Trọng Sinh Dân Quốc Kiều Tiểu Thư

Chương 29:

Chương 29:

Thẩm Thanh bước ra khỏi cửa hàng, khuyên Đường Kiều: "Sau này cháu ăn nhiều một chút, cháu gầy quá."

Đường Kiều muốn nói.. So với người ăn hết những món nàng gọi, còn thêm bốn bát cơm, đúng là nàng ăn quá ít a.

Đường Kiều cười tủm tỉm: "Cháu thích gầy một chút."

Thẩm Thanh nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân lâu không ở trên đất liền, thẩm mỹ của con gái ông không hiểu được. Cho nên im lặng ngậm miệng, không nói nhiều.

Hai người cùng nhau trở về, Đường Kiều nói: "Nếu bác tìm người điều tra thì cần phải cẩn thận một chút, kẻo còn chưa điều tra ra cái gì đã bị đối phương túm được đuôi."

Thẩm Thành nhìn cháu gái còn nhỏ tuổi nhưng lại nghiêm trang dặn dò ông như vậy, trong lòng ấm áp.

Ông xoa xoa đầu Đường Kiều, nói: "Ít nhất thì việc này cháu không cần lo lắng."

Đường Kiều nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi."

Đường Kiều lại nghiêm túc nói: "Kỳ thật tiểu cô nương như cháu a, không nên suy nghĩ những chuyện nghiêm trọng, rất dễ già. Hơn nữa, rõ rang cháu vẫn là một đứa trẻ nha."

Thẩm Thanh: "..."

Hai người đi về phía bệnh viện, không biết Đường Kiều nhìn thấy cái gì, đột nhiên dừng lại.

Thẩm Thanh: "Sao vậy?"

Đường Kiều cười tủm tỉm: "Hiệu sách a."

Nàng đưa cơm chiều trong tay cho Thẩm Thanh, cười nói: "Bác chờ cháu một chút."

Nói xong liền chạy nhanh tới hiệu sách. Trên cửa hiệu sách có treo chuông gió, phát ra âm thanh thánh thót.

Đường Kiều đi thẳng đến quầy, ông chủ đang mơ mơ màng màng, nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, hỏi: "Tiểu thư muốn mua gì sao?"

Đường Kiều nở nụ cười, đáng yêu vô cùng, nàng hỏi: "Ở đây có truyện về ma quỷ không?"

Ông chủ: "A? Có!"

Đường Kiều ngọt ngào hỏi tiếp: "Không đáng sợ thì không được a. Ta muốn truyện đáng sợ nhất, khủng bố nhất."

Ông chủ nhìn thoáng qua Đường Kiều, suy nghĩ sao tiểu cô nương đáng yêu như vậy lại có sở thích này.

Hắn gật đầu: "Có, có."

Đường Kiều lập tức nói: "Nhiều cũng không sao."

Lại nghĩ nghĩ, nàng cười bổ sung: "Tốt nhất là có liên quan đến bệnh viện. Ta rất thích đọc truyện ma quỷ ở bệnh viện a, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!"

Ông chủ: ".. Sở thích của tiểu thư, thật đặc biệt!"

Tuy nói thế, nhưng vẫn đi tìm ngay.

Ông chủ suy nghĩ, lại nói: "Tiểu thư, nếu người không sợ, ta đề cử cho người truyện này. Đây là truyện tranh, ở chúng ta còn chưa phổ biến, nhưng ở nước ngoài rất được yêu thích a."

Đầu năm may, chỉ cần cái gì liên quan đến nước ngoài, đều rất được chào đón.

Đường Kiều nhìn qua, là một quyển truyện tranh nhỏ, dùng hình vẽ để diễn tả câu chuyện.

Không nói cái khác, chỉ cần nhìn quyển truyện ố vàng đã biết là hàng tồn. Tuy rằng người nước ngoài thích đọc truyện tranh, nhưng không phải ai cũng là người ngu, mua thứ này làm gì chứ!

Đường Kiều cười như không cười: "Ta không thích truyện tranh. Ta thích truyện chữ a, tự mình tưởng tượng mới càng đáng sợ."

Ông chủ không biết nàng nói thật hay là nói dối, nhưng cũng không tiếp tục giới thiệu nữa. Thực chất là quá quen với việc mọi người không muốn mua rồi.

Đường Kiều lật qua lật lại mấy quyển truyện trong tay, giống như không để ý hỏi: "Còn không a?"

Ông chủ kêu lên một tiếng, lại lục lọi một hồi, tìm được hai quyển nữa.

"Tiểu thư muốn lấy hết sao?"

Đường Kiều kiểm tra lại mấy quyển truyện trên quầy, nói: "Tất cả ta đều mua, quyển truyện tranh kia tặng cho ta thế nào?"

Ông chủ lập tức bày ra vẻ mặt do dự.

Đường Kiều cũng xoắn xuýt lên tiếng: "Thật ra ta chỉ là nhất thời hứng thú, cũng không cần mua nhiều như vậy, ta.."

Nghe vậy, cân nhắc thiệt hơn, ông chủ nhanh chóng quyết đoán: "Tiểu thư lấy đi, ta tặng cho người."

Đường Kiều ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi.

Đợi đến khi Đường Kiều sách theo rất nhiều sách ra ngoài, Thẩm Thanh lập tức tiến lên cầm giúp nàng.

Đường Kiều đưa túi sách nặng nề cho Thẩm Thanh, chính nàng đứng tại chỗ thở hổn hển, đáng thương nói: "Thật nặng a."

Thẩm Thanh: "Sách gì vậy?"

Ông ngó nhìn liền kinh ngạc.

Ngẩng đầu nhìn Đường Kiều chăm chú.

Thì ra cháu gái thích thể loại này sao?

Đường Kiều: "Cháu mua cho Đường Sĩ Kiệt đọc đó."

Nàng ổn định lại hơi thở, mỉm cười: "Hắn ở bệnh viện nhàn rỗi như vậy, cần phải có thứ giải buồn a.."

Thẩm Thanh: "..."

Mặt trời đã ngả về tây, hai người vừa tản bộ vừa tán gẫu. Đường Kiều chợt nhớ ra một chuyện, hỏi: "Ngày đó bác nói sẽ đối phó Đường Chí Minh, bọn họ đưa ra điều kiện gì để trao đổi với bác vậy?"

Lúc đó nàng bị đưa ra ngoài, tình hình cụ thể như thế nào, Đường Kiều không rõ.

Dù sao, nàng còn phải chơi đùa với Hồ Như Ngọc a!

Nam nhân đều quan tâm đến thể diện, không thể tự tay xử lý nữ nhân. Nhưng nàng không giống a, Đường Kiều nâng lên khóe miệng, nàng không có gánh nặng gì cả!

"Mặc kệ Đường gia đồng ý với bác chuyện gì, cũng không cần quan tâm." Đường Kiều cười lạnh nhấc chân đá viên đá trên đường. Nhưng nàng không giữ được trọng tậm, lung lay sắp ngã, nàng vội nâng hai cánh tay để lấy lại cân bằng, trông giống như một.. Con vịt giang cánh @@

Thẩm Thanh buồn cười, nhưng suy nghĩ đến cháu gái còn nhỏ, da mặt mỏng, cũng không nói gì.

"Cháu cảm thấy Đường gia là loại người gì?"

Đường Kiều cảm giác được xung quanh dần dần ít người.

Nụ cười của Thẩm Thanh rất đáng sợ, khuôn mặt trông không giống người tốt. Lúc không nói chuyện thì nghiêm túc uy nghiêm. Lúc cười.. Dù là cười chân thành cũng làm cho người ta cảm thấy biếи ŧɦái đáng sợ.

Đường Kiều thấy người xung quanh đều chạy hết rồi..

Cảm giác này.. Nàng rất thích a!

"Đường gia là loại người gì sao?" Đường Kiều không chút để ý nói: "Gặp lợi quên nghĩa, ti bỉ vô sỉ."

Đột nhiên nàng ngẩng đầu hỏi: "Bác, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, người còn chưa nhìn thấu sao?"

Thẩm Thanh thật không ngờ Đường Kiều sẽ nói thẳng ra như vậy. Nhưng lại nghĩ, những người này đối xử với nàng không tốt, nàng nói như vậy là đương nhiên.

Ông trầm ngâm một chút, nói: "Bởi vì nhìn thấu, bác mới có tính toán riêng. Y Y không cần lo lắng. Ngay cả cháu đều biết bọn họ là người như vậy, sao bác có thể không biết a!"

Đường Kiều ngẩm nghĩ, cảm thấy rất đúng.

Tuy đây là bác của nàng, Đường Kiều cũng biểu hiện thân thiết, nhưng có phải thật sự mở rộng tấm lòng hay không thì còn không rõ a.

Chuyện gì cũng phải có chừng mực.

Rất nhanh hai người đã về đến bệnh viện. Đường phu nhân kiên trì muốn Đường Kiều về nhà, ở đây không thể so với ở nhà, hơn nữa nàng còn phải đến trường.

Bản thân Đường Kiều lại không muốn.

Nàng cúi đầu nắm chặt vạt áo, chỉ nhìn chằm chằm mũi giày của mình, quật cường không đồng ý.

Đường phu nhân nhìn về phía Thẩm Thanh xin giúp đỡ. Thẩm Thanh lại lắc đầu với bà, quay người ra ngoài.

Một người đàn ông như ông quan tâm chuyện của cháu gái làm gì a?

Trong phòng bệnh chỉ còn mẹ con hai người, Đường phu nhân lại khuyên: "Con nhìn đi, mẫu thân đã có hộ lý, hai người liền a. Không ai dám đến gây chuyện, bác con cũng ở đây, con không cần lo lắng. Nếu con sợ Hồ Như Ngọc, với tình trạng bây giờ của nàng ta, còn có thể làm ra chuyện gì hại người sao?"

Đường Kiều cảm thấy mẫu thân nói vậy là không đúng rồi.

Sao lại không thể a?

Hồ Như Ngọc cũng không phải một người đơn giản.

Nàng nghiêm cẩn nói: "Mẫu thân, bây giờ con thật sự rất lo lắng cho người. Con phải để người ở trong phạm vi mà con cảm thấy an toàn mới được."

Đường phu nhân nở nụ cười, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: "Mẫu thân mới phải lo lắng cho con đó! Nha đầu con đúng là liều lĩnh.."

Bà hòa dịu nói nhỏ: "Con yên tâm, không có việc gì. Hồ Như Ngọc cũng không phải đồ ngốc. Bác con đã trở lại, bản thân nàng ta lại bị thương. Ít nhất, bây giờ nàng ta sẽ không dám làm bậy."

Đường phu nhân từ từ hướng dẫn.

Đường Kiều ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Đường phu nhân: "Để lão Vương đưa con về nhà. Ngày mai con đừng đến đây, trực tiếp đến trường, có được không?"

Bà lại yêu cầu.

Đường Kiều bĩu môi, vô cùng không vui.

Đường phu nhân bất đắc dĩ: "Tan học đến chẳng phải là được sao. Được không a?"

Đường phu nhân nhu hòa lại nghiêm túc nói: "Mẫu thân không muốn Y Y sống vì mẫu thân. Bản thân con sống tốt mới là điều mẫu thân muốn nhất. Tuy rằng mẫu thân chán ghét những người phụ nữ học hành nghiêm chỉnh lại đi câu dẫn đàn ông. Nhưng mẫu thân biết, không học không được. Y Y phải học tập thật tốt, tương lai mới có nhiều lựa chọn."

Đường phu nhân đối với chuyện này đúng là cố chấp đến bướng bỉnh.

Đường Kiều im lặng, một lúc lâu sau, nhẹ nhàng gật đầu: "Con hiểu."

Đường phu nhân thấy nàng nghe vào, lập tức vui mừng, bà nói: "Như vậy mới ngoan a."

Đường Kiều cười tủm tỉm: "Nếu mẫu thân có chuyện gì phải gọi cho con ngay. Con rất thân với Hiểu Lệ tỷ tỷ và Tiểu Phương tỷ tỷ ở quầy tiếp đón nha."

Đường Kiều ngọt ngào đáng yêu, lại hào phóng, rất được mọi người yêu thích.

Đường phu nhân cười gật đầu, nói với nàng: "Mẫu thân biết con có thành kiến với người hầu trong nhà. Nhưng mà.. Bọn họ cũng có gia đình, cuộc sống không dễ dàng. Nếu tha thứ được thì tha thứ đi. Có mẫu thân ở đây, không ai dám bắt nạt Y Y. Hồ Như Ngọc cũng không làm gì được."

Đường Kiều nhẹ giọng, nhu thuận nói với Đường phu nhân: "Con biết, con sẽ chờ mẫu thân quay về xử lý. Con là đại tiểu thư, bọn họ không dám làm gì."

Đường Kiều cười ngọt ngào, rất ngoan ngoãn.

Dặn dò xong, cuối cùng Đường phu nhân cũng yên tâm.

Tuy rằng không muốn đi nhưng không có cách nào, Đường Kiều xoay người cầm theo túi sách đi ra ngoài.

Đường Kiều ra ngoài chào Thẩm Thanh một câu, chuẩn bị xuống lầu.

Thẩm Thanh: "Có người đưa cháu đi chưa?"

Đường Kiều cười nói: "Mẹ đã bảo lão Vương chờ cháu ở dưới lầu rồi ạ."

Thẩm Thanh chủ động cầm túi cho nàng: "Trực tiếp đưa cho đường ca của cháu sao?"

Đường Kiều lắc đầu, nàng cười tủm tỉm: "Không phải."

Nàng đi đến quầy tiếp đón, cười khanh khách gõ mặt bàn. Hiểu Lệ ngẩng đầu: "Đường tiểu thư? Sao người lại đến đây?"

Tầm mắt dừng trên người Thẩm Thanh, nuốt nước miếng, xuýt chút nữa bị dọa chết.

Đường Kiều cười tủm tỉm: "Hôm nay ta đi ngang qua hiệu sách, nhớ đến buổi tối mọi người trực ban sẽ rất buồn chán. Cho nên liền mua cho mọi người một ít truyện để giải buồn. Ta biết tỷ thích xem loại này."

Thẩm Thanh yên lặng đặt sách lên bàn. Hiểu Lệ vui vẻ: "A, tốt quá, ta không biết cảm ơn người thế nào cho tốt."

Đường Kiều: "Có cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn a. Nếu ta chán, sẽ đến mượn tỷ nha."

Hiểu Lệ cười tươi: "Sao lại là mượn, rõ ràng là của người nha."

Đường Kiều không đồng ý nói: "Đồ tặng rồi thì không phải của ta. Được rồi, Hiểu Lệ tỷ, ta đi về trước. Ngày mai còn phải đến trường." Nàng vẫy tay tạm biệt.

Đi ngang qua lầu hai, Thẩm Thanh nói: "Không qua chào cha cháu một chút sao?"

Đường Kiều cười: "Bác chờ cháu một chút."

Nàng rẽ vào hành lang, nhưng không phải đi chào Đường Chí Dong, mà đứng ở trước cửa phòng bệnh của Hồ Như Ngọc.

"Bác trông chừng nha."

Nhìn xung quanh, nhanh chóng mở cửa vào.

"..."

Tiếng thét chói tai truyền đến, Đường Kiều rất nhanh liền ra ngoài, nàng vung đôi tay nhỏ bé, nhẹ giọng nói: "Chạm vào bà ta một chút đều cảm thấy bẩn."

Phòng bệnh của Hồ Như Ngọc cách cầu thang rất gần, Đường Kiều và Thẩm Thanh nhanh chóng xuống lầu.

Hai người ở cầu thang nghe thấy tiếng bước chân vội vàng. Chắc là y tá chạy đến.

Thẩm Thanh muốn nói lại thôi.

Ra khỏi bệnh viện, Đường Kiều dừng bước ngẩng đầu lên: "Bác, cháu càng gây sự, bà ta mới có thể chó cùng rứt giậu."

Thẩm Thanh hơi hơi nhíu mày: "Như thế cháu sẽ gặp nguy hiểm.."

Ông không đồng ý: "Y Y.."

Còn chưa nói hết, đã nghe thấy Đường Kiều mở miệng: "Không có việc gì."

Nàng đá hòn sỏi trên bậc thềm, mỉm cười: "Nếu Lô Vũ Lâm lợi hại như lời bác nói thì chuyện tìm thám tử tư điều tra bọn họ cũng chưa chắc đã có kết quả, thậm chí còn để bọn họ tìm được dấu vết."

Lại đá một cái, thở một hơi, nói: "Hồ Như Ngọc không chịu nổi, sẽ phải tìm sự giúp đỡ."

Thẩm Thanh hơi nheo mắt, ông đánh giá cháu gái thật kỹ, trong lòng rất khó chịu.

Từ từ, ánh mắt hơi đỏ lên: "Là bác không bảo vệ được hai người, Y Y mới phải lo lắng khắp nơi."

Đường Kiều kiễng mũi chân vỗ vỗ vai Thẩm Thanh: "Cho nên bác cần phải nỗ lực nhiều hơn nha!"

Nói xong Đường Kiều xoay người lên xe, nhưng khi vừa mở cửa, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu. Đoan Mộc Cảnh Dục trốn không kịp, suýt chút nữa ngã xuống. Hắn nhanh chóng dùng rèm cửa che dấu chính mình, giống như làm như vậy sẽ không bị Đường Kiều nhìn thấy.

Đường Kiều nhìn động tác ngây thơ của hắn, đồng tình chậc chậc lắc đầu: "Có đầu mà không có não a."

"Quen biết?" Thẩm Thanh hỏi.

Đường Kiều cười ý vị thâm trường: "Cháu không quen."