Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 13: Trận chiến đầu tiên của quốc vương

Những kỵ binh hạng nặng của Gulundi là hậu duệ của những kẻ man rợ trên biển, bọn chúng là bóng ma lang thang trên mặt đất.

Chúng thường xuất hiện như lính đánh thuê ở các chiến trường biên giới của các quốc gia khác nhau.

Nỏ mất tác dụng, tung tích bị bại lộ, kỵ binh hạng nặng của Gulundi không còn che giấu hình dạng của chúng.

Những kỵ binh hạng nặng treo lại cung cứng của mình trên lưng, một tay cầm theo cây thương sắt nặng nề và đáng sợ, cũng không vội xông lên. Có một vùng đất ngập nước nhỏ giữa bọn chúng và sứ đoàn đàm phán. Chúng tản ra và đi vòng qua vùng đất ngập nước.

Bọn họ không vội vàng kéo dài khoảng cách và kéo dài đủ để cây thương không đam trúng đồng đội của mình. Mà còn để gây áp lực tâm lý cho con mồi của mình

Tất nhiên bọn chúng cũng không cần phải vội vã tấn công.

Ngựa chiến bình thường thậm chí không thể sánh được với ngựa chiến Gulundi. Trước kỵ binh hạng nặng của Gulundi. Chạy trốn sẽ chỉ biến thành một bãi thịt nát nhanh hơn, mà nghênh chiến tương tự như ném tính mạng của một người vào mũi giáo sắt đen đó.

"Chúa ơi..."

Ai đó trong sứ đoàn đàm phán hét lên một tiếng tuyệt vọng. Có người vừa bước xuống xe ngựa sau khi nghe tin dữ này thì ngã quỵ trên mặt đất.

Một người nào đó run rẩy cầm cây thánh giá bạc, bắt đầu cầu nguyện để được thần linh che chở.

Nhưng hôm nay là cái chết của thánh Wall và các vị thần ngày hôm nay sẽ không khoan dung cho người trần tục.

"Bệ hạ! Xin ngài hãy rời đi!"

Trưởng kỹ sĩ vung tay lên, các kỵ sĩ thệ ước mặc giáp tập trung xung quanh quốc vương, bọn họ sử dụng lá chắn thép để dựng lên một bức tường dường như không thể xuyên thủng —— Trên thực tế, tất cả mọi người đều biết phòng thủ vô ích như thế nào.

"Chúng ta ở đây để bảo vệ ngài! Xin hãy rời đi ngay lập tức! Bệ hạ!"

"Rời đi? Rời đi thì đi nơi nào?!"

Quốc vương cười lạnh thành tiếng.

Cậu chỉ vào pháo đài Moon River phía sau.

"Đi về hướng kẻ thù của Legrand như chó vẩy đuôi mừng chủ sao!"

Trưởng kỵ sĩ cúi đầu, không nói gì nhưng vẻ mặt của anh ta đã thể hiện ý anh ta muốn nói.

Anh ta thực sự mong mình câu giờ cho quốc vương để quốc vương có thể trở lại pháo đài Moon River. Bressi và Legrand vừa ký một hiệp ước, chỉ cần bọn họ vào được pháo đài Moon River, quốc vương sẽ được bình an vô sự.

—— ngay cả khi trở thành tù binh của Bressi vẫn tốt hơn là bị những kỵ binh hạng nặng giẫm xuống thành bùn!

Hầu như mọi người đều nghĩ như vậy.

Tất cả những người ở đây đều im lặng, dùng sự im lặng để bày tỏ tán thành.

Quốc vương rất tức giận.

"Gia tộc Tường Vi trước đây chưa bao giờ có một vị vua bị giam cầm và sẽ không bao giờ có bất kỳ vị vua nào, chứ đừng nói đến bây giờ!" Quốc vương cầm lấy dây cương và thanh gươm chỉ vào hiệp sĩ Merl trong đám đông: "Đến đây!"

Kỵ sĩ Merl thúc ngựa tiến lên.

Quốc vương ném bản hiệp ước cho kỵ sĩ Merl, khuôn mặt của cậu vẫn còn bao phủ bởi sự tức giận đáng sợ "Cầm lấy cái này, đưa nó cho công tước Buckingham."

"Tuân theo mệnh lệnh của ngài!"

Kỵ sĩ Merl tiếp nhận thỏa thuận hòa bình nặng nề kia, bỗng nhiên có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng anh ta.

Mấy người, đi từ đó, vòng qua đây, dọc theo bờ sông xuống, không tới Teru, đi thẳng đến Sern! Giờ thì, bắt những tên ngu xuẩn này và biến khỏi đây cho ta!"

Quốc vương từ trên cao nhìn xuống quan sát đám viên chức chật vật lăn từ trên xe ngựa xuống rồi bò lên trên ngựa.

Không ai biết, quốc vương đã biết rõ địa hình con đường của các thị trấn và đường xá xung quanh từ khi nào.

Chỉ có Merl và ba người bị sốc.

Theo yêu cầu của quốc vương, bọn họ đã giới thiệu chi tiết những điều này trong bản báo cáo đó, nhưng nó cũng quá dài dòng. Họ thậm chí còn trộn lẫn tất cả các thông tin một cách chi tiết đến chóng mặt chỉ vì thù địch và phẫn nộ... Không ai nghĩ tới quốc vương thực sự sẽ đọc hết còn nhớ rất kỹ.

"Bệ hạ!"

Quản gia lao ra khỏi đám người, nặng nề quỳ trên mặt đất.

"Đưa áo choàng của ngài đây! Xin hãy để ta ở lại thay ngài! Bệ hạ!"

"Rồi sao?" Quốc vương mỉm cười, ánh mắt lướt nhanh qua khuôn mặt tái nhợt của quản gia: "Ngươi nghĩ mình cao quý hơn cả vua của Legrand?!"

Quản gia bi thương nhìn vị vua trẻ mà ông đã chăm sóc hơn mười mấy năm.

"Đưa ông ta đi."

Quốc vương không nhìn quản gia nữa, cậu ra lệnh cho ba người kỵ sĩ Merl. Cậu đứng trong gió, chiếc áo choàng màu đỏ tươi của cậu bị gió thổi tung lên..., giống như sóng dữ trên biển máu. Đôi mắt xanh nhạt của cậu lạnh hơn băng bảy phần.

Kỵ sĩ Merl kéo quản gia đang quỳ xuống không chịu đứng dậy túm lên ngựa của mình.

"Cút!"

Quốc vương ra lệnh.

Cậu quay đầu ngựa và sát cánh cùng các kỵ sĩ thệ ước của mình, không nhìn những người đang chuẩn bị chạy trốn.

"Vì vinh quang của Tường Vi!"

Kỵ sĩ Merl hét to những câu châm ngôn, dẫn dắt những người khác lao ra ngoài.

Quốc vương và các kỵ sĩ thệ ước của cậu đứng trên đỉnh đồi dốc cỏ như một bức tường thành. Theo lệnh của cậu các thần tử của cậu từ bỏ cỗ xe và đi vòng từ phía bên kia của con dốc cỏ đến một thị trấn xa xôi khác. Dọc theo nhánh sông của Doma, bọn họ sẽ đi xa tới Sern, từ nơi đó bọn họ có thể quay trở lại cung điện bằng một con đường khác.

Bóng của ngọn đuốc đã trở nên nhạt nhòa.

Các kỵ sĩ Merl thúc ngựa chạy nhanh, khi nhìn lại thì chỉ thấy quốc vương dưới sự bảo vệ của áo giáp sắt. Cậu đứng lạnh lùng và ngạo nghễ, không di chuyển một bước, trong khi những kỵ binh hạng nặng cách xa cậu phân tán thành một hàng, bọn chúng đứng yên tại chỗ. Bãi cỏ và vùng đất ngập nước này trở thành sân khấu và chiến trường.

Các sứ đoàn đàm phán đi qua bờ của sân khấu.

Quản gia vẫn còn chút hy vọng có thể đánh lạc hướng kẻ thù của quốc vương. Nhưng những kỵ binh hạng nặng khủng khϊếp đó thậm chí cả một ánh mắt cũng không phân cho bọn họ.Quốc vương, kỵ binh thệ ước, kỵ binh hạng nặng Gulundi.

Bọn họ là nhân vật chính trong sân khấu này và những người khác không liên quan.

Quản gia mơ hồ thấy gió thổi tung chiếc áo choàng màu đỏ tươi của quốc vương, vị quốc vương trẻ tuổi của ông dường như bước ra từ địa ngục.

Hình ảnh của William III chồng lên quốc vương.

Quản gia cuối cùng cũng nhận ra một điều.

Người ông thành tâm cống hiến hết sức lực không còn là đứa bé kiêu ngạo kia nữa, mà là đứa con của thiên tài quân sự, là hậu duệ chảy trong mình dòng máu điên cuồng của Tường Vi, là vị vua của thế hệ đó người đã phi ngựa khắp vùng đất Legrand.

Bệ hạ của ông ——

Sinh ra làm vua.

...

Một con sư tử săn nai sẽ không quan tâm đến một nhóm thỏ rải rác.

Đúng như dự đoán của quốc vương, kỵ binh hạng nặng của Gulundi không gϊếŧ những người bỏ trốn. Sự chú ý của các kỵ binh hạng nặng đều đổ dồn vào con mồi cao quý nhất chưa từng thấy.

Những kỵ binh hạng nặng đã vượt qua vùng đất ngập nước, bọn chúng giương cao ngọn giáo và bắt đầu gầm thét dữ dội như một con thú.

Sự hoang dã của bọn man di trên biển vô cùng sôi sùng sục dưới lớp áo giáp của chúng.

Bọn chúng chính là một đám dã thú, một đám khoác lên mình dã thú sắt thép hung tàn. Chúng thích gϊếŧ chóc, chúng tận hưởng sự tuyệt vọng của con mồi trước khi chết, chúng thích sử dụng những thủ đoạn đẫm máu nhất để gϊếŧ kẻ thù của chúng.

Đội hình kỵ binh đen bắt đầu tiến lên, khi bọn chúng gầm thét một cách khí thế rồi tập trung đến đỉnh điểm, bọn chúng sẽ lao tới tấn công.

Thường thì trước đó, kẻ thù của chúng đã sợ chết khϊếp.

Nhưng đêm nay có một ngoại lệ.

Như thể một chiếc mặt nạ sắt lạnh lẽo bao trùm lên khuôn mặt của quốc vương, cậu đứng nghiêm trang trong gió lạnh.

Đầu cậu càng lúc càng đau, hàng nghìn mũi dao cứa vào nhau, trên những nhát dao như ngâm lửa. Ai cũng muốn cậu chết, ai cũng muốn cậu xuống địa ngục. Những lần nghiến răng, đấu tranh để sống sót qua những tiếng gào thét. Ai muốn cho cậu chết... Thì cậu khiến tên đó phải chết!"

"Tới đi."

Trưởng kỵ sĩ nghe thấy giọng nói của cậu, trong giọng nói đó lộ ra dữ tợn và tức giận.

"Không phải muốn gϊếŧ ta sao?"

"Vậy thì tới đi!"

Cơn mưa dữ dội đổ xuống, như để phối hợp với âm nhạc khuấy động trong trận chiến đầu tiên tối nay.

Trong tiếng sấm trầm đυ.c và cơn mưa rửa sạch thế giới, kỵ binh hạng nặng của Gulundi hòa thành một đường thẳng, giáp của bọn chúng với những mũi nhọn bằng xương gớm ghiếc. Mưa to dội lên bộ giáp đen của bọn chúng, bắn tung tóe, viền áo giáp phủ một lớp ánh sáng trắng mờ ảo.

Tối nay ——

Thánh nhân trong phần mộ mà không tỉnh dậy.

Cái chết ở bên trong vương miện của quân vương như bóng với hình.

Tường vi trên áo giáp luôn đi kèm với máu!

Cây thương dài của kỵ binh hạng nặng Gulundi mang một tia ánh sáng bạc.

Đã bắt đầu tấn công.

...

Chiếc móng ngựa được bọc bằng sắt đen nặng nề, bước nặng nề trên bãi cỏ đầy bùn.

Các kỵ binh của Gulundi xông qua chiến trường, xông đến dốc cỏ cao hơn. Đôi mắt của bọn chúng đằng sau chiếc mặt nạ đội mũ sắt là sự tàn nhẫn và những chiếc cựa xương gớm ghiếc trên áo giáp của bọn chúng có thể nhìn thấy rõ ràng. Những chiếc cựa xương đó không chỉ là vật trang trí để uy hϊếp kẻ thù mà còn là một phần của vũ khí khát máu.

Với lệnh của quốc vương, các kỵ sĩ của cậu đã đẩy tất cả các xe ngựa trống bên cạnh con dốc xuống.

Chiếc xe ngựa lăn trong mưa và bùn, đánh những kẻ thù muốn xông lên.

Các kỵ sĩ của Gulundi la hét chế nhạo.

Thứ vũ khí khủng khϊếp trong tay chúng, ngọn giáo sắt đang quơ múa, trình diễn một buổi đập tan những chiếc xe ngựa trống đang lăn về phía chúng.

Xe ngựa trống đã lăn vào hàng ngũ kỵ binh hạng nặng, hết chiếc này đến chiếc khác tan thành từng mảnh —— Những chiếc xe ngựa chắc chắn đó trông như tờ giấy trước mặt đội kỵ binh Gulundi. Ngay sau khi cỗ xe ngựa bị vỡ nát, đã bị một chiến mã Gulundi trông giống như một con quái vật mặc áo giáp hạng nặng đâm trúng bay tứ tung ra ngoài, tan ra thành từng mảnh trong bùn.

Móng ngựa nặng nề giẫm lên gỗ và kim loại.

Quốc vương giơ kiếm lên cao và vung nó xuống:

"Vì vinh quang Tường Vi!"

"Vì vinh quang Tường Vi!"

Các kỵ sĩ gào thét.

Nước mưa nặng nề mà dội lên ngựa của cả hai.

Mượn xe ngựa ngăn cản và yểm hộ, quốc vương và các kỹ sĩ của cậu xông ra ngoài.

Xe ngựa dành riêng cho quốc vương được làm bằng gỗ sồi và mạ kim loại, chịu được sự va chạm của ngựa và ngã nghiêng trên mặt đất. Bị nó ngăn cản đường đi chính là thủ lĩnh kỵ binh.

Ánh mắt của thủ lĩnh của đội kỵ binh nặng Gulundi từ đầu đến cuối đều rơi vào quốc vương rong chiếc áo choàng màu đỏ tươi.

Khi quốc vương phóng ngựa mà tới, thủ lĩnh kéo dây cương, ngựa và người trực tiếp nhảy khỏi cỗ xe bằng gỗ sồi. Giữa không trung, chúng chồm tới, ngọn giáo mang theo một cơn gió lạnh sống lưng và hướng về nhà vua.