Trọng Sinh Dân Quốc Kiều Tiểu Thư

Chương 47:

Chương 47:

Đường phu nhân kéo Đường Kiều cùng nhau đi xem nhà, không thể không nói, sức chiến đấu của phụ nữ lúc này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Mẫu thân của nàng hoàn toàn không biết mệt, đến cuối cùng, Đường Kiều cúi đầu, cảm giác giống như vừa đánh trận xong.

Thật mệt mỏi!

Hôm nay hai người ngồi xe kéo. Tuy rằng ô tô rất tốt, nhưng những lúc như thế này, vẫn là xe kéo có ích hơn, những nơi đường nhỏ, ô tô đi không được a.

"Phu nhân, đến rồi."

Đây là nơi cách nhà bọn họ xa nhất. Kỳ thật Đường phu nhân không muốn đến nơi này, cũng không có ý định xem. Nhưng từ lúc Thẩm Thanh mua xe, bà lại cảm thấy nơi này cũng được. Dù sao đi lại thuận tiện, hơn nữa căn nhà này lớn, bố cục lại tốt, không phải nhà bọn họ có thể so sánh được.

Đường Kiều luôn cảm thấy địa chỉ này có chút quen tai. Lúc này đến đây, Đường Kiều nhìn một căn nhà cách đó không xa.

Đường phu nhân hỏi: "Sao vậy?"

Đường Kiều lắc đầu: "Không có gì ạ."

Đi cùng bọn họ là một người tư vấn bất động sản. Bây giờ phần lớn mọi người đều tự mình dán thông báo linh tinh, chứ không tìm người tư vấn. Phàm là cần đến người tư vấn bất động sản, đều là những gia đình khá giả, yêu cầu nhà ở cũng rất cao. Thế nên mới hy vọng có thêm một tầng đảm bảo.

Người tư vấn họ Tô.

Tiểu Tô mỉm cười giới thiệu: "Ở đây phần lớn đều là nhà giàu, là nơi yên tĩnh nhất ở bến Thượng Hải này, vô cùng khó tìm."

Đường phu nhân nhìn xung quang. Khoảng cách mỗi nhà không gần cũng không xa, vô cùng hợp lý.

Bà gật đầu nói: "Đi, vào nhà nhìn một chút."

Tiểu Tô tiếp tục giới thiệu: "Xin mời. Ngài xem, nơi này rất tốt. Chủ cũ rất thích căn nhà này nên bảo quản tốt lắm."

Chưa nói đến trong nhà, chỉ nhìn sân vườn là có thể thấy, hoa nở rực rỡ, đẹp đẽ vô cùng.

Đường Kiều đi theo sau, cảm thấy trong vườn có một mùi hương thật thơm.

Đường phu nhân nói: "Nếu đã trân trọng nơi này như vậy, sao lại đồng ý bán đi? Căn nhà này nhìn không tồi."

Lại nghĩ đến giá bán, trong lòng bà liền hiểu rõ. Trách không được giá cao như vậy. Theo giá thị trường, cái giá này đủ để mua hai căn nhà bọn họ đang ở a. Hơn nữa không đồng ý mặc cả.

Tiểu Tô lập tức nói: "Căn nhà này là của mẫu thân Nhạc tiên sinh, ngài ấy đã mất. Nhạc tiên sinh làm việc ở bệnh viện phía nam, đi lại không tiện, lại sợ xúc cảnh sinh tình, thế nên mới đồng ý bán."

Đường phu nhân nga một tiếng.

Hai người tiếp tục đi vào trong.

Đường Kiều nhướng mày, bệnh viện phía nam? Nhạc tiên sinh?

Sẽ không phải là bác sĩ Nhạc Gia Văn đi?

Nghĩ thế nhưng Đường Kiều cũng không nói gì, đi theo Đường phu nhân vào cửa. Trong phòng có rất nhiều đồ dùng, xa hoa đẹp đẽ.

Đường Kiều rất mệt, trực tiếp ngồi xuống.

Đường phu nhân nhìn bộ dáng này của nàng, liếc trắng mắt một cái, dặn dò: "Con đợi ở đây, ta lên lầu nhìn một chút."

Tiểu Tô nói: "Mời ngài."

Hai người cùng nhau lên lầu, Đường Kiều một chút cũng không muốn động.

Trên lầu truyền đến tiếng nói chuyện của tiểu Tô, Đường Kiều vuốt ve bàn trà bằng gỗ lim, thầm nghĩ giá phòng này tuyệt đối không rẻ.

"Gâu gâu", tiếng chó sủa vang lên.

Đường Kiều bị thanh âm này hấp dẫn, lập tức đứng dậy.

Nàng đi ra ngoài vườn, xa xa liền nhìn thấy ngoài cổng lớn có một con chó đong đưa cái đuôi sủa điên cuồng với người lái xe kéo.

Người lái xe hình như sợ chó, đã trốn đằng sau bức tượng sư tử bằng đá.

Đường Kiều không nhịn được muốn cười. Nàng đi thẳng đến bên cạnh con chó, cuối cùng nó không kêu nữa.

Nó vẫy đuôi với Đường Kiều.

Đường Kiều cúi người xoa đầu nó. Giống như cảm nhận được thiện ý của Đường Kiều, nó gục xuống, giống như hy vọng nàng vuốt ve nó.

Người lái xe không dám bước ra, cẩn thận nói: "Đường tiểu thư cẩn thận, con chó này không dễ chọc, rất dữ."

Đường Kiều cảm thấy người và chó có đôi khi cũng phải có duyên phận.

Ví dụ như nó..

Ánh mắt nàng lóe lên, khóe miệng mỉm cười.

Đây là chó của Cố Thất gia.

Cố Nhị Nữu!

Lúc trước nàng vì trốn Hồ Như Ngọc, giống như ăn mày vậy. Hồ Như Ngọc bị nàng trốn thoát, làm mất mối làm ăn, bà ta đã thuê đám lưu manh du côn khắp Thượng Hải tìm nàng, tuyên bố rằng muốn bán nàng cho kỹ viện.

Lúc nàng đang tìm đồ ăn trong đống rác thì gặp được Cố Nhị Nữu.

Nếu không phải tiếng kêu của Cố Nhị Nữu đưa Cố Thất gia tới, chắc hẳn nàng cũng không thể sống nổi!

Đường Kiều vuốt ve Cố Nhị Nữu, có chút kỳ quái. Làm sao Thất gia lại thích đặt tên cho người trong nhà và động vật theo chữ số a?

Bản thân hắn được gọi là Thất gia.

Tâm phúc của hắn gọi là Cố Tứ.

Chó của hắn gọi là Cố Nhị Nữu.

Đường Kiều nghĩ lung tung, vuốt ve đám lông dài dưới cằm Cố Nhị Nữu. Cố Nhị Nữu thoải mái híp mắt.

Cố Nhị Nữu rất thích Đường Kiều, bị nàng sờ thoải mái, không kêu nữa, lăn lôn dưới chân nàng.

Tâm trạng Đường Kiều tốt, bắt lấy hai chân trước của Cố Nhị Nữu, một người một chó xoay vòng quanh.

"Y Y!" Tiếng gọi mang theo ý cười truyền đến.

Đường Kiều ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Thất gia đứng cách đó không xa.

Có thể là vì ở nhà, hắn mặc bộ quần áo đơn giản, thanh nhã điềm tĩnh.

Cố Nhị Nữu nhìn thấy chủ nhân của mình, vèo một cái chạy đến, bổ nhào trên người Cố Đình Quân.

Cố Đình Quân sờ sờ đầu Cố Nhị Nữu, nói: "Đi chơi đi."

Nghe lệnh của hắn, Cố Nhị Nữu giống như biết nó nên đi tìm Đường Kiều, lại vọt đến bên người Đường Kiều, chạy xung quanh nàng, gâu gâu kêu to.

Đường Kiều cười rạng rỡ. Tuy nàng biết tên nó là gì, nhưng Đường Kiều vẫn ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: "Thất gia, nó tên là gì a?"

Cố Đình Quân mỉm cười: "Cố Nhị Nữu."

Đường Kiều lập tức gọi: "Nhị Nữu, Nhị Nữu, ta là Y Y. Tên của chúng ta có chút giống nhau nha."

Cố Đình Quân: "..."

Đường Kiều rất thích Cố Nhị Nữu. Bây giờ không còn bộ dáng hữu khí vô lực lúc nãy nữa, vui vẻ chơi đùa cùng Nhị Nữu. Tiếng cười như chuông bạc, cả người mềm mại đáng yêu.

Cố Nhị Nữu giống như biết Đường Kiều thích nó, chỉ nhằm về phía Đường Kiều nhảy chồm lên. Đường Kiều bây giờ chỉ là một cô gái nhỏ gẩy yếu, bị nó nhảy một cái, lùi về phía sau hai bước liền ngã xuống.

Cố Đình Quân nhanh tay nhanh mắt, hắn đưa tay ra đỡ, Đường Kiều liền ngã vào trong lòng hắn.

Mùi hương tử đàn trên người Cố Đình Quân truyền đến, làm cho người ta yên tâm thoải mái. Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, Đường Kiều cảm thấy từ sợi tóc đến ngón chân mình đều đang bốc cháy.

Chính nàng đều có thể cám giác được da thịt của mình đang dần dần trở thành màu hồng.

Nàng ngẩng đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện.

Cố Nhị Nữu lại chạy lại đây, Đường Kiều một lần nữa đâm vào trong lòng Cố Đình Quân.

Một tay Cố Đình Quân bảo vệ nàng, một tay ngăn lại Cố Nhị Nữu.

"Ngoan!"

Cố Nhị Nữu vô tội lui về phía sau một bước, phe phẩy cái đuôi làm nũng.

Cố Đình Quân bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi có khỏe không?"

Đường Kiều phát ra âm thanh giống như muỗi kêu.

Cố Đình Quân không nghe rõ, nhưng lại cảm giác được mùi hương tươi mát say lòng người từ trên người nàng truyền đến.

Tuy bộ dạng Đường Kiều còn nhỏ, nhưng tóm lại cũng đã mười lăm tuổi. Ở gia đình bình thường, tuổi này có thể đính hôn rồi.

Cố Đình Quân rất nhanh buông nàng ra, đỡ bờ vai nàng, cười sủng nịnh như người lớn trong nhà: "Cẩn thận một chút!"

Đường Kiều gật đầu, bộ dáng nghiêm trang khiển trách: "Cố Nhị Nữu nhà ngài hơi quá đáng."

Cố Đình Quân nhướng mày cười, nhìn nàng giả vờ nghiêm túc, gật đầu: "Đúng là có chút quá đáng."

Đường Kiều còn nói: "Phạt nó tới nhà ta ở hai ngày!"

Cố Đình Quân: ".. Không được."

Mỉm cười từ chối.

Đường Kiều bỗng chốc cúi đầu xuống.

Cố Đình Quân mỉm cười nói: "Nhị Nữu nhà ta sẽ lạ giường."

Đường Kiều: "..."

Thật sự là.. Chó nhà giàu cũng sẽ có bệnh nhà giàu a!

Đại khái là ánh mắt hoài nghi của Đường Kiều quá rõ ràng, Cố Đình Quân nghiêm túc nói: "Hơn nữa nó không quen ăn đồ ăn bên ngoài."

Vừa nghe lời này, Đường Kiều trực tiếp hừ hừ một tiếng. Nàng cười nhạo, ngẩng đầu nhìn Cố Đình Quân: "Ngài chính là đồ siêu lừa đảo."

Ánh mắt Cố Đình Quân lập tức trở nên vi diệu, thần thái có chút ý vị thâm trường.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào dám nói chuyện như vậy với hắn, cũng chưa từng có ai dám chỉ trích hắn như vậy.

Có người nói hắn tâm ngoan thủ lạt. Có người nói hắn ti bỉ vô sỉ. Nhưng lại không có ai nói hắn là "đồ siêu lừa đảo".

Cố Đình Quân bình tĩnh nhìn chằm chằm Đường Kiều.

Đường Kiều hừ hừ: "Chó nhà ai không ăn đống rác? Không ăn đóng rác vẫn là chó sao?"

Ha ha ha!

Năm đó Cố Thất gia ngươi nhặt được ta như thế nào!

Còn không phải là vì chó nhà ngươi chạy đến đống rác tranh đồ ăn với ta sao!

Lại còn nói.. Không quen ăn đồ bên ngoài?

Buồn cười!

Đúng là chuyện cười!

Đôi mắt nhỏ của Đường Kiều giống như dao nhỏ, vèo vèo phóng về phía Cố Đình Quân. Giờ phút này cũng không phải là bộ dáng nhu thuận đáng yêu lần đầu tiên gặp mặt nữa.

Mà giống con mèo nhỏ dựng lông vậy!

Cố Đình Quân lại nghĩ đến con mèo hồi nhỏ của mình, đột nhiên bật cười. Hắn kéo dài ngữ khí, chậm rãi nói: ".. Đúng vậy!"

Nụ cười của hắn càng rực rỡ: "Bị ngươi phát hiện rồi, nó quả thật không kén ăn."

Không chỉ không kén ăn, thói quen ăn uống còn cực kém! Không chú ý một cái, liền muốn tìm đống rác!

Nhưng mà..

"Nhưng nó thật sự không quen ngủ bên ngoài. Y Y, tiểu Y Y đáng yêu có thể hiểu đúng không?"

Giọng điệu của Cố Đình Quân giống như đang dỗ đứa nhỏ vậy.

Mặt Đường Kiều lại đỏ!

"Ngươi muốn xem không?"

Cố Đình Quân chỉ chỉ căn nhà cách đó không xa: "Ta ở bên kia."

"Gâu gâu gâu!" Cố Nhị Nữu lại bắt đầu chạy vòng quanh, thật sự rất nhiệt tình.

Đường Kiều có chút tò mò giường ngủ của Cố Nhị Nữu, xoay người dặn dò mấy câu với người lái xe, liền đi theo Cố Đình Quân.

Người lái xe vò đầu: Chuyện gì đang xảy ra a?

Đường Kiều đi theo Cố Đình Quân đến Cố gia.

Tuy rằng biết chỗ ở của Cố Đình Quân, nhưng một lần Đường Kiều cũng chưa tới.

Tấm biển trên cổng cũng không phải là chữ Cố gia bình thường, mà là ba chữ thật to "Phúc Nhã Cư".

"Gâu gâu gâu!"

Cố Nhị Nữu cắn làn váy của Đường Kiều, kéo nàng vào bên trong..

Đường Kiều: "..."

Cố Đình Quân: "..."

Đường Kiều hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Thất gia: "Cố Nhị Nữu nhà ngài đúng là vừa thông minh lại nhiệt tình!"

Cố Đình Quân cúi xuống, sờ sờ đầu Cố Nhị Nữu, giọng nói rất nhẹ: "Nhị Nữu, không thể cắn váy con gái. Ngoan, buông ra!"

Quả nhiên Cố Nhị Nữu nghe lời, nhưng lại nhanh như chớp chạy đi.

Đường Kiều cảm khái: "Đúng là một con chó nhiệt tình, đầy sức sống a!"

Cố Đình Quân mỉm cười, nói: "Giống chủ nhân nó."

Đường Kiều: "..."

Cái gì?

Nhiệt tình?

Đầy sức sống?

Nàng nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai, có phải nàng nghe nhầm hay không?

Động tác nhỏ của Đường Kiều rất đáng yêu. Cố Đình Quân mỉm cười xoa xoa đầu nàng: "Được rồi, đi thôi."

Đường Kiều yên lặng nhìn về phía tay của Cố Đình Quân, biểu cảm vô cùng khó nói.

Lúc nãy.. Hắn đã dùng tay đó sờ đầu Cố Nhị Nữu đi?

Bây giờ lại sờ đầu nàng?

Đường Kiều cảm thấy nàng và Cố Nhị Nữu ngang bằng nhau, cả người mơ hồ.

Bản thân Cố Đình Quân lại không nhận ra ánh mắt của Đường Kiều, đi trước dẫn đường: "Nếu về sau ngươi chuyển đến đây, có thể tới tìm Nhị Nữu chơi."

Cố Đình Quân hiểu lầm!

Đường Kiều nhanh chóng đuổi kịp, nói: "Ta và mẫu thân đang xem nhà cho bác ta. Còn chưa quyết định đâu! Thất gia, ngài nói xem, căn nhà kia có tốt không? Sẽ không phải là có ma quỷ gì chứ?"

Đường Kiều vui đùa nói.

Ngoài ý muốn, Cố Đình Quân lại dừng bước, quay đầu nhìn Đường Kiều, nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Ngươi hoạt bát đáng yêu như vậy, ở đâu cũng được."

Đường Kiều lập tức bật cười, không ai là không thích nghe lời khen a.

Cả người nàng đến bơi trong bong bóng vui sướиɠ.

"Còn phải nói, ta là tiên nữ mà!"

Tiểu tiên nữ sắp biết yêu rồi