Chương 40:
Thất gia đã biết hái hoa đi tán gái
Buổi chiều gió thổi nhẹ nhàng, Cố Thất gia ngồi đọc sách ngoài vườn hoa.
Cố Tứ vội vàng đi đến.
Cố Thất gia chưa ngẩng đầu, cao giọng hỏi: "Sao rồi?"
Cố Tứ nói: "Theo giao ước, kẻ thuê người là phó trưởng phòng ở tòa thị chính – Lô Vũ Lâm. Người muốn gϊếŧ không có quan hệ gì với Đại gia. Chuyện đâm xe hoàn toàn là ngoài ý muốn."
Cố Thất gia nhẹ giọng hừ một tiếng, nở nụ cười, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời: "Ngoài ý muốn?"
Ngón tay Cố Đình Quân gõ trên bàn từng nhịp, âm thanh rất nhỏ vang lên.
Cố Tứ nhìn ngón tay thon dài của Cố Thất gia, lại nói: "Chỉ là thuộc hạ cảm thấy, sự việc lần này rất bất thường. Người Lô Vũ Lâm muốn gϊếŧ là con gái đồng nghiệp của hắn. Nhưng theo điều tra, hai người này không có bất kỳ mâu thuẫn gì. Cô gái nhỏ cũng chỉ là một nữ sinh trung học. Có khi còn chưa từng nhìn thấy Lô Vũ Lâm. Chuyện này rất kỳ lạ. Nếu tính ra, càng giống như chiêu dương đông kích tây. Gϊếŧ cô gái nhỏ là ngụy trang, muốn đâm chết Đại gia mới là mục đích thật sự."
Cố Thất gia vẫn chưa nói tiếng nào, đợi Cố Tứ nói xong, đột nhiên hỏi: "Con gái nhà ai?"
Cố Tứ: "Đường gia, con gái lớn của Đường Chí Dong ở tòa thị chính. Tên là Đường Kiều."
Cố Thất gia cũng không để trong lòng, chỉ lạnh lùng cười: "Nếu ta nhớ không lầm, Lô gia là làm bên thuyền biển đúng không?"
"Đúng vậy, Lô gia dựa vào thuyền biển mà phát triển. Nhưng hai năm nay bắt đầu xuống dốc. Chi thứ nhất của Lô gia bây giờ vẫn làm mảng này nhưng không làm tốt. Lô Vũ Lâm là chi thứ hai, là một kẻ có tài. Theo Chính, cũng coi như một con đường khác giúp đỡ Lô gia làm ăn." Cố Tứ giải thích kỹ càng.
Sắc mặt Cố Thất gia không thay đổi, đợi Cố Tứ nói xong thì cúi đầu, dừng động tác gõ tay lại.
Sau đó lập tức ngẩng đầu, cười nói: "Việc làm ăn bây giờ cũng không phải dễ làm như vậy."
Cố Thất gia vừa nói, Cố Tứ đã hiểu, lập tức đáp: "Thuộc hạ sẽ đi làm ngay."
Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Ngài xem nên xử lý Lô Vũ Lâm như thế nào? Tìm người đánh hắn?"
Cố Thất gia mỉm cười đùa nghịch chuỗi Phật châu mới trên tay: "Hồng môn đã không còn, chúng ta đều là người văn minh, không cần suốt ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ."
"Vậy.." Cố Tứ vò đầu, phải làm sao?
Cố Thất gia lại cầm sách lên, mỉm cười: "Đại ca bị hoảng sợ một lần, hắn phải hoảng sợ mười lần hai mươi lần mới có thể làm tiêu cơn giận của Đại ca chứ?"
Cố Tứ đã hiểu.
"Vâng!"
Cố Thất gia nhìn Cố Tứ muốn ra ngoài, lại mở miệng: "Điều tra xem người nổ súng lúc đó là loại người nào."
Cố Tứ gật đầu.
Cố Tứ đi rồi, vườn hoa yên tĩnh trở lại. Cố Thất gia về phòng lấy một cái kéo, bắt đầu chăm sóc cây cảnh.
Đầu hạ, hoa nở rực rỡ, giống như thiếu nữ tràn đầy sức sống, vừa thơm mát vừa đáng yêu.
Cố Thất gia nhìn chằm chằm đóa hoa một lát, cầm kéo lên, nhưng lần này lại trực tiếp cắt bông hoa xinh đẹp đang nở rộ xuống.
Cố Thất gia xoay người đi vào phòng, tìm được mấy tờ báo, cẩn thận bọc mấy bông hoa lại.
"Huynh đang làm gì vậy?"
Người đàn ông đứng cách đó xa lên tiếng. Người này không phải ai khác, chính là người đang ở nhờ, Đoan Mộc Cảnh Dục.
Con hàng này không biết vì sao, cứ nói bệnh viện đáng sợ, nhất định phải xuất viện. Thậm chí lấy lợi ích làm ăn để cầu giúp đỡ, chỉ muốn giúp hắn đổi địa điểm yên tĩnh để dưỡng bệnh. Hắn bám chặt lấy Cố Thất gia. Ai bảo.. Kỳ Bát ngu xuẩn đánh hắn làm chi a?
Cố Thất gia là người dễ nói chuyện. Nếu đã có người tình nguyện nhường lợi ích, không có lý do gì mà Cố Đình Quân lại bỏ qua được.
Còn chuyện Đoan Mộc gia có ý kiến gì, tất nhiên Đoan Mộc Cảnh Dục phải tự mình xử lý. Cố Đình Quân không quan tâm.
Cố Thất gia ngẩng đầu mỉm cười: "Cắt hoa."
Sao Đoan Mộc Cảnh Dục lại không biết là cắt hoa chứ?
Hắn muốn hỏi là: "Hoa đang đẹp, vì sao lại cắt?"
Cố Thất gia: "Thăm bệnh."
Đoan Mộc Cảnh Dục lập tức nói: "Ai không biết còn tưởng ngài không có tiền! Cái này cũng tiết kiệm, mấy bông hoa thì mất bao nhiêu tiền chứ."
Kẹt sỉ!
Cố Thất gia cũng không muốn nói nhiều với hắn, cầm bó hoa chuẩn bị ra ngoài.
Đoan Mộc Cảnh Dục nhìn biểu cảm của Cố Thất gia, suy nghĩ chợt lóe lên.
Hắn không chút nghĩ ngợi liền nói: "Ngài ngài ngài.. Không phải ngài định đến bệnh viện ta từng ở chứ?"
Xin lỗi, hắn không thể nói ra tên của tiểu biếи ŧɦái Đường gia kia được, phản xạ có điều kiện sẽ muốn nôn, rất đáng sợ a.
Cố Thất gia gật đầu, mỉm cười: "Đúng vậy. Sao thế?"
Trong nháy mắt, biểu cảm của Đoan Mộc Cảnh Dục vô cùng khó tả, hắn nhìn chằm chằm Cố Thất gia một lát, cười ha ha, lắc đầu: "Không có việc gì!"
Những chữ này khó khăn lắm mới thốt ra được.
"Ngài đi đi, ha ha, đi đi!"
Hắn lui về phía sau vài bước, quay đầu chạy vèo vào phòng.
Đoan Mộc Cảnh Dục cảm thấy, đợi việc làm ăn này kết thúc, chắc sẽ không cần qua lại với Cố Thất gia nữa nhỉ? Nói thật, có thể ở cùng tiểu biếи ŧɦái Đường Kiều kia, nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Tuy rằng hắn không phải người tốt, trêu chó nghịch mèo đùa giỡn con gái, cho dù đánh người cũng dám làm.
Nhưng cảm giác Đường Kiều mang lại.. Rất quỷ dị, vì hãm hại Đường Hành, nàng dám nhảy lầu a!
Cho dù Đường Hành cũng không phải người tốt, nhưng chuyện này cũng quá độc ác đi.
Đối xử với bản thân còn ác như vậy, hắn không dám tưởng tượng nàng sẽ xử lý người khác như thế nào..
Giờ nghĩ lại, ngày đó nàng đánh hắn là vẫn nương tay đúng không?
Đáng sợ thật!
Hắn vốn rất thích những cô bé trẻ tuổi tươi mát, nhưng bây giờ.. Bây giờ chỉ cần nghe thấy ba chữ cô gái nhỏ..
Hắn liền cảm thấy thận hư, muốn nôn luôn!
Đoan Mộc Cảnh Dục vừa đi vừa nghĩ, ầm một tiếng, đập đầu vào cánh cửa.
Cố Thất gia nhìn cảnh tượng đó, khẽ lắc đầu. Nếu Đoan Mộc gia thật sự do hắn làm chủ, sớm muộn gì cũng có chuyện.
Cố Thất gia mặc kệ, chậm rì rì ra cửa, thậm chí còn không gọi xe.
Bây giờ đang là buổi chiều, người ở bến xe không nhiều lắm. Cố Thất gia ôm bó hoa trong tay, đứng thẳng chờ tàu điện.
Buổi chiều có rất nhiều người tản bộ trong công viên bệnh viện, nhưng không có Đường Kiều, vì nàng bị đau chân, nếu đi sẽ phải làm phiền người khác.
Tuy rằng không thể ra ngoài, nàng vẫn có thể tựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh, tâm trạng không tồi.
Cố Thất gia vừa bước vào cửa bệnh viện liền nhìn thấy Đường Kiều đang thò đầu ra ngoài, như một chú chim sẻ.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Đường Kiều ngạc nhiên kêu lên một tiếng, vẫy tay với Cố Thất gia.
Sao người này lại đến nữa rồi?
Gần đây Cố Thất gia rất hay đến bệnh viện, sức khỏe không tốt sao?
Đường Kiều nghĩ nghĩ, lại vẫy vẫy tay.
Cũng may nàng chỉ mới mười lăm tuổi, còn có thể bán manh giả vờ đáng yêu thanh mười ba mười bốn tuổi. Nếu không người bình thường nhìn vào, tám chín phần cho rằng nàng có ý đồ với Cố Thất gia a!
Cố Đình Quân lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa. Trong phòng truyền đến một câu giòn tan: "Mời vào!"
Đường Kiều không ngờ Cố Thất gia đến thăm nàng, vội nói: "Ngài ngồi đi."
Dừng một chút, lại nói: "A, ngài đừng ngồi, bệnh viện cũng không phải rất sạch sẽ.."
Cố Thất gia có bệnh sạch sẽ a.
Cố Đình Quân mỉm cười, không quá để ý liền ngồi xuống, để bó hoa trong tay lên bàn, hỏi: "Thân thể ngươi thế nào rồi?"
Đường Kiều lắc đầu, cười rực rỡ nói: "Rất tốt."
Cố Đình Quân nhìn nụ cười trong suốt của nàng, nghĩ đến rắc rối lúc trước đã được giải quyết, cũng yên tâm vài phần.
"Bác sĩ có nói bao giờ thì được xuất viện không?"
Đường Kiều lắc đầu, nói: "Không nói. Nhưng vết thương của ta không nghiêm trọng, chân cũng sắp khỏi rồi."
Nàng dựa vào xe lăn đứng lên, nhảy nhảy vài cái, có chút khoe khoang nói: "Ngài xem đi. Chỉ là ta lười, chứ thật ra không nhất định phải ngồi xe lăn."
Cố Đình Quân đứng dậy đỡ nàng ngồi xuống. Đường Kiều lập tức đỏ mặt, nàng cúi đầu, không biết vì sao đột nhiên Cố Thất gia lại gần gũi như vậy.
Cố Đình Quân có thể quan tâm đến người khác, không phải chuyện dễ dàng a!
Đường Kiều nghĩ như thế.
Nàng thuận thế nắm lấy cánh tay Cố Thất gia.
Cố Đình Quân giống như không có phát hiện, giúp nàng ngồi cẩn thận, dặn dò nói: "Đừng làm bậy. Cho dù chỉ là bong gân, khỏi nhanh chút nào hay chút ấy."
Đường Kiều ngẩng đầu, gật đầu đồng ý.
Cố Đình Quân xoa xoa đầu nàng, hỏi: "Muốn ăn cái gì? Lần sau ta mang cho ngươi."
Lại nghĩ nghĩ, hỏi nàng: "Bánh nhân đường được không?"
Đường Kiều lập tức gật đầu. Boss lớn quan tâm chăm sóc, Đường Kiều cảm thấy được sủng mà kinh a.
Nàng nghiêm cẩn nói: "Không chờ được bánh nhân đường của ngài, ta sẽ không ra viện!"
Cố Đình Quân lại nở nụ cười, tuy chỉ là nụ cười rất nhạt, nhưng lại làm người ta cảm thấy thân thiết.
Kỳ thật, tiếp xúc lâu mới biết, nếu Cố Đình Quân cười rực rỡ thì người đó chết chắc! Nhưng ngược lại, nếu Cố Đình Quân chỉ cười nhạt thì đó là thật lòng.
Đường Kiều không biết bản thân đã làm cái gì lại có thể đổi lấy nụ cười thật lòng của Cố Thất gia.
Nhưng cảm giác này không tồi.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình, đoán rằng có phải vì nàng đáng yêu không?
A a a!
"Ta muốn ăn bánh nhân đường, muốn hai cái!"
Cố Đình Quân nhìn Đường Kiều.
Đường Kiều lập tức lúng túng. Nàng vò vò góc áo, ánh mắt lóe lên, lắp bắp nói: "Không.. Không được sao?"
Tay Cố Đình Quân nắm lấy má nàng, nhéo nhéo: "Mua cho ngươi ba cái!"
Dừng một chút: "Ta luôn quên không hỏi ngươi, ngươi tên là gì?"