Chương 27:
Ấn tượng kiếp trước của Đường Kiều về Thẩm Thanh thật sự rất mơ hồ.
Rất ít, rất ít! Ít đến mức nàng đã quên mất Thẩm Thanh là loại người gì.
Nhưng dù như vậy, Đường Kiều vẫn rất vui mừng. Có một người thật lòng quan tâm bảo vệ hai mẹ con nàng. Chuyện này sao có thể không làm người ta vui vẻ a?
Đường Kiều cảm thấy, nàng đã tìm được người để chia sẻ.
Nàng xách giỏ anh đào đã rửa sạch đi đến lầu hai, Hồ Như Ngọc đang nằm ở đây.
Không biết cố ý hay vô tình, phòng bệnh của Hồ Như Ngọc chỉ cách phòng bệnh của Đường Chí Dong một phòng.
Đường Kiều gõ cửa, nghe thấy tiếng nói bên trong liền đẩy cửa vào.
Trong phòng chỉ có một mình Hồ Như Ngọc.
Bà ta cười ôn nhu niềm nở đón khách. Nhưng khi nhìn thấy người tới là Đường Kiều, ý cười liền tắt ngúm.
Đường Kiều giơ tay đóng cửa phòng lại, đi đến trước giường bệnh của Hồ Như Ngọc, cười tủm tỉm kéo ghế ngồi xuống.
"Thân thể Ngọc di thế nào rồi?"
Nếu không phải trúng một phát súng, Hồ Như Ngọc còn cảm thấy tất cả ngày ấy chỉ là bà ta tự nghĩ ra, không phải sự thật. Dù sao, tiểu cô nương trước mắt ôn nhu xinh đẹp như thế. Đúng là một thiếu nữ hồn nhiên.
Nhưng bà ta còn nhớ rõ bộ dáng nổ súng không chút do dự của Đường Kiều, tàn nhẫn như thế, ánh mắt tràn ngập sát ý.
Hồ Như Ngọc cố nén cảm giác run sợ, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Mặc kệ như thế nào, bà ta sẽ không thua một đứa trẻ con.
Hồ Như Ngọc nhanh chóng bình ổn cảm xúc. Đường Kiều thấy bà ta đã khôi phục ý cười, giống như không có chuyện gì xảy ra. Giờ phút này nàng không nhịn được cảm khái, quả nhiên, Hồ Như Ngọc không đơn giản a..
Đường Kiều hơi nghiêng người về phía trước, lập tức thấy Hồ Như Ngọc nuốt nước miếng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ôn nhu nói: "Rất tốt, cảm ơn Kiều Kiều quan tâm."
Nhìn về giỏ anh đào trong tay Đường Kiều, bà ta mỉm cười: "Đây là mang cho ta sao? Con để trên bàn là được rồi."
Đường Kiều bật cười một tiếng, chọn một quả anh đào đỏ tươi mọng nước cho vào miệng, ăn xong nhỏ hạt ra.
Nàng cười tủm tỉm nghiêng đầu: "Ngài nghĩ nhiều rồi, làm sao có thể mang cho ngài? Ta rất ghê tởm ngài nha!"
Lại ăn một quả nữa, Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Lại nói, nếu ta cho ngài, ngài dám ăn sao? Không sợ ta hạ độc à?"
Đường Kiều tựa lưng vào ghế, không để ý nhìn Hồ Như Ngọc suýt nữa không giữ được nụ cười.
Vui vẻ ngồi đó ăn anh đào.
Hồ Như Ngọc nhìn chằm chằm Đường Kiều, thấy nàng tựa hồ không có tâm tư gì, giống như chỉ muốn tìm một chỗ ngồi ăn thôi.
Rốt cục bà ta không nhịn được, thu lại nụ cười, nhẹ giọng hỏi: "Kiều Kiều không phải chỉ đến để ăn anh đào đi?"
Đường Kiều khẽ cười, gật đầu. Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, lộ ra vui mừng, giọng nói mềm mại: "Tất nhiên a. Vừa ăn vừa nhìn ngài, ta thấy ghê tởm muốn nôn ta, sao có thể nuốt trôi được?"
Hồ Như Ngọc nắm chặt chăn trong tay, cố nén tức giận.
Bà ta biết, Thẩm Thanh đã trở về.
Tuy rằng không biết Thẩm Thanh có năng lực lớn như thế nào, nhưng trong lòng bà ta biết người này không dễ chọc.
Nha đầu chết tiệt này đã khó chơi rồi. Thẩm Thanh là bác của nó, tất nhiên sẽ không dễ đối phó.
Nghĩ đến đây, Hồ Như Ngọc hận nghiến răng nghiến lợi, sao bà ta lại hành động chậm như vậy a!
Hồ Như Ngọc miễn cưỡng cười một chút: "Nếu đã như vậy, sao Kiều Kiều còn ở lại đây? Không giống với tính cách của Kiều Kiều nha?"
Đường Kiều gật đầu, đồng ý lời này.
Giọng nói của nàng mang the vui vẻ: "Ngọc di, ta biết hết rồi nha."
Hồ Như Ngọc không hiểu nhìn Đường Kiều, không biết nàng muốn nói gì. Đường Kiều chậm rãi đến gần Hồ Như Ngọc, kề sát vào mặt bà ta, từ từ nói: "Ta biết Ngọc di âm mưu muốn chiếm lấy đồ cưới của mẫu thân ta."
Ánh mắt nàng lạnh lùng, ngón tay di chuyển xuống dưới, đột nhiên ấn lên miệng vết thương của Hồ Như Ngọc.
"A.." Hồ Như Ngọc hét ầm lên, bà ta nhìn thấy máu thấm ướt qua bộ quần áo bệnh nhân.
Hồ Như Ngọc thở dốc thật sâu: "Ngươi, ngươi.."
Đường Kiều cười khanh khách nói: "Bà căn bản không yêu cha ta. Chẳng qua chỉ muốn lợi dụng hắn để đoạt lấy tài sản của mẫu thân ta mà thôi. Chỉ tiếc, Hồ Như Ngọc.. Bác của ta đã trở lại rồi a?"
Đường Kiều vui mừng nhảy nhót, giống như một tiểu cô nương đáng yêu.
"Bác ta rất lợi hại nha! Không có biện pháp, ai bảo Thẩm gia nhiều tiền a! Mặc kệ lúc nào, có tiền luôn có lợi. Giống như bác ta a, chẳng qua chỉ nói mấy câu, tổ phụ đã suýt chút nữa quỳ xuống gọi cha rồi.."
Ý cười trên mặt nàng càng rạng rỡ, cũng không để cho Hồ Như Ngọc nói chuyện, chỉ lầm bầm lầm bầm.
Nhưng lại xinh đẹp khả nhân.
"Bây giờ bọn họ còn đang ở đám phán a. Bà đoán xem đám người tham lam ti bỉ đó sẽ nói gì với bác ta a? Bà có tò mò không? Bọn họ chỉ cách phòng này một phòng thôi!"
Đường Kiều nâng giỏ anh đào cười rực rỡ: "Tâm trạng của ta đang rất vui nha, muốn đến nói chuyện với Ngọc di một chút. Người xem, ta không có người để chia sẻ. À, không phải, là ta muốn chia sẻ với Ngọc di đầu tiên. Ngọc di, người có vui hay không a? Ta đã đem người trở thành nhân vật rất quan trọng, rất quan trọng đó nga!"
Đường Kiều nói tới đây, cảm thấy buồn cười. Nàng đi đến bên cạnh Hồ Như Ngọc. Hồ Như Ngọc muốn gọi ý tá, nhưng nghĩ đến bộ dạng tức giận của Đường Kiều rất khủng bố, thế cho nên bà ta lại do dự.
Hồ Như Ngọc rốt cuộc không giả vờ nữa, lạnh lùng nói: "Ngươi tới đây muốn diễu võ dương oai sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể lừa mọi người? Ta tự sát? Rõ ràng là nha đầu độc ác ngươi nổ súng muốn gϊếŧ chết ta."
Đường Kiều bật cười thành tiếng, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy."
Nàng cười tủm tỉm nhìn Hồ Như Ngọc: "Đúng vậy thì sao? Người đi ra nói cho mọi người biết a. Người xem mọi người tin người hay là tin ta a? Giống như bây giờ, dù ta có làm cái gì, người cảm thấy người khác sẽ tin người sao?"
Nụ cười của Đường Kiều mát lạnh, mang theo vài phần âm trầm: "Ngọc di, người không hiểu rõ ta còn chưa tính. Chính bản thân người cũng còn không hiểu đâu."
Đường Kiều tiến lên một bước, không để ý sự chống cự của Hồ Như Ngọc, lại ấn mạnh lên miệng vết thương của bà ta.
Hồ Như Ngọc kêu la thảm thiết.
Đường Kiều lui về sau một bước, cắn môi: "Người.. Sao người lại phải làm như vậy? Ngọc di, vì sao người lại tự ấn vết thương để hãm hại con?"
Lúc y tá đến, Đường Kiều đang chảy nước mắt, mặt mũi kinh ngạc. Nàng cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ta không biết.. Không phải ta.."
Bác sĩ Nhạc liếc mắt nhìn Đường Kiều một cái, nói: "Đường tiểu thư ra ngoài trước đi."
Đường Kiều: Ha ha, lại là hắn a!
Nàng nhanh chóng gật đầu, xách giỏ anh đào đi ra ngoài, nước mắt ướt đẫm hai má, giống như chịu oan ức vô cùng.
Trong phòng, bác sĩ và y tá vội vàng xử lý vết thương cho Hồ Như Ngọc. Đường Kiều hiểu chuyện đóng cửa lại, cúi đầu đứng ở ngoài.
Lúc Đường lão phu nhân khóc lóc kêu gào mọi người đều nhìn thấy. Bây giờ lại xem màn kịch này, nhìn tiểu cô nương khóc đến đáng thương, bộ dạng oan ức mà cảm khái trong lòng. Đứa nhỏ này đúng là mệnh khổ.
Đàn ông đều thích loại hình ôn nhu như Hồ Như Ngọc. Nhưng đàn bà thì không như vậy, mọi người chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bản chất của bà ta.
Chậc chậc chậc.. Đúng là đồ lẳиɠ ɭơ!
"Cô bé đừng khóc, không cần để ý đến kẻ không biết xấu hổ kia." Có người đứng ra khuyên.
Đường Kiều cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Kiều đứng yên không động đậy. Lúc này cửa phòng bên cạnh bị mở ra, một cái đầu thò ra ngoài quan sát.
Đường Kiều phát hiện liền quay đầu sang, hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt Đường Kiều không biểu cảm.
Đôi mắt của Đoan Mộc Cảnh Dục suýt chút nữa rơi ra ngoài.
Hắn lắp bắp: "Ngươi ngươi ngươi ngươi.. Là ngươi!"
Hắn hoảng hốt một chút, lập tức nói: "Quả nhiên.. Quả nhiên là ngươi!"
Hắn vốn đang nằm trên giường buồn ngủ, kết quả lại nghe thấy tiếng thét chói tai ở phòng bên cạnh. Ban công của phòng bệnh rất gần nhau, hắn chỉ cần đứng gần là có thể nghe thấy rất nhiều chuyện xấu của người ta.
Phòng bệnh của hắn ở vị trí rất đẹp, trái có rồng, phải có hổ. Hắn hóng chuyện vui quên trời đất.
Bên trái vừa rồi có người đánh nhau. Bây giờ bên phải lại đang gϊếŧ heo.
Vừa nghe thấy âm thanh hắn liền đi ra ban công. Tuy rằng nghe đứt quảng, nhưng dựa vào bảy phần nghe được cũng đoán ra ba phần còn lại. Hắn lập tức hiểu rõ, đám người tiểu nhân gian xảo ở phòng bên cạnh lại bị một tiểu cô nương tính kế.
A? Giọng nói này là người vừa ở phòng bên trái nha!
Vì không nhìn thấy mặt nên cảm giác đối với giọng nói càng chính xác hơn!
Đoan Mộc Cảnh Dục đi đến cửa phòng, muốn nhìn khuôn mặt của con rắn nhỏ.
Nhưng không nhìn thì thôi. Vừa nhìn liền bị dọa sợ.
Này.. Ánh mắt hắn từ ban đầu mơ hồ dần dần sáng tỏ.
Cho nên, lần trước hắn không nhận nhầm người.
Cho nên, tiểu cô nương trước mặt là một con rắn nhỏ ăn thịt người không nhả xương.
Cho nên, lúc trước nàng đều giả vờ?
Mẹ nó!
Thật đáng sợ!
Đoan Mộc Cảnh Dục vừa nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, lại nghĩ đến hoàn cảnh gặp mặt lần trước.. Hắn vội vàng chuyển động xe lăn, vội vã đóng cửa lại.
Rầm!
Hắn dựa vào cửa, cảm thấy mở cửa đúng là ngu ngốc.
Đường Kiều còn đang chuẩn bị diễn kịch với Đoan Mộc Cảnh Dục. Nhưng không nghĩ tới, người này lại bỗng nhiên đóng cửa chạy trốn. Hành động này làm người ta không thể hiểu được.
Đường Kiều nghi hoặc kêu một tiếng, đi đến trước của, nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
Mỗi một tiếng gõ cửa giống như búa tạ đánh vào trong lòng Đoan Mộc Cảnh Dục.
Nói thật, nếu như đánh nhau bình thường thì Đoan Mộc Cảnh Dục hắn sợ cái gì a!
Vấn đề là, hắn luôn cảm thấy nha đầu này rất quỷ dị.
Loại người trong ngoài không đồng nhất này..
Hắn chưa từng gặp qua..
Nàng còn dám gõ cửa.. Còn dám gõ cửa.. Hoàn toàn không sợ hắn trả thù mà gõ cửa..
Rất khủng bố a!
Đường Kiều gõ vài tiếng, không thấy người ra mở cửa, lại tiếp tục gõ.
"Thất ca, đệ nói với huynh, lần này đệ đến đây sẽ thành thật xin lỗi hắn. Đệ không phải.. A, sao huynh lại dừng lại?" Kỳ Bát gia hỏi, nhìn theo tầm mắt của Cố Đình Quân, nhìn thấy một tiểu cô nương cầm giỏ anh đào đang đứng trước cửa phòng Đoan Mộc Cảnh Dục.
Hắn chậc lưỡi: "Trong bệnh viện còn có người buôn bán sao?"
Đường Kiều nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa. Lại là Thất gia a!
Nàng giơ lên khóe miệng, xoay người: "Thất gia."
Nhẹ nhàng mềm mại gọi một tiếng.
Cố Thất gia nắm Phật châu trong tay, mỉm cười: "Sao ngươi lại ở đây?"
Hắn từ từ đi đến bên cạnh Đường Kiều, thuận tay lấy một quả anh đào, để vào trong miệng.
Đường Kiều suýt chút quỳ, nàng cắn môi nghĩ nghĩ, lập tức nhét giỏ anh đào vào trong lòng hắn, cười nói: "Anh đào hôm nay rất ngọt, ta đều cho ngài."
Kỳ Bát gia ồn ào: "Ta cứ cảm thấy quen mặt, thì ra là ngươi a. Sao vậy, ngươi lại bán anh đào? Ai, ngươi cũng không nghĩ xem, Thất ca của chúng ta sẽ cần đồ của ngươi sao? Ai biết thứ này có sạch sẽ hay không? Vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt, ta nói.."
Cố Thất gia mỉm cười đưa giỏ anh đào cho Kỳ Bát gia: "Cầm giúp ta."
Kỳ Bát gia: "..."
Cố Thất gia khẽ gật đầu, nói: "Cảm ơn ngươi."
Đường Kiều cười tủm tỉm: "Ta đã rửa sạch rồi, ăn ngon lắm. Ngài ăn nhiều một chút, mấy ngày nữa sẽ không có đâu."
Cố Thất gia gật đầu, cười yếu ớt, nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Đường Kiều: "Ngoan."
Lại nhìn cửa phòng sau lưng nàng, mà không biết Đoan Mộc Cảnh Dục đang dán tai ở bên trong, hận không thể mọc tai ra ngoài để nghe ngóng.
Đường Kiều chỉ chỉ cửa phòng, động tác đáng yêu: "Người ở trong này rất kỳ quái."
Nàng thận trọng nói với Cố Thất gia.
Cố Thất gia nhướng mày: "Kỳ quái chỗ nào?"
Đường Kiều cười rực rỡ, nhẹ nhàng than thở: "Hắn nhìn thấy ta giống như thấy quỷ vậy."
Cố Thất gia mỉm cười: "Không có chuyện gì, là hắn ngốc."
Đường Kiều cười tươi, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Cố Thất gia nhìn nàng như vậy, cảm thấy thật ngoan, ngoan nhất trên trời!
"Về sau cách xa hắn một chút, hắn không phải người tốt."
Đường Kiều: "? Nga."
Nàng suy nghĩ, vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Ngài yên tâm, ta biết rồi."
Cố Thất gia rất hài lòng: "Ngươi còn nhỏ, không biết lòng người hiểm ác."
Đường Kiều vội vàng gật đầu, cười tủm tỉm: "Ta biết a, bác của ta đã trở về, bác sẽ bảo vệ chúng ta!"
Đường Kiều đắc chí nói: "Thất gia, ngài cũng chú ý an toàn. Tạm biệt."
Cố Đình Quân gật đầu: "Đi đường cẩn thận."
Đường Kiều gật đầu: "Hẹn gặp lại!"
Cố Đình Quân nhìn bóng dáng của Đường Kiều biến mất ở chỗ cầu thang, mỉm cười lắc đầu, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.
Cố Đình Quân nhìn về phía Kỳ Bát gia.
Kỳ Bát gia cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong khϊếp sợ, lập tức tiến lên gõ cửa: "Đoan Mộc tiên sinh.."
Không đợi hắn nói xong, Đoan Mộc Cảnh Dục mở cửa ra, nhìn chằm chằm Cố Đình Quân.
Cố Thất gia mỉm cười: "Thân thể ngươi đã tốt hơn chưa?"
Đoan Mộc Cảnh Dục: "Không tốt lắm.. Ta nói cho ngài biết, tiểu cô nương vừa rồi.."
Cố Thất gia: "Không cần bắt nạt trẻ con!"
Đoan Mộc Cảnh Dục: "!"
Ngươi nói cái gì? Gió lớn quá, ta không nghe rõ a!
Mọi người: Thất gia, ngài phải làm chủ cho chúng ta. Nha đầu chết tiệt Đường Kiều kia, nàng là một kẻ điên, biếи ŧɦái.. Nàng..
Cố Thất gia: "Bắt nạt một đứa bé, rất vui sao?"
Mọi người: Huhuhu.. Bị bắt nạt là chúng ta a!