Đương nhiên, phế vật này không phải phế vật, chỉ là thiên phú giống như người bình thường. Nhưng so với những hoàng tử và vương công tử đệ thì lộ ra sự phế vật. Tính cách quái gở, bình thường sẽ các bị hoàng tử cùng công tử thế gia chế giễu.
Mẫu thân nó, ngoại trừ mấy hoàng tử nổi bật này ra, Lý Chính và các hoàng tử phổ biến khác thì thường thường không có gì lạ, hoàng tử nhỏ nhất - thập tam hoàng tử đều đã mười bốn tuổi, cho nên tuổi tác mấy hoàng tử không kém nhiều. Không có cách nào, tranh lại không tranh nổi, đánh thì đánh không lại, lại không có năng lực nổi bật, thường thường không có gì lạ, cũng chỉ làm một tiểu vương gia tiêu dao mà thôi.
Cuộc sống ngày ngày vô cùng bình tĩnh. Buổi sáng đi Vân Phi cung thỉnh an, sau đó đi Quốc Tử Giám học tập, sau đó về Vân Ương cung. Bởi vì Lý Chính biểu hiện ra không có ý tranh giành hoàng vị, cho nên mỗi hoàng tử ở mặt ngoài đối với Lý Chính cũng rất hữu hảo.
“Tam hoàng đệ, Tam hoàng huynh” các huynh đệ nhiệt tình hô gọi, Lý Chính cũng nhiệt tình đáp lại, hòa thuận ở chung với mấy huynh đệ bình tĩnh qua hai năm. Đương nhiên thỉnh thoảng cũng đi quan tâm Bát hoàng tử một chút, tiếp tế hắn một chút, làm cho hắn cảm nhận được tình cảm ca ca, vạn nhất lỡ như hắn là nhân vật chính thì sao, tuyệt đối có lợi mà vô hại. Ấy! Ổn định đừng lãng!
- Về phần tại sao không có người chèn ép ta, ngươi xem hoàng tử là kẻ ngu à, không có việc làm à, vô duyên vô cớ tạo ra một địch nhân. Hay là muốn tìm cảm giác tồn tại?
Lý Chính bất đắc dĩ cảm thán:
- Ta chỉ muốn sinh hoạt giản dị mà tự nhiên thôi!
- Thanh Vũ, qua tới đây giúp ta xoa bóp vai…
Thanh Nguyệt, lột da nho…
- Vâng, điện hạ…
Thanh Vũ Thanh Nguyệt hai tiểu cung nữ đáng yêu dịu dàng đáp lại.
Lúc này, ngoài Ngọc Kinh thành, cách ba mươi dặm, một đội xe nhanh chóng chạy hướng Ngọc Kinh thành, một vị võ tướng người mặc áo giáp bạch sắc đi đến trước một chiếc xe ngựa xa hoa đại khí, nói khẽ.
- Thiếu chủ, sắp đến Ngọc Kinh thành
- Ừm, tiến vào Ngọc Kinh thành!
Trong xe phát ra một giọng nữ mát lạnh.
Tần Lâm Quân, tự là Chiếu, là nữ nhi duy nhất của Trấn quốc đại tướng quân Đại Hiên hoàng triều - Tần Niết, cũng là đệ nhất nữ thiên kiêu của Đại Hiên hoàng triều, được vô số tuấn kiệt ngưỡng mộ. Nàng ba tuổi biết chữ, năm tuổi đọc xong tứ thư ngũ kinh, thông suốt lịch sử điển tịch. Sáu tuổi vói đối phụ thân rằng: Ai nói nữ tử không bằng nam nhân!
Sau đó bày ra thiên phú võ đạo yêu nghiệt, sáu tuổi vào võ đạo, chín tuổi võ đạo thập trọng bước vào Hậu Thiên, mười một tuổi Hậu Thiên đỉnh phong đột phá Tiên Thiên!
Trở thành Tiên Thiên võ giả trẻ tuổi nhất Đại Hiên hoàng triều. Mười hai tuổi cầu phụ thân cho đi tòng quân, học tập binh pháp mưu lược. Mười lăm tuổi đối chiến với danh tướng Vũ La Phù của Tây Tấn vương triều tại biên cảnh, binh mưu quyết đấu ba trận chiến hai thắng. Cuối cùng đột phá Tông Sư, chém gϊếŧ Vũ La Phù trên chiến trường. Cuối cùng dễ dàng thắng lợi ba thành biên cảnh Tây Tấn, đại hoạch toàn thắng. Được thế nhân xưng là Đại Hiên đệ nhất nữ thiên kiêu. Vô số nữ tử sùng bái, vô số tuấn kiệt ngưỡng mộ, tất cả đại thần trong triều đều cảm thán:
Sinh nữ cần như Tần Lâm Quân!
Mà một năm sau, Tần Lâm Quân tiến về Ngọc Kinh thành, tiến hành… chọn rể!
Kinh thành xuống đến bách tính, quan to quyền quý, các thế lực lớn nhỏ, lên tới đại thần thế gia, tất cả đều sôi trào. Vạn nhất con của mình hoặc cháu trai được tuyển chọn, không chỉ có thể đạt được Tần Lâm Quân, mà trấn quốc đại tướng quân Tần Niết uy chấn tứ phương vì hoàng triều đánh xuống một phần ba địa bàn cũng chỉ có một đứa con gái. Như thế có nghĩa là ôm cả thế lực to lớn như đại tướng quân phủ, thậm chí kế thừa trấn quốc phủ!
Người thế lực nhỏ tại mơ mộng hão huyền,
Một số người trong thế lực đỉnh tiêm biết một số nội tình vẫn đang suy nghĩ: Không biết thế cục này, trấn quốc phủ làm sao phá? Ánh mắt lấp lánh nhìn về phía hoàng cung. Buổi sáng, Tam hoàng tử Lý Chính đi vào Quốc Tử Giám, chỉ nghe thấy tất cả vương công tử đệ đang sôi nổi nghị luận. Vừa ngồi xuống, một tiểu mập mạp đi tới:
- Tam hoàng tử, ngươi biết không? Tần Lâm Quân đến Kinh Thành chọn rể! Quá tuyệt vời, rốt cục có thể có cơ hội nhìn thấy nàng một lần.
- A! Thì chỉ là nhìn thấy nàng một lần, ngươi không muốn cưới nàng à.
Lý Chính kinh ngạc nhìn Tiêu Đằng nói;
Tiêu Đằng tự giễu:
- Tam hoàng tử, đừng nói móc ta, loại tiểu nhân vật giống như chúng ta làm sao có thể có tư cách cưới Tần Lâm Quân, chỉ có mấy người các ngươi hoàng tử, con cháu thiên tài những vương công đại thần, thế gia mới có tư cách đi.
Lý Chính cười lắc đầu, Tiêu Đằng chính là nhi tử đại thần trong triều - hộ bộ thượng thư, nhưng không phải nhi tử kiệt xuất nhất. Bối cảnh gia đình cũng không kém chút nào. Có điều hắn nói không sai, buổi sáng hôm nay đi Vân Phi thỉnh an, Vân Phi nói:
- Hoàng nhi lần này Tần Lâm Quân về Kinh Thành chọn rể là kết quả phụ hoàng ngươi cùng Tần Niết giao dịch, để mấy hoàng tử các ngươi cạnh tranh. Đây cũng là chuyện mà phụ hoàng ngươi muốn thấy. Nếu người nào cưới Tần Lâm Quân, người đó sẽ được trấn quốc phủ chống đỡ.
- Nhi thần hiểu rõ, đối với hoàng tử chúng ta mà nói, người nào cưới được Tần Lâm Quân, thế lực người đó sẽ nhảy lên thành người có ưu thế lớn nhất, không có hoàng tử nào có thể đối kháng cùng hắn. Nhưng cũng là độc dược, bởi vì các hoàng tử khác nhất định liên thủ, trước đào thải hắn bị loại.