Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 34

Việt Tinh Văn vốn tưởng rằng bầy sói chỉ đến đây kiếm ăn vì quá đói, không ngờ, chúng lại không đơn thuần là tới kiếm ăn – còn mang theo gói quà to bự nữa. Hiển nhiên, đây là thử thách mà trường thi này cố ý tạo ra.

Các sinh viên thuận lợi giải quyết, có thể nhận được thẻ đen x1 rơi ra từ boss, nếu họ hoảng hốt chạy trốn bị bầy sói đuổi kịp cắn chết, vậy dù họ đã thu thập đủ 60 điểm cũng sẽ bị loại.

Việt Tinh Văn cầm thẻ đen đi đến bên cạnh Giang Bình Sách, mặt đầy ý cười: “50 điểm, tương đương với 5 tấm thẻ lam, 2 tấm rưỡi thẻ đỏ! Mọi người không làm không công đâu, thảo luận xem chia tấm thẻ này thế nào nào?”

Mọi người nghe vậy bèn vội vàng vây quanh Việt Tinh Văn, Kha Thiếu Bân nhìn tấm thẻ trong tay cậu, ngạc nhiên nói: “Thẻ đen 50 điểm? Bảo sao lại khó vậy!”

Việt Tinh Văn nhìn sang Tân Ngôn: “Vẫn chia đều hả? Tôi đưa cho mấy cậu 5 tấm thẻ lục được không?”

Tân Ngôn bình thản nói: “Tấm thẻ này cậu cầm đi, bọn tôi không lấy.”

Việt Tinh Văn sững sờ: “Mọi người hợp tác gϊếŧ sói, lý gì chúng tôi lại hưởng hết chứ?”

Tân Ngôn nói thẳng: “Nhóm của chúng tôi chỉ lập tạm để học môn chung thôi, chỉ cần lấy được hai tín chỉ của môn chung, học xong môn này sẽ giải tán ngay. Vừa rồi nếu không có cậu bình tĩnh chỉ huy, chúng tôi đυ.ng phải bầy sói chắc chắn sẽ nghĩ cách chạy trốn, đến lúc đó còn phải bỏ mạng tại đây, chứ đừng nói tích lũy được tín chỉ.”

Ánh mắt lạnh lùng của cậu ta lướt qua ba đồng đội: “Tấm thẻ này cho Việt Tinh Văn cầm, không có ý kiến gì chứ?”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa vội lắc đầu, mặt mày trắng bệch nói: “Em không có ý kiến, nếu không có Tinh Văn, chúng ta đã bị sói ăn lâu rồi!”

Nữ sinh tóc ngắn bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, chúng tôi qua môn là thỏa mãn lắm rồi. Đám nhện lúc trước cũng là các cậu giúp chúng tôi giải quyết, dù sao 60 điểm đã qua môn rồi, chút điểm tích lũy này không quan trọng, cậu cứ cầm đi.”

Việt Tinh Văn khiêm tốn nói: “Không thể nói vậy được, vừa rồi các cậu cũng góp sức nhiều. Đặc biệt là kỹ năng tiêm chủng, sau khi tiêm như hình thành một màng bảo vệ trong suốt quanh người vậy, đao thương bất nhập, 30 giây vô địch cực kỳ ghê gớm, không có kỹ năng vô địch này của em, anh cũng không dám cùng thân mình dẫn quái.”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa cười gượng, “Em, em cũng không ngờ tiêm chủng có thể dùng như vậy.”

Đối mặt với sói hoang, bản năng mọi người đều thấy sợ hãi, Việt Tinh Văn lại bình tĩnh nghĩ ra cách dùng chính họ dụ sói để gϊếŧ hết đàn sói, mấy người họ đều rất khâm phục cậu, đương nhiên không muốn tranh chút điểm tích lũy này rồi.

Nhưng Việt Tinh Văn cũng không muốn tham lam độc chiếm tấm thẻ này. Cậu suy nghĩ một lát, nói: “Thế này vậy, 50 điểm, bọn tôi lấy 30, các cậu lấy 20, được không?”

Tân Ngôn vẫn muốn từ chối, Việt Tinh Văn bèn cười ngắt lời cậu ta: “Tôi không thích nợ ơn người khác, nếu mọi người đã hợp tác, các cậu đều góp sức, không có các cậu thì vừa rồi chúng ta cũng không thể phối hợp thành công. Các cậu thấy tôi có công lớn, tôi đành không khách sáo nhận thêm một chút, chia 3:2, như vậy không ai thiệt hết.”

Dứt lời, cậu lấy hai tấm thẻ lam trong túi ra, đưa 20 điểm cho Tân Ngôn.

Tân Ngôn không đưa tay ra nhận.

Kha Thiếu Bân đi tới khuyên cậu ta: “Cầm đi Tân Ngôn, Việt Tinh Văn không phải người tính toán chi li đâu, coi như làm quen kết bạn với nhau thôi. Cầm hết 50 điểm chúng tớ cũng ngại lắm, chia 20 điểm cho các cậu, bốn người cũng dễ chia.”

Tân Ngôn nhìn cậu, không phản bác nữa mà vươn tay nhận hai tấm thẻ lam, “Cảm ơn.”

Việt Tinh Văn phát hiện dù bàn tay cậu ta có vẻ trắng bệch như mắc bệnh, nhưng ngón tay thon dài khỏe khoắn, trông rất đẹp mắt, khiến người khác không khỏi liên tưởng đến bàn tay ngâm trong phòng thí nghiệm quanh năm, sạch sẽ, mảnh khảnh, có lẽ còn hơi nghiện sạch.

Cậu ta vừa nói nhóm họ chỉ thành lập tạm thời để qua môn, Việt Tinh Văn bèn đưa mắt ra hiệu cho Kha Thiếu Bân, người sau lập tức hiểu ý, làm bộ tò mò hỏi: “Cậu mới nói các cậu là nhóm tạm thời thành lập để học môn chung à?”

Tân Ngôn nói: “Đúng vậy, tôi đăng bài tìm đồng đội trên diễn đàn.”

Nhóm tạm thời bọn họ vừa bắt đầu đã tìm được 50 điểm, hoàn toàn là nhờ số đỏ, lúc nhảy dù rơi xuống ngay vòng ngoài của đảo hoang, không phải cạnh tranh quá nhiều với các đội khác, họ thu thập toàn bộ thẻ tích điểm ngoài bãi cát. Sau đó thì gặp nhóm Việt Tinh Văn ở hang nhện, hợp tác lấy được thẻ đỏ, trực tiếp qua môn.

Việt Tinh Văn hỏi: “Vậy sau khi ra ngoài các cậu tính sao?”

Tân Ngôn vô cảm nói: “Giải tán.”

Hai cô gái kia nhìn nhau, không nói gì. Mặc dù họ rất muốn giữ lại đồng đội mạnh như Tân Ngôn, chẳng qua Tân Ngôn chẳng mấy khi nói chuyện, tính tình lạnh nhạt lầm lì, hơn nữa họ cũng không thân quen, các cô không có lý do biến đồng đội tạm thời thành đồng đội cố định.

Việt Tinh Văn hỏi: “Tân Ngôn, cậu học tới tầng mấy môn bắt buộc rồi?”

Tân Ngôn: “Tầng 3.”

Việt Tinh Văn khó hiểu: “Một mình cậu sao vượt qua tầng 2 được?”

Tân Ngôn nói: “Lúc trước tôi có tham gia một nhóm nghiên cứu, trong nhóm có cao thủ khoa Toán, cùng vượt qua khoa Toán, sau đó quan điểm khác nhau nên giải tán rồi, tôi đành tự tìm một nhóm tạm thời, qua môn tự chọn tuần này đã rồi tính.”

Việt Tinh Văn nhìn sang Kha Thiếu Bân, người sau lập tức sáp lại, nhỏ giọng hỏi: “Vậy cậu đồng ý gia nhập nhóm bọn tớ không?”

Tân Ngôn hơi nhướn mày: “Bốn người các cậu, không phải đủ người rồi sao?”

Kha Thiếu Bân nhỏ giọng, khẽ nói cạnh tai cậu ta: “Bọn tớ còn một nhóm nhỏ nữa, tạch môn trên tầng bốn, đang học lại từ tầng một, họ có ba người gồm Vật lý, Môi trường, Sinh học, còn thiếu một thành viên. Nếu cậu đồng ý, lúc ra ngoài bảo Tinh Văn nói lại với đàn anh Trác Phong, đúng lúc nhóm họ đang thiếu một khoa Hóa, chắc chắn sẽ hoan nghênh cậu tham gia.”

Tân Ngôn im lặng nghe cậu nói hết, đáp: “Ra ngoài đã rồi tính.”

Kha Thiếu Bân cũng không tiện ép đối phương phải trả lời ngay, cậu nâng kính, ghé sát tai Việt Tinh Văn truyền lời: “Cậu ấy chưa đồng ý cũng không từ chối, bảo là ra ngoài rồi tính.”

Việt Tinh Văn cười nói: “Không cần gấp, qua môn này rồi chúng ta hẹn gặp cậu ấy ở thư viện. Cậu ấy băn khoăn cũng là chuyện bình thường, dù sao trong đội chúng ta cậu ấy chỉ quen cậu, còn chưa gặp nhóm đàn anh Trác Phong lần nào, đồng ý luôn thì hơi cẩu thả quá.”

Kha Thiếu Bân thấy cũng phải, tham gia nhóm cố định không phải chuyện đùa, đồng ý rồi lại rút lui hai bên đều sẽ khó xử, có lẽ Tân Ngôn cũng muốn gặp những đồng đội khác rồi mới quyết định.

Ngay lúc này, Giang Bình Sách bỗng nói: “Các cậu nhìn bảng xếp hạng đi.”

Việt Tinh Văn nhìn lên khung trong suốt trên góc phải…

Nhóm nghiên cứu A-76: 150 điểm

Nhóm nghiên cứu C-183: 100 điểm

Nhóm nghiên cứu B-16: 90 điểm

……

Xếp hạng nhất vẫn là nhóm Tốc Xoát từ đại học Kinh Đô, điểm tích lũy của họ thoắt cái tăng lên 150, hiển nhiên cũng bị thú hoang tấn công giống nhóm Việt Tinh Văn, đồng thời lấy được thẻ đen 50 điểm rơi ra. Nhóm nghiên cứu này gồm bốn nam sinh Địa lý, Vật lý, Hóa học, Sinh học, khi gặp bầy sói, dù là khoa Vật lý phóng điện, khoa Hóa tạt acid, hay khoa Địa lý di chuyển mảng kiến tạo để chạy trốn, khoa Sinh nhân bản, họ có rất nhiều cách, lấy được thẻ đen cũng là điều Việt Tinh Văn lường trước được.

Hiện tại nhóm Việt Tinh Văn xếp hạng hai, nhóm tạm thời của Tân Ngôn xếp hạng ba.

Phía sau có tới vài nhóm khoảng 70 đến 85 điểm, có lẽ vốn điểm tích lũy của họ không đủ, sau khi gϊếŧ bầy sói xong nhặt được thẻ đen mới được cộng điểm. Tập kích đêm mưa giống như một câu hỏi lớn với số điểm cực cao trong bài thi, làm đúng là qua môn.

Sau đêm mưa ngày thứ hai, số thí sinh còn sống trên đảo từ 88 giảm còn 68. Tức là đã có 20 sinh viên bị loại trong đêm qua. Cuộc thi vẫn chưa kết thúc, nguyên nhân để sinh viên bị loại chỉ có một – chết.

Giang Bình Sách thấp giọng nói:

“Năm nhóm nghiên cứu biến mất hẳn đã bị loại vì chuyện bất ngờ đêm qua. Chúng ta gặp phải đàn sói, có lẽ họ đã đυ.ng phải những loài thú dữ như sư tử, hay hổ gì đó.”

Việt Tinh Văn chau mày: “Tỷ lệ loại môn tự chọn cao tới vậy à?”

Kha Thiếu Bân nhớ lại màn bị sói rượt vừa rồi, không khỏi tái mặt, run rẩy nói: “Ban đầu tớ còn tưởng môn tự chọn tặng điểm luôn, nhẹ nhàng lấy được 2 tín chỉ, xem ra chúng ta nghĩ tốt cho thư viện quá rồi!”

Lưu Chiếu Thanh không nhịn được chửi: “Thư viện này mở môn tự chọn cũng mất nết quá đó! Bình thường ở trường chúng ta, môn chung chỉ cần học cho có là được rồi, vậy mà tới đây học môn tự chọn thôi cũng suýt mất mạng!”

Môn tự chọn chạy định hướng này mở 50 lớp, có tất cả 5000 sinh viên tham gia. Nếu tỷ lệ loại là 30% thì chỉ có 3500 người tích lũy được tín chỉ, hoàn toàn không so được với tỷ lệ qua môn tự chọn ở đại học.

Rất ít ai trượt môn tự chọn trên trường đại học, trừ phi vắng mặt trong ngày thi hoặc cúp học cả một kỳ. Mà tỷ lệ trượt môn chung của thư viện lại vượt qua 30%?

Cũng may bị loại trong môn chung cũng không mất mát gì, không cần học lại từ tầng một, có thể sống lại tại thư viện, tiếp tục học các môn sau. Chỉ là ảnh hưởng tâm lý khi bị thú dữ cắn chết, có lẽ sẽ đi theo các sinh viên đến cuối đời.

Sắc mặt Việt Tinh Văn hơi khó coi: “Cứ vậy sẽ có rất nhiều bạn học suy sụp tinh thần.”

Nhớ lại màn đọ sức với bầy thú vừa rồi, mọi người đều thấy rợn cả người. Khó mà tưởng tượng được những sinh viên không thể chống lại bầy sói, bị chúng đuổi theo vồ ngã, cắn chết, sẽ có cảm giác thế nào? Khoảnh khắc ấy, chắc chắn họ thấy rất đau, rất sợ hãi nhỉ?

Dù có sống lại trong thư viện, họ cũng rất khó nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng được.

Có vẻ thư viện này thật sự muốn dồn các sinh viên phát điên!

Việt Tinh Văn hít sâu một hơi, gượng cười, nói: “Mọi người nghỉ một lát cho lại sức đã, chờ trời sáng chúng ta sẽ lập tức xuất phát đi tới đích. Đủ điểm tích lũy rồi, chúng ta không thể thất bại trong gang tấc được.”

Các bạn học nghe vậy đều tìm chỗ ngồi xuống.

Vì trời vừa mưa, mặt đất vô cùng ẩm ướt, nhưng họ không hơi sức đâu quan tâm những chuyện này, cái chết của 20 thí sinh như đám mây đen dồn nén trong tim họ, dù mọi người ngồi vây quanh gốc cây, lại không buồn ngủ chút nào.

Yên lặng một hồi, Lưu Chiếu Thanh mở mắt, “Đm, cứ nhắm mắt là thấy đám sói, không ngủ nổi.”

Kha Thiếu Bân cũng nói: “Em, em cũng vậy.”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa buồn rầu nói: “Môn tự chọn đã khó vậy rồi, sau này phải làm sao đây?”

Việt Tinh Văn cười, an ủi mọi người: “Đừng bi quan quá. Nếu thư viện đã thiết lập hoàn chỉnh tất cả các khoa, ngành, cả giáo trình các môn bắt buộc, môn tự chọn, cũng đã đặt ra quy định tốt nghiệp, không đến mức không một sinh viên nào tốt nghiệp được chứ? Dù có khó tốt nghiệp cũng không phải không có hy vọng, mọi người đừng từ bỏ.”

Nghe cậu nói vậy, tâm trạng của mọi người chợt tốt hơn nhiều.

Việt Tinh Văn nói tiếp: “Hơn nữa, mỗi chuyên ngành đều có dị năng riêng của mình. Nếu là hiện thực, mấy hành động quái dị như dùng dao phẫu thuật gϊếŧ sói, đốt nhện bằng acid, tiêm chủng, phóng sương khói làm người khác mù mắt… các cậu dám nghĩ tới không?”

Mọi người nghe tới đây liền bật cười: “Đúng là không dám nghĩ, y như mơ vậy!”

Việt Tinh Văn nói: “Thật ra chúng ta cũng giỏi lắm mà, gϊếŧ 20 con sói, hàng nghìn con nhện độc. Trong đại học dị năng này, không gì là không thể. Đừng để thư viện dọa mọi người, trượt môn còn học lại được mà, thật ra cơ hội cũng rất nhiều.”

Mọi người nhao nhao phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta có dị năng mà, ai nấy đều là sinh viên phép thuật hết.” “Với cả, dị năng còn thăng cấp được nữa, sau này mọi người sẽ càng lúc càng mạnh!”

Chàng trai cao kều trước mặt nói: “Ngoài đời mà gặp sói chắc tôi quỳ xuống kêu bố ơi đừng tợp con quá.”. Lưu Chiếu Thanh nói: “Ngoài hiện thực mà bị sói rượt thật, có gọi bố của bố cũng vô dụng!” “Ha ha ha, cũng phải”.

Cười đùa vài câu, bầu không khí xung quanh bỗng thoải mái hơn hẳn.

Tính Việt Tinh Văn là vậy, vào lúc người khác bi quan, cậu luôn biết cách khiến tâm trạng người khác sáng sủa hơn chỉ với vài câu đơn giản, đây cũng là nguyên nhân giúp cậu chưa từng thiếu bạn bè.

Người nào cũng thích đến gần nguồn sáng ấm áp.

Giang Bình Sách nhìn Việt Tinh Văn cười tươi roi rói được mọi người vây quanh, khóe miệng vô thức nhếch lên.

Có cậu bạn này, dù hành trình trong thư viện có tràn đầy gian khổ, nhưng chắc chắn sẽ không có nhiều đau thương và sợ hãi.

Việt Tinh Văn dẫn dắt mọi người, với tâm thái tích cực, sáng sủa, đối mặt với mỗi một khó khăn và thử thách.

Cho đến khi thuận lợi tốt nghiệp.