Nhẹ Chút

Chương 3-2

“Em đã phạm sai lầm”Người đàn ông đang nấu ăn, trong bếp thỉnh thoảng có tiếng chiên xào.

Trên sân thượng không có mái che của phòng khách, Bặc Tảo đang quỳ, dáng người nhỏ nhắn, thân thể non nớt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, run rẩy trong làn gió mát, hai tay sau lưng, eo duỗi thẳng nhìn ngọn núi hoang vắng sau biệt thự, thanh âm nức nở, ngắt quãng, càng ngày càng to hơn do có nhiều cây xanh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, nhưng lại đầy nước mắt chảy xuống chiếc cằm non nớt, hốc mắt tròn đầy tia máu, cả một vòng đỏ bừng.

Cổ tay sau lưng sưng đỏ cả một vòng, tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng khóc càng dữ tợn, đang muốn vươn tay lau nước mắt, đột nhiên có tiếng mắng mỏ của người đàn ông sau lưng cô.

“Thẳng lưng lên, quỳ không được liền chạy một vòng biệt thự!”

“Ô ô…… Ô ô ô.”

Đĩa ăn đặt trên bàn ăn phát ra âm thanh giòn tan, người sau lưng cô dần dần tiến đến, cô thận trọng quỳ thẳng người hơn, giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng cô.

"Nhìn thẳng vào anh."

Cô vội vàng quay người quỳ xuống, vẫn chống hai tay sau lưng không dám ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lưng bất giác lại thẳng.

“Chính mình nói sai cái gì.”

"Em, em không nên..."

"Anh đã dạy em khi nói chuyện phải nhìn thẳng vào mắt người khác chưa!”

Bặc Tảo rưng rưng ngẩng đầu nhìn anh đang cau mày, càng khóc càng dữ dội, định nói nhưng lại bị anh cắt ngang.

“Khóc cho xong rồi nói!”

Cô không nhịn được, một khi cô bắt đầu khóc liền khóc đến độ khôg ai dỗ dành được, hơn nữa càng không thể nhịn được bằng cách dỗ dành, Quý Dư Xuyên từ đầu đến cuối lạnh lùng nhìn cô không nói một lời.

Bặc Tảo tuyệt vọng, nuốt nước bọt, cuối cùng cũng ngừng khóc, thở hổn hển, "Em không nên nói chuyện với một người đàn ông khác, em xin lỗi, em đã biết lỗi rồi!”

Giọng cô vẫn còn nghẹn ngào, một số từ vấp váp nghe không rõ, xong lại không nhịn được mà khóc tiếp.

“Em, em chỉ nhận lầm người, do không có ngẩng đầu nhìn, lần sau tuyệt đối em sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.”

Quý Dư Xuyên nhìn thoáng qua đồng hồ.

"Anh đến để nghe em giải thích nhưng đã mười phút, bởi vì em cứ khóc lóc nên trì hoãn đến bây giờ, em nói xem anh có nên phạt em không?"

Anh đã dạy cô không được nói xấu, Bặc Tảo tuyệt vọng gật đầu, "Nên, nên bị trừng phạt."

"Tự mình trèo lên ghế sô pha."

“D, dạ.”

Bặc Tảo cong lưng, tay chân lồm cồm bò sang bên kia sô pha, nhưng mùi cá càng ngày càng quyến rũ cái bụng đói cồn cào của cô.

Chờ cô quỳ lên, Quý Dư Xuyên ngồi trên ghế sô pha ôm cô vào lòng, không chút cảnh báo, anh dùng bàn tay to đánh mạnh vào người cô, bờ mông non nớt nảy lên hai cái, lập tức đỏ bừng.

“A!”

Cô hét chói tai nhưng vẫn không tạo được uy hϊếp gì, Bặc Tảo đau đớn nắm lấy quần anh, lại khóc, lắp bắp nói: “Một, ô ô một cái.”

Bang!

“Ô ô ô! Hai, hai cái!”

Anh vào cùng một vị trí năm lần, mỗi lần dùng 7 phần lực, sắp đem cô đánh đến da tróc thịt bong, mông sưng lên, Bặc Tảo điên cuồng đá hai chân ở trên người hắn giãy giụa, số cũng không đếm, liều mạng kêu không cần, chật vật xuống quỳ dưới thảm, ngẩng đầu thất thần khóc, nước mắt rơi không ngừng.

"Em thực sự biết mình đã sai, ô thực sự, em thực sự biết! Đừng đánh em, làm ơn, làm ơn..."

Quý Dư Xuyên vô tình nói.

“Không thương lượng nữa, đi ra ngoài chạy.”