng này, nghĩ lại dáng vẻ Sài Đông Đông đã sắp xếp lại mọi thứ trên bàn quay về với vị trí ban đầu.
Cô lại suy nghĩ đến Sài Đông Đông cả nửa học kỳ này dường như chẳng tham gia hoạt động tập thể nào cả, thậm chí lúc đi học còn thường hay về sớm không lý do.
Cô chống tay lên bàn hỏi một cách cân nhắc cẩn thận: "Vậy ba mẹ cậu ấy không quan tâm cậu ấy hay sao?"
- -----
Tồ: Hôm nay dừng ở đây thôi, mình mệt quá, cả ngày ngủ có 4 tiếng...
Xin lỗi cả nhà yêu thật nhiều nha. Mong là mình sẽ bù lại vào thời gian rảnh rỗi nào đó...
2021.11.04