Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 22: Muốn đội vương miện, phải chịu được sức nặng của nó

Tòa thành chính của lâu đài màu xám có thể nhìn thấy rõ ràng trong ánh mặt trời lặn của buổi tối.

Quốc vương đứng yên trong bóng tối, làn gió nhẹ lay động mái tóc bạch kim, ánh vàng ấm áp không thể làm dịu đi đôi mắt xanh nhạt của cậu. Cậu đứng dưới bóng cây trên đồi, quan sát chiến trường cách đó không xa.

Sự thay đổi của Tường Vi đã ảnh hưởng đến hơn phân nửa Legrand.

Cái gọi là "Tường Vi chi biến" là sự kiện phân chia gần đây giữa "Tường Vi sắt" và "Hoa hồng trắng", một nhà thơ cung đình lãng mạn đã đặt tên cho nó. Mặc dù nghe có vẻ đẹp nhưng nó lại mang đến một cuộc chiến tranh đẫm máu.

Đây là một đóa hoa đẫm máu nở ở vùng đất Legrand.

Với cung điện là Tường Vi là trung tâm, những bất đồng và chống đối dần lan ra bên ngoài, lan sang các quận mạnh hơn —— những nơi có tòa thành quan trọng. Người chủ của lâu đài đã phải treo cờ hiệu lên tháp chính để thông báo lập trường của mình.

Nhưng mà, quốc vương đoán trước không sai.

Chiến tranh đã hoàn toàn được tiến hành bằng sự kiềm chế.

Hai bên tranh giành với nhau những tòa thành quan trọng.

Mỗi lâu đài là một trạm kiểm soát quân sự quan trọng, lâu đài đồ sộ là nơi củng cố quan trọng nhất và cũng là nơi là vũ khí quân sự được dung hợp làm một. Trong khi cố gắng tránh đối đầu trực diện, bao vây và vây đánh, tập kích và phản kích, làm cho thời gian chiến tranh không ngừng kéo dài.

Ngay bây giờ là một cuộc bao vây.

Quốc vương không tránh chiến đấu trên đường đi.

Cậu phải tận mắt chứng kiến

cuộc chiến của thời đại này, cho dù đó là sự giáo dục mà bản thân Purlan nhận được hay những kiến

thức mà Chúc Trì có được trong kiếp trước cũng chỉ là những câu chuyện từ trong miệng người khác. Chỉ khi tận mắt chứng kiến

và trải nghiệm, mới thực sự hiểu được những cuộc chiến của thời đại này và tránh đưa ra những phán đoán sai lầm dựa trên sự kiêu ngạo của kẻ đến sau.

Chiến tranh không thể mắc sai lầm.

"Bệ hạ, tiếng kèn chiến trận sắp vang lên, ngài có hứng thú tiến lên quan sát nó thêm nữa không?" Ác ma lặng lẽ xuất hiện sau lưng quốc vương, quan tâm hỏi: "Đương nhiên, ngài yên tâm, bọn họ sẽ không phát hiện ra ngài, đừng nói đến việc làm tổn thương tới ngài."

Quốc vương hơi nghiêng đầu, nhìn kỹ ác ma.

Ác ma đưa tay ra và làm một cử chỉ mời gọi: "Đừng hiểu lầm ta, thưa bệ hạ. Ta chỉ tò mò về ngài."

Hắn không nói tò mò điều gì, chờ quốc vương đưa ra quyết định.

Lúc này tiếng kèn vang lên.

Trên tòa tháp chính của lâu đài mà bọn họ đi qua, có một lá cờ vẽ bằng hoa hồng trắng.

Đám binh sĩ vây thành khoác áo choàng đỏ bên ngoài, người chỉ huy là một kỵ sĩ trung niên, quốc vương không biết ông ta, nhưng xét từ khí chất và huy hiệu của ông ta, hẳn là nên thuộc về cấp dưới cũ của công tước Buckingham.

Người chỉ huy ra lệnh tấn công.

"Chúa phù hộ cho đức vua của ta!"

Những binh sĩ hô to, chiến kỳ được giương cao.

Quốc vương nhìn bọn họ chằm chằm một lúc lâu, chấp nhận lời mời của ác ma.

Ác ma thật khôn ngoan, hắn khẽ huýt sáo, một Ác Mộng lặng lẽ thoát ra khỏi chiếc xe ngựa, ngoan ngoãn chạy đến với quốc vương. Ác ma đưa tay ra, trên người Ác Mộng có một cái yên vàng, quốc vương trở mình ngồi ở trên người Ác Mộng. Ác ma vỗ về cổ Ác Mộng rồi giữ dây cương.

"Được rồi, chúng ta lên đường thôi."

Hắn nhẹ nhàng nói.

Mặt trời lặn đang buông xuống, lúc chuyển đêm, ác ma dẫn Ác Mộng, vương như một cái bóng, lặng yên tiến vào chiến trường.

Cũng như cỗ xe Ác Mộng có thể lờ đi khu rừng khổng lồ của Konosen vào ngày hôm đó, hôm nay ác ma và quốc vương cũng đang đi xuyên qua một không gian trùng khớp với thực tại. Quốc vương có thể ngửi thấy mùi máu tanh của chiến trường, có thể nhìn thấy rõ ràng những thanh kiếm sắc bén và có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kim loại va chạm.

Nhưng không ai xung quanh bọn họ có thể phát hiện bọn họ, những mũi tên trên chiến trường cũng không thể chạm tới bọn họ.

Quốc vương đích thân quan sát trận chiến tranh này.

Đầu tiên chúng ta cần chiếm được pháo đài bên ngoài của lâu đài. Máy ném đá để lên chiến trường, tảng đá lớn đập vào tháp kiên cố tạo ta một lỗ hỏng. Không còn nghi ngờ gì nữa, những tên binh sĩ đang trốn trong tòa tháp rồi bắn đều đã trở thành thịt nát. Không có nhiều máy ném đá, chỉ để làm gián đoạn cơn mưa tên liên tục từ lỗ bắn cung.

Với sự trợ giúp của máy ném đá, những binh sĩ đã tiến về phía trước rồi nhanh chóng lấp đầy mương bên dưới lâu đài. Người chỉ huy canh giữ tòa tháp đã nhanh chóng phát hiện ra điều này, trước sự nhắc nhở cố ý của ác ma, quốc vương nhìn thấy những binh sĩ của lâu đài đã đổ dầu sôi từ trên cao xuống. Một số lính binh sĩ dưới mương chạy thoát, có gào lên, đau đớn ngã xuống đất.

Quốc vương ngồi thẳng lưng trên Ác Mộng.

Cậu không nhìn đi chỗ khác, bình tĩnh quan sát cảnh tượng ấy.

Quốc vương quan sát chiến trường, phân tích sức chiến đấu chung của binh sĩ, trong khi ác ma quan sát quốc vương.

Nhiều người không hiểu một đạo lý "Muốn đội vương miện, phải chịu được sức nặng của nó. Nhiều người khao khát quyền lực mạnh mẽ, nhưng bọn họ có thực sự có thể chịu đựng được những thứ mà quyền lực mang lại không?

Tướng quân phải chứng kiến

binh lính của mình chết, quan tòa phải chịu trách nhiệm cho từng mạng sống mà mình phán xét, còn quốc vương thì sao?

Vua là xương sống của đất nước này, dù là máu tươi, là tội nghiệt, tốt hay xấu... Tất cả những thứ mà người bình thường không thể đối mặt với lương tâm bất an, cậu phải chấp nhận thứ đó mà mặt không thay đổi, không thể hiện sự yếu đuối.

Trận chiến đã đến phần tàn khốc nhất.

Quan chỉ huy dẫn đầu, thúcngựa tới dưới gầm cầu treo, gào lên rồi chỉ huy binh lính dựng một thang cao. Từng tên lính một nhanh chóng bước lên thang, leo lên tòa tháp. Kẻ thù của lính canh la hét, bắt đầu chiến đấu với bọn họ. Binh lính liên tục rơi từ trên tháp cao xuống.

Quốc vương ở dưới cầu treo, ngẩng đầu nhìn binh lính ngã xuống, ngón tay khẽ nhúc nhích nhưng không có nhấc lên.

Cậu biết rõ ràng, mình không thể chạm vào cũng không cứu được bọn họ.

Nhưng cậu không cúi đầu xuống, bóng dáng từng người lính ngã xuống được phản chiếu trong đôi đồng tử xanh băng giá.

Cầu treo được hạ xuống, người chỉ huy cưỡi ngựa xông thẳng vào đội kỵ binh đã chờ đợi từ lâu. Những kẻ thù canh gác không cam lòng mà sợ hãi rút lui vào sâu trong lâu đài.

Trận chiến đã được quyết định, tiếp theo chính là chiến thắng.

"Muốn chia sẻ chiến thắng với bọn họ không? Bệ hạ." Ác ma hỏi.

"Không cần."

Ác Mộng đến ranh giới chiến trường, lúc này trời đã sắp lặn.

Quốc vương đột nhiên nhảy khỏi Ác Mộng, ác ma ngạc nhiên khi thấy cậu nhặt một cây cung dài dính máu từ dưới đất lên. Ngay sau đó, quốc vương rút một mũi tên cắm vào người lính của mình, đặt lên dây cung, quay mặt về phía tháp xám trắng kéo căng cung.

Cậu buông tay.

Mũi tên sắt dính đầy máu tươi bật ra khỏi không trung, ngay sau đó, sợi dây buộc lá cờ hoa hồng trắng bị bắn rơi, lá cờ rơi từ trên không xuống.

Lá cờ hoa hồng trắng rơi vào ngọn lửa chiến tranh, quốc vương nói "Đi."

"Bệ hạ, nếu ngài là vua, chắc chắn là lấy máu làm áo choàng."

Ác ma phát ra một tiếng thở dài sâu xa.

...

Những kỵ sĩ thệ ước ở lại bên cạnh quốc vương đã chờ đợi một lúc, bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy quốc vương trở về an toàn. Bọn họ lên một chiếc xe ngựa được ngụy trang khéo léo, lặng lẽ đi qua biên giới chiến trường.

Bon họ sẽ đến Caernarfon.

Tại đó, quốc vương sẽ tụ hợp quân đội Anghel.

Đúng thế.

Quốc vương dùng một bức thư để yêu cầu bang quốc Anghel đồng ý yêu cầu của mình.

Cậu đã mượn con dao sắc bén đó.

Theo yêu cầu của quốc vương, quân đội Anghel không đi qua đại lộ rộng rãi mà chọn một con đường núi hiểm trở và khuất nẻo hơn, tuy điều này cũng không quá khó đối với người Anghel sống trong vùng rừng núi.

Bỗng nhiên, quốc vương nhớ tới một chuyện.

Cậu hỏi ác ma lái xe: "Các ngươi có tham gia vào cuộc chiến của loài người không?"

"Còn phụ thuộc vào cách ngài định nghĩa như thế nào, bệ hạ." Ác ma hình như nghĩ ra điều gì đó: "À, một hoặc hai con quỷ ăn xác đói khát chắc chắn sẽ bí mật gặm vài ngụm của xác chết, ngài không thể mong những tên đó có đạo đức đúng không? Nhưng mà... Chết tiệt... Con dao chết tiệt đang nằm ở trên đầu, ta không nghĩ có tên nào đủ can đảm tham gia trực tiếp vào cuộc chiến này."

Ác ma không giải thích "con dao chết tiệt" đó là gì.

Quốc vương gõ cửa kính xe, không hiểu vì sao sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống.

"Không cần xen vào những trận chiến này nữa, lập tức chạy đến Caernarfon với tốc độ tối đa."

Quốc vương ra lệnh.

Chiếc xe ngựa tan thành một làn khói nhẹ lướt qua những ngọn đồi.

...

Vùng duyên hải phía Đông Nam của Legrand, một cảng thuộc sở hữu của Liên minh Năm cảng.

Một con tàu đi ngang qua eo biển Abyss lặng lẽ cập bến ở đây.

Trong thời tiết này, eo biển Abyss bị gió mùa bao phủ, gió từ hướng Đông Legrand xuất phát là thuận gió, nhưng các tàu khác đến Legrand sẽ phải đối mặt với những cơn bão dữ dội. Nhưng mà con tàu này dường như không bị ảnh hưởng bởi sóng gió, nó vượt qua sóng gió, như đang đi trên mặt đất.

Đây là một chiếc thuyền rất đẹp với một lá cờ trắng trắng tuyết và một cây thánh giá được vẽ trên đó. Thủy thủ trên tàu im lặng.

Người phụ trách bến cảng ở đây kính cẩn chờ đợi.

Bàn đạp màu trắng được đặt xuống, một người mặc áo choàng đỏ tươi cùng khăn choàng màu đỏ chậm rãi bước xuống, quần áo lộ rõ

thân phận —— hồng y giáo chủ.

Với tư cách là một thành viên quyền cao chức trọng như vậy của thánh đình, hắn ta có vẻ tương đối trẻ, dưới chiếc mũ vuông là khuôn mặt dịu dàng khiến người ta cảm thấy gần gũi. Mái tóc nâu nhạt đung đưa theo làn gió làm nét mặt thanh cao trong sáng có vẻ hơi dịu dàng —— nếu ai đó gặp trực tiếp giáo hoàng, họ sẽ thấy rằng mặt mày của vị hồng y trẻ tuổi này có phần giống với mặt mày của người đó.

Tất nhiên, không ai dám nói ra điều này.

Vị hồng y trẻ tuổi nhìn vùng đất Legrand, cầm cây thánh giá vàng lên trước ngực, nhẹ nhàng nói: "Cầu Chúa phù hộ cho Legrand."

"Cầu Chúa phù hộ cho Legrand."

Người phụ trách hòa cùng.

Giáo chủ hồng y trẻ tuổi khẽ mỉm cười, hắn ta còn mang theo một chiếc hộp nhỏ.

Trong thời đại mà các bang quốc bị chia cắt và các vương quốc bị chinh phục lẫn nhau, có một vương quốc vô hình như vậy, không có tường thành, không có biên giới mà bao trùm cả hai bên eo biển Abyss, ngự trị ở phía trên ngọn tháp của lâu đài, tiếng nó vang vọng bốn mùa trong tiếng chuông đồng.

Đó là ——

Vương quốc của Chúa.

Vương quốc của Chúa ở khắp mọi nơi, âm thanh thần thánh trong trái tim chính là vương quốc của người.

Vị hồng y giao chủ trẻ tuổi đến vì điều này. Hắn ta cũng không chỉ là một hồng y giáo chủ.

Hắn ta là sứ giả của giáo hoàng.

—— Hắn ta thay giáo hoàng đến để trao vương miện cho vị vua mới của Legrand.