Mang Dục Tu Phật

Chương 11: Xuyên qua hoa tuyết tới tìm nàng “chữa bệnh”

Mùa đông ở núi Thái Hành thập phần rét lạnh, nếu tập trung nhìn về nơi xa xa sẽ thấy một mảnh tuyết trắng xoá phủ khắp núi rừng, hiện lên màu ngân bạch tạo thành bức hoạ động lòng người, đan xen còn có những mộc lâu màu gạch đỏ càng có vẻ đặc biệt nổi bật. Liên Hoa Tĩnh Tự tuy rằng có địa vị không bằng Khải Linh Tự, nhưng cũng có một nét độc đáo duy mỹ riêng biệt.

Đảo mắt lại đến mùa đông khắc nghiệt, hôm qua là ngày bắt đầu kỳ nghỉ năm nay. Trong chùa cơ hồ các tăng nhân đều xuống núi trở về nhà, hoặc do đường xá xa xôi một số tăng nhân không tiện trở về cũng hẹn bạn tốt ở vùng lân cận ra ngoài ngao du. Toàn bộ chùa chỉ còn lại Diệu Tín cùng vài lão pháp sư đã sớm không có vướng bận gì ở nhân gian. Ở trong viện, nàng ở lại càng chỉ còn lại một mình nàng.

Bởi vì trong chùa không có nhiều người, nên than củi cũng không cần đi tìm về. Thời tiết bên ngoài ngày càng rét lạnh, hơn nữa trong phòng có ổ chăn ấm áp lại càng làm Diệu Tín không hề có bất kỳ ham muốn ra ngoài.

Sáng nay sau khi rửa mặt xong, nàng mới đi đến giếng nước bên ngoài viện tính toán đem ít nước về phòng pha trà, liền nghênh diện đυ.ng mặt Tuệ Giác pháp sư bị chặt đứt một tay kia. Nàng nhìn thấy Diệu Tín liền thuận miệng cùng nàng hàn huyên vài câu, Tuệ Giác pháp sư nhìn Diệu Tín tuổi trẻ kiện toàn không khỏi cảm khái, năm đó nàng cũng ở tuổi này vào thời điểm đông đến đều sẽ vào núi hái ít hoa mai về làm điểm tâm, hiện giờ nghĩ lại mới thấy nhiều năm đã trôi qua rồi.

Diệu Tín biết trong lời nói của Tuệ Giác pháp sư mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ cùng tiếc nuối. Nàng chỉ còn một bàn tay, ngày thường thay quần áo đều phải phiền toái người hỗ trợ nàng rửa sạch, hiện giờ càng là ngượng ngùng nhờ người khác đi giúp nàng làm việc khác.

Kỳ thật, Diệu Tín ngày thường vẫn là thập phần kính trọng Tuệ Giác pháp sư, nàng còn nhớ rõ chính mình khi vừa mới vào chùa, lúc nàng còn ở nhà cữu cữu vẫn luôn ẩn nhẫn, thoái nhượng nên sau khi vào chùa cũng không thể cùng người khác kết giao. Vẫn là nhờ pháp sư ôm nàng đi qua chỗ nhóm hài tử khác, dặn dò tiểu ni cô tuổi hơi lớn chút chiếu cố nàng một chút mới làm nàng hòa nhập được.

Hiện giờ việc chính mình giúp cũng không nhiều lắm, năng lực đi hái một ít hoa mai thì vẫn phải có. Ăn qua cơm trưa liền về phòng mặc thêm kiện áo khoác, trên tay cầm theo cái rỗ liền ra sơn môn. Hoa mai cách bên trái sơn môn ước chừng 15 phút đi đường, cũng không phải rất xa.

Diệu Tín rất nhanh liền hái đầy một rổ hoa mai, đang định quay đầu trở về, bỗng nhiên nhìn đến nơi xa phía bên kia đường núi có thân ảnh một người cao lớn mặc tăng bào màu xám đi tới. Liên Hoa Tĩnh Tự nếu muốn đi tới Khải Linh Tự nhất định phải đi qua đường này, vì tăng nhân kia đại khái là sư phụ hoặc sư huynh Khải Linh Tự đi.

Bởi vì khoảng cách của hai người cũng không tính là xa mà phiến núi này nhìn đến cũng chỉ có hai người bọn họ, nếu nàng liền như vậy xoay người rời đi thì cũng thật là thất lễ, do dự một chút vẫn là quyết định đứng tại chỗ chờ hắn đến để chào hỏi.

Mắt nhìn đến khi vạt áo màu xám lọt vào mi mắt, đang muốn ngẩng đầu nói một câu "A di đà phật", liền trông thấy gương mặt tuất dật mang đầy ý cười kia. Nói đến thì hai người đã ba tháng không thấy mặt, lần gặp mặt tiếp theo hẳn là ba tháng đầu năm khi chuẩn bị xuất hành. Có lẽ con số "ba" này cùng hai người có chút duyên phận cũng không chừng, nghĩ đến vậy nàng cũng giương mắt nở nụ cười.

Pháp Vô nhìn đến gương mặt xinh đẹp đang tươi cười, trong phút chốc cảm thấy tuyết trắng xung quanh đều biến thành hư ảnh, chỉ còn hai má phấn hồng cùng một đôi mắt linh động của nữ tử trước mặt. "Sao huynh lại tới đây? Huynh muốn đi đâu sao?" Diệu Tín nhẹ nhàng hỏi, tuy rằng con đường này cũng chỉ đi đến Liên Hoa Tĩnh Tự, bất quá nàng cũng không xác định, có thể hắn cũng chỉ đi ngang qua đây.

"Ta tới tìm nàng." Hắn đã thật lâu thật lâu chưa thấy được nàng, từ những người khác nghe được mỗi năm ngày tết nàng cũng sẽ không trở về. Chính mình cách nhà cũng xa, mỗi năm đều là cha mẹ tới thời điểm này thuận tiện ghé thăm hắn một chút.

Tìm nàng? Diệu Tín nghiên đầu nghĩ nghĩ, nhưng thật ra không nghĩ ra được nàng cùng hắn có chuyện gì hoặc là có ước định nào không. Đành phải ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.

"Một tháng này bệnh tình của ta càng nghiêm trọng thêm, chính mình động cũng không thể giảm bớt, nhớ đến nàng giúp... giúp ta." Pháp Vô thật cẩn thận mà nhìn Diệu Tín, phảng phất vừa mong đợi lại vừa sợ hãi nàng cự tuyệt.

Ngày thường đối với người khác đều là lời nói lạnh nhạt cùng gương mặt vô biểu cảm, bộ dáng cự tuyệt người ngàn dặm. Cố tình ở trước mặt nàng đều trưng ra vẻ mặt đáng thương của tiểu hài tử. Mỗi khi hắn dùng loại ánh mắt này nhìn nàng luôn là không có biện pháp cự tuyệt hắn, ánh mặt kia tựa như con cún trong chùa nuôi dưỡng, làm nàng không nhịn được mà thương tiếc. Lúc này nàng đã sớm quên những lời đồn về hắn lạnh nhạt cổ quái mà trước kia nàng nghe được.