Quá vương triều là quốc gia hưng vinh phồn thịnh, quốc thái bình an, nếu muốn nói quốc gia này cùng quốc gia khác có chút bất đồng, chính là quốc gia này từ trên xuống dưới, từ hoàng đế đến bá quan văn võ, tiếp đến lê dân bá tánh đều mười phần tin Phật. Mặc dù người tội ác kẻ bất thiện cũng sẽ không đi tổn thương tăng nhân xuất gia.
Nhưng Phật giáo ở Quá vương triều lại có hai chỗ độc đáo. Một là kẻ thế tục làm tăng nhân xuất gia tu hành chỉ có thể ở 4-6 tuổi xuất gia, không phải người nào tùy tùy tiện tiện được lựa chọn xuất gia, còn cần thông qua chùa miếu đánh giá xét duyệt mới có thể nhập chùa, không những phải có tuệ căn, còn phải có tâm tính vững chắc.
Mặc dù điều kiện khắc nghiệt, mỗi hai năm một lần xét duyệt, vẫn như cũ có rất nhiều người bị loại, tre già măng mọc, phần lớn là cha mẹ thiện tâm, thành kính, tin phục đem con cái chính mình đưa đi, khát vọng trong nhà có thể có hài tử nhập chùa xuất gia. Rốt cuộc, ở Quá vương triều, ở trong nhà đi làm tăng nhân tu hành chính là một sự kiện phi thường, có phúc đức, có thịnh tình.
Diệu Tín từ nhỏ đến nay đã có 10 năm xuất gia. Năm đó khi nàng bốn tuổi, cha mẹ nàng ở trong vùng thiên tai một thời gian bị bỏ mạng, ở xa tại Cảnh Hoa Trấn chỉ còn duy nhất cữu cữu là người thân, chỉ có thể đem nàng về nhà nuôi nấng. Ngặt một nỗi là đứa trẻ này mới có 4 tuổi, không có biện pháp hỗ trợ làm người lao động chân chính, còn cần lúc nào cũng canh chừng nàng, dần dà một nhà cữu cữu liền nảy sinh tâm không kiên nhẫn.
Diệu Tín khi 5 tuổi vừa lúc gặp người hỗ trợ đang ở Thái Hành Sơn thượng, Liên Hoa Tĩnh chùa chuẩn bị xét duyệt người tu hành hai năm một lần, mợ vì chu cấp lương thực trong nhà tính hạ một phần đồ ăn, liền khuyến khích cữu cữu đem nàng đưa đi thử một lần.
Có lẽ là cơ duyên đến rồi, Diệu Tín cư nhiên thông qua xét duyệt của Liên Hoa Tĩnh chùa, thành công trở thành người ni sư xuất gia tu hành. Tuổi nhỏ, Diệu Tín tên tục chính mình đều không biết viết như thế nào, liền đi vào chùa miếu. Từ đây về sau, sư phụ ban cho nàng pháp hiệu " Diệu Tín " cái tên này liền đi theo nàng cả đời.
Ở trong này xuất gia tu hành 10 năm, Diệu Tín dần dần trưởng thành một cô nương da trắng mắt sáng, tuy đầu trơn nhẵn bóng loáng, cũng không làm nàng giảng đi chút linh động nào. Ở trong chùa miếu học tập tu hành, tự nhận so với người khác mà nói không tính là tin phục phi thường, đối với giáo lý niệm Phật cũng coi như là tương đối thành kính, tán thành.
Bởi vậy ở chùa miếu quy quy củ củ đến trường rồi 15 tuổi, do trời sinh tính nàng tương đối lười nhác, không thích nhất ra cửa, bởi vậy trừ bỏ đi ra ngoài chùa trên núi, hái trái cây bên ngoài, đảo Thái Hành Sơn cũng chưa từng rời đi.
Tuy rằng mỗi năm đến ngày Tết chùa miếu sẽ cử 10 hành giả làm tăng nhân trong chùa về nhà để tận hiếu, nhưng Diệu Tín cho rằng cậu mợ sẽ không hoan nghênh nàng đến như thế nào, bởi vậy mỗi năm khi đến ngày Tết đều sẽ lưu lại trong chùa bồi các lão pháp sư ăn Tết.
Phật giáo Quá vương triều có hai chỗ độc đáo, thứ nhất đã nói. Mà cái độc đáo chỗ khác đó là sở hữu tăng nhân xuất gia, bất luận là nam sư hay nữ tỳ kheo ni, toàn muốn khi 16 tuổi rời chùa vân du bốn phương vào đời tu hành 5 năm, ý nghĩa làm tăng nhân thể hội khó khăn nhân gian, minh bạch từ bi chân chính.
Ni sư thông thường sức lực nhỏ, thân thể lại yếu kém, tuy rằng vào đời sẽ không có bá tánh nào làm tổn thương các nàng, nhưng cũng không có biện pháp tránh cho ni sư lành nghề chân chính đến trong thâm sơn cùng cốc đối mặt với trong núi dã thú nguy hiểm chực chờ tồn tại. Bởi vậy, trong tăng chúng Phật giáo Quá vương triều đã hình thành một thói quen, đó là mỗi năm rời chùa vân du bốn phương ni sư có thể tìm một nam tăng đồng dạng muốn rời chùa cùng nhau vào đời tu hành.
Diệu Tín còn có không đến một năm tìm người nam tăng cùng chính mình nguyện ý cùng nhau vào đời tu hành, mà trước mắt con đường duy nhất đó là đi đến núi bên kia chùa Khải Linh, chùa Liên Hoa Tĩnh với chùa Khải Linh mỗi nửa năm sẽ cùng nhau tổ chức pháp hội giao lưu học tập kinh văn một lần, trước một lần là ở chùa Liên Hoa Tĩnh tổ chức, lần này sẽ đi đến chùa Khải Linh tổ chức.
Mỗi năm ở thời điểm tổ chức pháp hội, nếu ở trong chùa Liên Hoa Tĩnh, Diệu Tín liền sẽ lười nhác ở trong phòng, dù sao trước pháp hội nơi nơi đều là người, thiếu một mình nàng cũng sẽ không có người biết, hai lần pháp hội mỗi năm, nghe xong nhiều năm như vậy, đã sớm cảm thấy không có gì mới mẻ, vẫn là ở trong phòng nhỏ ngủ một lát càng tự tại.