Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 47: Tính Tàn Sát Áp Đảo (2)

Thế nhưng.

Soạt!

Một luồng đao khí so với La Quân thì còn nhanh hơn gấp mấy lần, bỗng nhiên một chiêu chém Thiên Vân Bá thành hai nửa!

Trước khi Thiên Vân Bá chết, ánh mắt hắn ta liếc thấy một tấm lệnh bài màu đen treo bên hông Hắc Vệ.

Bên trên lệnh bài có khắc một chữ ‘Huyền’ rất cổ xưa, bên dưới còn có ba dấu gạch.

Lúc trước hắn ta đã từng nghe nói sát thủ Huyết Sát Các đều được phân chia theo phẩm giai.

Nhất đẳng chữ thiên đại biểu cho Động Linh Cảnh.

Vậy chữ Huyền thì là gì?

Thiên Vân Bá bừng tỉnh đại ngộ, đồng tử hơi co lại: “Dưỡng, Dưỡng Thần...”

...

“Động Linh Cảnh ở thế giới này đúng là mạnh hơn thế giới gốc rất nhiều, nhưng Đông Linh Cảnh trước sau gì cũng là Động Linh Cảnh, chuyện này cũng không thể thay đổi được.” Hắc Vệ liếc mắt thi thể chết không nhắm mắt của Thiên Vân Bác.

“Thủ, thủ lĩnh chết rồi! Chạy mau đi!”

“Thủ lĩnh còn bị một đao gϊếŧ chết, chúng ta thì càng không cần phải đánh.”

Những tên lính đánh thuê còn sống đã nhìn thấy cảnh tượng này đều hò nhau nhanh chân bỏ chạy.

“Ảnh Phúc Thược.” Hắc Vệ hờ hững hô lên.

Cái bóng dưới cơ thể Hắc Vệ đột nhiên bắn ra rất nhiều bóng xúc tu.

Bóng xúc tu trong chớp mắt đã va chạm vào bóng của những người còn lại.

Những người bị bóng xúc tu chạm vào chỉ có thể đứng im tại chỗ, hoàn toàn không thể cử động được.

“Ta…tại sao ta lại không cử động được?”

“Tha mạng a, ta nguyện ý gia nhập Huyết Sát Các, ta là Động Linh tam trọng, có thể trợ giúp các hạ vài việc.”

Một vị phó thủ lĩnh Động Linh Cảnh lại vì sống sót mà nói ra những lời như vậy.

“Trần Sấn, không ngờ ngươi lại là loại người như vậy. Trước đây thủ lĩnh đã thật sự nhìn lầm ngươi. Không ngờ người chết, ngươi không chỉ không báo thù cho thủ lĩnh, ngược lại vì bảo toàn mạng sống mà đầu hàng hung thủ!”

Một vị phó thủ lĩnh Động Linh Cảnh khác nhìn thấy một màn này, nhất thời nổi giận đứng bật dậy.

Đáng tiếc, với đối phương đang đứng trước lựa chọn sinh tử, thì những lời này chỉ như một tờ giấy mỏng, không chịu nổi một đòn.

Đám lính đánh thuê còn lại thấy vậy thì vội vã noi theo, hy vọng có thể sống sót.

“Đại nhân, ta là Uẩn Linh cửu trọng, hơn nữa có kinh nghiệm hai năm làm trinh sát, dư sức làm trạm gác ngầm cho Huyết Sát Các!

“Ta cũng vậy…”

Ngay cả mấy vị phó thủ lĩnh khác cũng mở miệng theo.

Sợ là Thiên Vân Bá đến chết cũng không ngờ được, đội lính đánh thuê Huyết Sát mà mình luôn kiêu ngạo, lúc phải đối mặt với lựa chọn sinh tử lại không chịu nổi một kích!

Một quần thể cường giả lớn như vậy, nếu là người bình thường nghe thấy có lẽ còn có chút do dự xem có nên tiếp nhận đối phương quy phục, thu nhận về dưới trướng hay không.

Nhưng bản thân Hắc Vệ thân từng là đại bổ đầu của Vân Châu Vương Triều, cái nhìn rất sâu xa.

Ngay cả một chút ý định thu nhận bọn họ hắn ta cũng không có.

Bởi vì đám lính đánh thuê này, công ơn thu nhận mười mấy năm nói bỏ là bỏ, cho dù có làm trạm gác ngầm bên ngoài cho Huyết Sát Các, sớm muộn gì cũng trở thành một quả bom hẹn giờ, cái được không bù đắp đủ cái mất, cách tốt nhất để xử lý những người như thế này chính là: Gϊếŧ!

Ánh mắt Hắc Vệ âm trầm: “Ảnh Thứ.”

Cái bóng bên dưới đám người đột ngột chui ra một đám Ảnh Thứ.

(Ảnh thứ: bóng gai nhọn.)

Đâm xuyên qua đám lính đánh thuê Huyết Sát đang không cách nào nhúc nhích được!

“Tại, tại sao… Ta chính là Động Linh...”

Tên phó thủ lĩnh lúc trước dẫn đầu mọi người đầu hàng, miệng vẫn còn thì thào, vẻ mặt khó mà tin nổi ngã xuống.

Hắc Vệ nhìn mặt đất ngổn ngang xác chết cùng máu tươi, khuôn mặt không chút gợn sóng, tình cảnh như vậy ở thế giới gốc hắn ta đã quá quen thuộc.

Hắc Vệ ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt nhìn về một phương hướng: “Lúc này, bên chỗ nương tử chắc cũng đã giải quyết xong rồi đi.”

...

Ám Ảnh Đoàn được xem như một thế lực ngầm lớn đếm được trên đầu ngón tay ở Toại Nguyên Vương Triều.

Lúc này, chúng đang gặp một trận kiếp nạn.

Tổng bộ Ám Ảnh Đoàn.

“Khụ khụ khụ, Huyết Sát Các cùng Ám Ảnh Đoàn từ trước đến nay không hề có ân oán... Tại sao hôm nay lại muốn tiêu diệt toàn bộ chúng ta?”

Vương Tiết, người nắm giữ Ám Ảnh Đoàn lúc này đang tựa vào một bức tường lồi lõm không bằng phẳng, khí tức Động Linh bát trọng uể oải không chịu nổi.

Trước mắt Vương Tiết, ngoại trừ vô số thành viên Ám Ảnh Đoàn đã tử thương, còn có một nữ tử mặc bạch y, tay cầm một thanh Thanh Phong kiếm, đang từ từ đi về phía hắn ta.

Nữ tử đội đấu lạp khiến người khác không thể nhìn ra dung mạo của nàng, thứ duy nhất khiến người khác chú ý chính là tấm lệnh bài Huyết Sát Các bên hông nàng.

“Tại sao à? Muốn trách thì trách ngươi quá yếu!”

Bạch Vệ vung trường kiếm, trong chớp mắt đã chém đầu đối phương xuống.

...

Khoảng nửa khắc đồng hồ sau, Dạ Mệnh vừa nghe thấy âm thanh truyền vào trong đầu, vừa nhấp một ngụm nước trà, khóe miệng hơi nhếch lên.