Người Đàn Ông Mỗi Năm Chỉ Xuất Hiện Một Lần

Chương 11

"Vậy em không được ngủ đâu đấy. Nhưng mà em định làm gì? Lát nữa mấy cửa hàng trên phố đều đóng cửa, chẳng lẽ chúng ta tìm một chỗ rồi ngồi nói chuyện thâu đêm?"

"Nói chuyện phiếm cũng được, chơi bài cũng được, cùng nhau xem TV cũng được... Chỉ cần không ngủ là được."

Vốn dĩ Nguyễn Thu Bình không thấy buồn ngủ chút nào, ấy thế mà sau khi nghe xong lời này, tự dưng cậu thấy mí mắt mình nặng trĩu.

Chẳng lẽ đây là tâm lý phản nghịch của cơ thể?

"Đúng rồi, chúng ta đi xem biển đi!" Ánh mắt Úc Hoàn sáng lấp lánh, "Từ chỗ này đến bờ biển mất khoảng bảy tiếng đồng hồ, đợi chúng ta đến nơi là có thể vừa kịp ngắm mặt trời mọc."

Nguyễn Thu Bình thoáng vực dậy tinh thần: "Cái này cũng được, chúng ta có thể ngủ một giấc trên xe."

"Không thể ngủ, chúng ta phải bù lại 8 giờ 50 phút." Nhóc Úc Hoàn nghiêm túc nói.

"Được rồi." Nguyễn Thu Bình thở dài.

Ngay sau đó, Úc Hoàn cầm tiền xu đến buồng điện thoại công cộng bên cạnh gọi điện thoại.

"Tôi gọi một chiếc taxi." Sau khi trở về Úc Hoàn giải thích.

Nguyễn Thu Bình nheo mắt phát hiện ra manh mối: "Điện thoại của em đâu? Không phải khi em ra ngoài nói rằng mình có mang theo điện thoại để có thể báo bình an cho gia đình à? Tại sao bây giờ lại dùng điện thoại công cộng?"

Cậu vốn đang hơi buồn bực chuyện vì sao Úc Hoàn ra ngoài lâu như vậy mà người nhà thằng nhóc không thèm gọi lấy một cuộc điện thoại cho nó.

Úc Hoàn thấy chuyện không thể gạt được đành ăn ngay nói thật: "Trước khi ra ngoài tôi đã ném điện thoại vào bụi cỏ... trên điện thoại có gắn máy định vị, nếu tôi mang theo bọn họ sẽ tìm thấy chúng ta sớm hơn, không thể đi chỗ nào nữa."

"Nhưng... Nhưng tôi có để lại tin nhắn trong điện thoại nói mình tự ra ngoài chơi, chơi xong sẽ trở về, bảo bọn họ không cần tìm..." Giọng nhóc Úc Hoàn ngày càng nhỏ, càng về cuối càng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được.

Nó cầm tay Nguyễn Thu Bình rồi ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi bằng chất giọng dè chừng: "Nguyễn Nguyễn, anh giận tôi sao... Tôi xin lỗi... Tôi chỉ muốn cùng anh đi ra ngoài, không muốn bị túm trở về..."

Nguyễn Thu Bình thở dài, cuối cùng vẫn bó tay đầu hàng với nhóc Úc Hoàn: "Lần sau không được phép làm thế nữa."

Hai mắt Úc Hoàn cong lên vì vui vẻ: "Tôi đã biết rồi Nguyễn Nguyễn!"

Cần chờ một lúc nữa taxi mới qua. Đúng lúc này, quán bày trò chơi xoay đĩa chuẩn bị dọn hàng đã thu hút sự chú ý của Nguyễn Thu Bình.

"Cậu trai muốn chơi không? Mười đồng một lần, nếu cậu may mắn có khi trúng được giải nhất, tất cả đồ chỗ chúng tôi đều tùy cậu chọn."

"Anh có muốn chơi không?" Úc Hoàn vừa hỏi vừa lấy tiền từ trong ví ra.

Nguyễn Thu Bình xua tay: "Anh nào dám chơi trò chơi này."

Nguyễn Thu Bình quay đầu nhìn về phía Úc Hoàn, vô cùng hứng thú nói: "Em qua chơi đi, để anh xem người may mắn đến mức có thể ngăn cản vận xui của anh sẽ chơi trò này như thế nào?"

Nhóc Úc Hoàn nhìn thoáng qua bàn xoay, sau đó nói thầm với Nguyễn Thu Bình: "Về cơ bản thì loại bàn xoay này đều bị động tay động chân, chơi nó còn không bằng chơi trò phía đối diện."

Nguyễn Thu Bình nhìn về phía đối diện, đó là một trò đổ xúc xắc, quy tắc vô cùng đơn giản và thô bạo. Mỗi người có một lần cơ hội, lắc được ba con sáu sẽ có giải thưởng lớn, nếu lắc liên tiếp ba lần mà số điểm vượt quá 15 thì có thể tùy ý lựa chọn giải thưởng.

Úc Hoàn chơi ba lần, cả ba lần đều lắc ra mặt sáu.

Nguyễn Thu Bình đứng trợn mắt há hốc mồm nhìn... chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của Thần May Mắn?

"Nguyễn Nguyễn đến chọn giải thưởng đi." Nhóc Úc Hoàn cười nói.

Nguyễn Thu Bình nhìn quầy hàng hồi lâu, cuối cùng chọn một viên ngọc bích hình chiếc nhẫn có họa tiết lá.

Đúng lúc cậu đang thiếu một phụ kiện bằng ngọc, về sau nếu Thiên Giới có hoạt động gì lớn thì cậu cũng có thể mặc trường bào đeo kèm.

"Ánh mắt cậu trai tốt thật đấy, miếng ngọc hoàn này chính là ngọc Hòa Điền thượng hạng!" Chủ sạp bỏ miếng ngọc vào túi rồi đưa cho Nguyễn Thu Bình.

Có phải ngọc Hòa Điền hay không thì khó nói, nhưng Nguyễn Thu Bình thích miếng ngọc này là được.

Hơn nữa, Ngọc Hoàn... Úc Hoàn...

Nguyễn Thu Bình cảm thấy khối ngọc trong tay càng thêm trân quý, cậu vốn định cầm thật chặt, nhưng sợ vận xui của mình sẽ khiến khối ngọc bị đυ.ng bể nên bèn đưa nó cho nhóc Úc Hoàn: "Em cứ cầm lấy giúp anh đã, khi nào anh đi thì đưa cho anh."

Úc Hoàn cẩn thận cất miếng ngọc.

Đúng lúc xe Úc Hoàn vừa gọi cũng tới.

Xe Úc Hoàn thuê cũng không phải xe taxi bình thường gì mà là một chiếc taxi tư nhân phiên bản dài siêu sang trọng.

Nó lôi Nguyễn Thu Bình lên xe, bật TV cho cậu xem rồi lấy cả đồ ăn vặt và máy chơi game trên xe ra: "Có mấy thứ này chúng ta ngồi chơi bảy tiếng cũng không thấy chán!"

Mà Nguyễn Thu Bình chỉ cảm thấy chiếc ghế bên cạnh thật dài, làm giường ngủ luôn cũng được!

Tiếp đó hai người bắt đầu dốc toàn lực thức thâu đêm.

Lúc 10 giờ, tinh thần của hai người vẫn rất tốt, mở một bộ phim lên xem.

Lúc 12 giờ, bộ phim kết thúc, vẻ mặt hai người đã có chút mệt mỏi.

Lúc 1 giờ 10 phút sáng, hai người chơi game đã thông qua 16 màn. Boss lớn bùm bùm chát chát đánh hai người, cả hai vừa ngáp vừa tạch tạch tạch bấm nút, chẳng mấy chốc hai nhân vật họ khống chế đã ngã xuống vũng máu, game over.

Lúc 1 giờ 45 phút sáng, bọn họ vẫn còn chơi đi chơi lại trò này. Chỉ là lần này chưa bị quái vật gϊếŧ chết thì hai mí mắt Úc Hoàn đã bởi vì mệt mỏi mà cụp xuống, nhân vật trong game rơi thẳng cẳng vào nước chết trương.

Lúc 1 giờ 56 phút sáng, máy chơi game trong tay Úc Hoàn trượt xuống, đầu nó bộp một phát ngả xuống lưng ghế mềm mại ngủ thϊếp đi.

Lúc 2 giờ sáng, Nguyễn Thu Bình ôm nhóc Úc Hoàn. Cậu liên tục ngáp rồi nằm xuống chiếc ghế dài có thể làm giường kia ngủ.

5h sáng, Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn bị tài xế đánh thức.

Nguyễn Thu Bình cố sức mở mắt: "Đến bờ... biển rồi sao?"

"Tôi ngủ... lúc nào vậy?" Dường như Úc Hoàn cảm thấy hơi đau.

"Gọi điện cho bố mày." Tài xế đội một cái mũ trùm đầu đưa điện thoại cho nhóc Úc Hoàn, gã nói bằng chất giọng đầy bặm trợn: "Nói cho bố mày biết nếu trước ngày mai không thể giao 50 triệu tệ qua đây thì tao chém đứt đầu mày gửi về."

Nguyễn Thu Bình:???

Nguyễn Thu Bình quan sát xung quanh một chút, bỗng phát hiện nhà máy bỏ hoang bọn họ đang đứng hơi quen mắt, lại nhìn thêm chút nữa cậu mới nhận ra nơi này giống hệt nhà máy bỏ hoang mà lần đầu tiên cậu gặp nhóc Úc Hoàn.

Nguyễn Thu Bình lại đánh giá tên tài xế đeo cái túi nilon màu đen làm "mũ trùm đầu" trước mặt.

Lúc lên xe, bởi vì trong xe có vách ngăn nên bọn họ căn bản không thể thấy rõ dáng vẻ của tên tài xế này. Bây giờ nhìn gần cậu mới phát hiện, ánh mắt lộ ra bên ngoài của gã tài xế bắt cóc cũng cực kỳ giống ánh mắt của tên đồ tể đuổi theo bọn họ ngày đó, là đồ tề của lò mổ trái phép.

"Gọi điện cho bố mày nhanh lên!" Gã bắt cóc không kiên nhẫn gầm lên.

Úc Hoàn đọc một dãy số.

Kẻ bắt cóc cầm điện thoại gọi một lúc vẫn không thấy ai nghe, gã mất kiên nhẫn quát: "Con bà mày có phải mày lừa ông không?! Sao gọi mà đéo có ma nào nghe máy?!"

Úc Hoàn cụp mắt xuống đáp: "Ông ấy hơi bận, gọi thêm vài lần nữa là được."

Gã bắt cóc đi tới đi lui, vừa sốt ruột vừa bắt đầu đánh máy.

Khi gã đi ra xa, Nguyễn Thu Bình hạ giọng hỏi nhóc Úc Hoàn: "Anh cảm thấy tên bắt cóc này rất quen mắt, hình như chúng ta gặp qua rồi thì phải, em có ấn tượng gì không

"Chính là hắn, ông chủ kiêm đồ tể của lò gϊếŧ mổ lợn trái phép." Úc Hoàn dừng một chút rồi nói tiếp: "Lúc ấy tôi lấy tên thật tố cáo hắn ta, trước khi ngồi tù hắn còn uy hϊếp tôi, không ngờ bắt taxi lại đυ.ng phải."

Nguyễn Thu Bình gần như có thể tưởng tượng được hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi.

Sau khi ông chủ của lò gϊếŧ mổ lợn bị báo cáo thì gã rơi vào phá sản, đã thế còn đối mặt với nhà tù, kể từ đó gã ghi hận người nhà họ Úc đã tố cáo mình. Sau khi ra tù gã đổi nghề làm tài xế lái siêu xe, không ngờ lại nhận được đơn hàng của kẻ thù. Đột nhiên cái ác nảy lên, gã vơ bừa một cái túi nilon màu đen rồi rạch mấy lỗ trùm lên đầu, bắt đầu trở thành một tên bắt cóc.

Từ đầu đến cuối tất cả mọi chuyện đều là trùng hợp.

Nếu không phải cực kỳ cực kỳ xui xẻo thì làm sao bọn họ có thể gặp chuyện hoang đường kiểu này?!

Hầy...

Nguyễn Thu Bình thở dài một hơi.

Vốn cậu còn nghĩ hôm nay hạ phàm tiền không bị trộm, xe không bị hỏng, thuyền hải tặc không bị lật, đu quay cũng không rớt từ trên cao xuống... Không gặp chuyện xui xẻo đàng hoàng nào, vẫn còn đang thấy sung sướиɠ trong lòng, không ngờ tất cả vận chó đen đều dồn vào cú này.

Cựu đồ tể bây giờ là tên bắt cóc gọi điện thoại suốt hơn nửa tiếng mà vẫn chưa thông, Nguyễn Thu Bình nhìn cũng cũng sốt ruột thay gã.

Rốt cuộc đầu gã chợt nảy lên một sáng kiến, gã cầm điện thoại chụp mấy tấm ảnh nhóc Úc Hoàn gửi cho số kia.

Đợi hơn mười phút điện thoại của tên bắt cóc đổ chuông.

Gã và người trong điện thoại bàn bạc thời gian, địa điểm và số tiền, sau đó bèn cầm điện thoại di động đi qua, đá chân vào Úc Hoàn cười nói: "Nào, khóc một vài tiếng cho thằng bố mày nghe đi, bố mày cảm thấy tao là kẻ lừa đảo!"

Úc Hoàn chờ điện thoại đến gần, bỗng nhiên nó dùng mặt hất mạnh điện thoại xuống đất sau đó hô to: "Ở xưởng gϊếŧ mổ trái phép ban đầu bị tố cáo kia! Số 305 đường Lục Lâm khu Trường Bình!"

Gã bắt cóc luống cuống nhặt điện thoại dưới đất lên rồi cúp máy, sau đó điên tiết gầm lên: "Thằng ranh con chết tiệt, mày muốn chết đúng không! Hôm nay cho dù ông mày có bị bắt thì cũng phải đánh chết mày!"

Gã vừa mắng chửi vừa nâng cái bàn gỗ bên cạnh đập mạnh về phía đầu nhóc Úc Hoàn...

"Rầm!"

Úc Hoàn sợ run cả người, nó nơm nớp lo sợ mở mắt ra, chỉ thấy Nguyễn Thu Bình chống tay chắn trước mặt nó, bả vai sụp xuống. Mặt cậu xám ngắt, vệt máu đỏ thẫm chảy từ thái dương xuống rơi xuống chân bàn và mặt đất.

Nguyễn Thu Bình nở nụ cười nhẹ, cho dù pháp lực của cậu không tốt nhưng vẫn có thể làm đứt dây thừng trói mình.

Chẳng qua hành động của cậu lại chọc giận gã bắt cóc phía sau, gã ném chân bàn trong tay, xoay người đi cầm cái rìu cách đó không xa.

"Nhóc Úc Hoàn, nhắm mắt lại." Nguyễn Thu Bình nhẹ giọng nói.

"... Anh... Anh bị thương..." Úc Hoàn mở to hai mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi, ngay cả đôi môi cũng run rẩy.

Nguyễn Thu Bình vươn tay lau qua mặt nó, cậu nhìn thoáng qua vệt máu trong tay, bỗng rụt tay mình về sau, sau đó lại nhìn Úc Hoàn nói: "Ngoan, nghe lời nhắm mắt lại."

Úc Hoàn cắn răng, toàn thân run rẩy nhắm hai mắt.

Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn gã đàn ông cầm rìu lao qua, nhanh chóng ấn nút tàng hình trên vòng tay.

Gã bắt cóc sợ điếng người, gã trơ mắt nhìn một người lớn sống sờ sờ trước mặt bỗng nhiên biến mất, gần như hơi hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không.

Gã bắt cóc đi quanh một vòng, ánh mắt tràn ngập bối rối, hai tay gã nắm chặt rìu, trong lòng có chút phát run nhưng vẫn lớn lối nói: "Mày... ra... đây! Đừng làm trò với tao! Ra đây!"

"Không ra phải không? Không ta tao gϊếŧ thằng ranh này trước..."

"Rầm!" Một cơn đau nhức từ sau gáy truyền đến, khung cảnh trước mặt gã bắt cóc nhòe đi, gã cứ vậy mà lăn đùng xuống đất.

Nguyễn Thu Bình vứt gậy gỗ trong tay xuống, sau đó nhấn nút hủy bỏ trạng thái tàng hình.

Cậu bước từng bước tới trước mặt nhóc Úc Hoàn rồi nhón chân ngồi xổm xuống đất, vừa cởi dây thừng cho nó vừa dịu giọng nói: "Nhóc Úc Hoàn, em có thể mở mắt ra rồi."

Hàng mi Úc Hoàn nhẹ run, ngay khi nó đang chuẩn bị mở mắt thì cả người bỗng mềm oặt ngã xuống.

Nguyễn Thu Bình sửng sốt.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đúng lúc này, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng vang lên.

Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn qua, thấy trợ giảng Kỳ Nguyệt chậm rãi đi về phía mình

Trên mặt Kỳ Nguyệt không có bất cứ biểu cảm gì, hắn chỉ mở miệng nói:

"Nguyễn Thu Bình, cậu đã vi phạm kỷ luật."