Hai Nhân Cách Và Dị Giới

Chương 13: Sau trận đấu

chap này hơi ngắn :)) tại hơi bí ý tưởng :))

chap sau tớ hứa sẽ cố gắng viết dài hơn và hay hơn :))

--------------------------------------------------

-[ M-mẹ !!! ]-Grey

-[ Mẹ ! Tỉnh dậy đi ! ]-Grey

-[ TẠI SAO ÔNG LẠI LÀM ĐIỀU NÀY !!! TẠI SAO ÔNG LẠI Gϊếŧ MẸ TÔI !!! ]-Grey

-[ TẠI SAO !!! ]-Grey

Tỉnh dậy. Mồ hôi thấm đầy mặt.

*****POV MAIN*****

-[ Cái... *thở dốc* ]-Grey

-[ Mơ à ? ]-Grey

-[ Chết tiệt ! Tại sao lại mơ về cái ngày chết tiệt đó chứ !?! ]-Grey

Liếc nhìn xung quanh. Tôi nhận ra là tôi không ở sân đấu nữa.

-[ Đây là... Nhà của Lucy và mình mà. Sao mình lại ở đây ? ]-Grey

Ngẫm nghĩ một chút thì tôi nhớ ra.

-[ Ah đúng rồi ! Mình nhớ là mình đang đánh nhau với thằng bại não kia. Mà hình như mình bị dính đòn và... thua... ]-Grey

-(chắc ai đó đã lôi mình về nhà để chữa trị đây mà)-Grey

Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra. Sau cánh cửa là...

*tiếng ly-cốc rớt*

-[ ...Grey... *rơi nước mắt* ]-Lucy

-[ GREYYYY !!! ]-Lucy

Lucy bay thẳng vào người tôi, ôm chặt rồi khóc nức nở.

-[ *OAAAA* Em tưởng là em sẽ mất anh !!! ]-Lucy

-(mất .-.)-Grey

-[ Thôi, đừng khóc... Anh vẫn còn sống mà... ]-Grey

-[ Nhưng mà...*hic hic* Nhưng mà... ]-Lucy

Lucy nhìn tôi với đôi mắt long lanh tròn xoe cùng với rất nhiều giọt nước mắt lăn trên má. Không hiểu sao tôi thấy cô ấy rất cute.

-[ Em đã rất sợ !! ]-Lucy

-[ Anh biết... ]-Grey

Tôi ôm Lucy vào lòng. Cô ấy vẫn còn rơi nước mắt.

-[ Anh xin lỗi vì đã làm em lo lắng :) ]-Grey

-[ Grey... ]-Lucy

Lucy ôm thật chặt, cứ như là không muốn rời xa tôi vậy.

-[ Vâng vâng... Anh không sao rồi :) ]-Grey

-[ :') ]-Lucy

Có vẻ như cô ấy đã rất lo lắng cho tôi. Tự nhiên tôi thấy hạnh phúc quá.

-[ Thật sự lúc đó em đã rất tuyệt vọng... May mà lúc đó Zack kịp thời xuất hiện... ]-Lucy

-[ Uh... Chắc chắn Zack sẽ làm như vậy mà... hể... ?!? ]-Grey

-[ Huh ? Sao vậy ? ]-Lucy

-[ E-em vừa nói... Zack... ?!? ]-Grey

-[ Vâng ? ]-Lucy

Không ổn rồi...

-[ E-em biết thằng đấy à ? ]-Grey

-[ Vâng. Hôm qua, lúc anh ngất thì Zack đã cứu anh. Lúc đầu em cũng rất khá bất ngờ đấy ]-Lucy

-[ Nhưng... ]-Lucy

-[ ... ]-Grey

-[ Em đã cảm nhận được sự hiện diện của anh ấy nhiều lần rồi nhưng em lại không muốn hỏi. Em biết phải có lý do nào đó để anh không nói ra. Và em tôn trọng điều đó ]-Lucy

-[ Vậy à... ]-Grey

Vậy là Lucy đã biết đến sự tồn tại của Zack ở đâu đó trong cơ thể tôi từ trước rồi nhưng cô ấy không hỏi gì hết. Không biết nên vui hay nên buồn nữa.

-[ Thật sự thì anh đã muốn nói cho em biết lâu rồi. Nhưng anh lại không biết phải nói như thế nào... nên... cho anh xin lỗi... ]-Grey

-[ Không sao đâu :) thật ra em còn chưa kịp cám ơn Zack nữa. Anh gửi lời cảm ơn đến anh ấy giúp em nhá :) ]-Lucy

-[ U-uh... ]-Grey

Lucy ôm tôi thật chặt.

-[ Tạ ơn trời. Anh vẫn sống. Thật sự tạ ơn trời ]-Lucy

-(thật ra là tạ ơn ông tiến sĩ đã tạo ra Virus mới phải xD)-Grey

-[ Đúng như Zack nói ]-Lucy

-[ ? ]-Grey

-[ Chỉ sau một đêm mà anh đã bình phục hoàn toàn những vết thương hôm qua ]-Lucy

-[ À. Đó là một trong những khả năng của anh thôi. Nó thúc đẩy các tế bào hoạt động với tốc độ cao nên anh có khả năng tự chữa trị rất cao ]-Grey

-[ Vậy à. Vậy thì em bớt lo lắng rồi :) ]-Lucy

Lucy nhìn tôi với đôi mắt hiếu kỳ.

-[ Cho em hỏi anh một câu nha. Tại sao Zack lại tồn tại bên trong anh ? ]-Lucy

Cô ấy hỏi về vấn đề này à... Thôi kệ, dù sao cũng không thể dấu nữa rồi.

-[ Zack được sinh ra từ lòng thù hận và nỗi đau của thể xác ]-Grey

-[ ... ]-Lucy

-[ Có nghĩa là Zack là đại diện cho sự hận thù, căm ghét và đau đớn của anh trong quá khứ ]-Grey

-[ Quá khứ... Vậy trước kia anh đã rất đau khổ đúng không ? ]-Lucy

-[ Ờ... Lúc đó anh rơi vào tuyệt vọng. Nhưng sự tuyệt vọng đấy đã thức tỉnh con người thứ hai bên trong anh. Và đó là Zack. Cũng nhờ sinh ra từ sự thù hận nên hắn mạnh hơn anh rất nhiều ]-Grey

-[ Với lại tên đấy rất ghét phiền phức nên đây là lần thứ ba hắn xuất hiện ]-Grey

Lucy rơi nước mắt.

-[ C-cái... Sao em lại khóc ? Anh đã làm gì khiến em buồn à... Cho anh xin lỗi ]-Grey

-[ Không phải... ]-Lucy

-[ Huh ? ]-Grey

-[ Em vui lắm... ]

-[ ... ]-Grey

-[ Em vui vì em đã biết được chút gì về anh rồi. Em sẽ không để anh phải chịu đựng những nỗi đau trong quá khứ đâu :') ]-Lucy

-[ Vì em yêu anh mà :') ]-Lucy

-[...Lucy... ]-Grey

Lucy mỉm cười trong khi những giọt nước mắt không ngừng lăn trên má cô ấy. Nhưng những giọt nước mắt đấy lại là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Thấy được cảnh này, tôi đột nhiên thấy ấm lòng.

Thật tốt quá. Lucy đã tươi cười được như mọi khi rồi. Tôi thật bất cẩn khi phải để cô ấy lo lắng như vậy.

-[ Anh đói chưa ? ]-Lucy

-[ Uh. Cũng hơi đói rồi. Mình đi ăn nha :) ]-Grey

-[ Vâng :) ]-Lucy

Thế là tôi và vợ cùng nhau ăn một bữa ăn ngon miệng do chính tay Lucy nấu. Lúc ấy, tôi vô cùng hạnh phúc.

Cơn ác mộng vừa rồi của tôi. Tôi nghĩ nó sẽ là lời nhắc nhở cho sự bất cẩn của tôi. Tôi không muốn cái ngày đấy phải lập lại nữa. Nhất định, tôi sẽ bảo vệ gia đình mình, bảo vệ những người mà tôi yêu quý. Tôi không thể để ai phải chết nữa, tôi cũng sẽ cố giữ cái mạng này để tiếp tục ở bên người mình yêu nhất. Để làm được điều đó, tôi phải mạnh lên.

-----------------------------------------------

XONG !!!!