Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 32: Thái Hư Kinh Tầng Thứ Hai (2)

Vào thời điểm này, ở phía đông Toại Nguyên Vương Triều.

Tại một tòa thành nhỏ không hề bắt mắt ở Tuyền Thuỷ quận được đầy rẫy các cao thủ kiểm soát.

Một bí cảnh độc lập mà ngay cả cường giả ở cấp Đại Đế cũng khó có thể dò xét được.

Dạ Mệnh đang ở trong Trấn Ngục Ma Các ung dung uống linh trà quý giá.

Có vẻ như đã nghe thấy loại âm thanh êm tai nào đó.

Trên khuôn mặt không tầm thường nở ra một nụ cười nhẹ.

Đặt dụng cụ uống trà xuống.

Nhìn vào bảng giả lập mà người thường không thể nhìn thấy.

Trên bảng.

[Chủ tuyến: Khiến cho tên tuổi của Huyết Sát Các vang khắp Toại Nguyên Vương Triều] (Đã hoàn thành)

[Phần thưởng: Thái Hư Kinh tầng thứ hai (Đế giai), sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền: 2, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân: 10, sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân: 200]

“Thu thập phần thưởng.”

Dạ Mệnh khẽ mặc niệm trong lòng.

Bỗng nhiên.

Một quầng sáng màu vàng bao trùm lấy cơ thể của Dạ Mệnh.

Cùng lúc đó.

Sức mạnh cuồn cuộn vô biên xuất hiện trên toàn thân Dạ Mệnh.

Hắn ngồi xếp bằng ở dưới đất và bắt đầu hấp thụ luồng sức mạnh này.

Một thời gian sau, Dạ Mệnh chậm rãi đứng dậy và thở ra một hơi trầm.

Hai mắt mở ra, đôi mắt sâu thẳm thoáng qua.

“Đây chính là Động Linh Cảnh cửu trọng sao?” Dạ Mệnh siết chặt hai tay và cảm nhận luồng linh khí dồi dào như biển ở trong cơ thể, có chút không chân thật nói.

“Theo như ta biết, công pháp Đế giai ở Tiên Huyền đại lục này, ngay cả ở Thánh Địa cũng khó có được một phần hoàn chỉnh, nếu phần Thái Hư Kinh hiện ở trong tay ta lan truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ gây ra một trận mưa gió đẫm máu.”

Dạ Mệnh lẩm bẩm: “Bởi vì hệ thống nên ta có thể lập tức thăng cấp mà không cần phải tu luyện Thái Hư Kinh, xem ra nếu muốn tiến vào tu vi càng cao hơn thì không thể không hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.”

Hắn lập tức lại nhìn vào nhiệm vụ chính tiếp theo.

[Chủ tuyến: Trong vòng một năm, khiến cho Huyết Sát Các thống trị Toại Nguyên Vương Triều.]

[Phần thưởng: Sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyền: 1, sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền: 10, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân: 100.

Trảm Hồn Đao: 100 (Huyền giai hạ phẩm), áo choàng đen hàng chữ Nhân: 500 (Hoàng giai thượng phẩm), áo choàng đen hàng chữ Huyền: 50 (Huyền giai thượng phẩm)]

“Chậc chậc, thống trị Toại Nguyên Vương Triều à, đây không phải là gián tiếp rõ ràng muốn khai chiến với Toại Nguyên Vương Triều sao?”

Tuy Dạ Mệnh có chút kinh ngạc, nhưng khi hắn nhìn thấy một loạt phần thưởng ở phía dưới thì hắn đã động lòng!

Dạ Mệnh hỏi: “Hệ thống, áo choàng đen cái gì mà hàng chữ Nhân, hàng chữ Huyền đó là thứ gì vậy?”

Nghe thấy sự thắc mắc của Dạ Mệnh.

Hệ thống trả lời: [Trả lời ký chủ, hai kiểu áo choàng đen này thuộc loại pháp bảo y phục, không chỉ có thể tự do thay đổi dựa theo thân hình và giới tính của người mặc mà còn khả năng chống nước và lửa. Hơn nữa, phẩm giai của áo choàng đen khác nhau thì các chức năng giữa chúng cũng sẽ có một sự khác biệt rất lớn.

Còn một điều nữa, những chiếc áo choàng đen này cũng là biểu tượng thân phận của sát thủ Huyết Sát Các.]

“Nói như vậy là sát thủ hàng chữ Nhân sẽ mặc áo choàng đen hàng chữ Nhân, sát thủ hàng chữ Huyền sẽ mặc áo choàng đen hàng chữ Huyền. Chậc chậc, hệ thống còn chu đáo hơn ta nghĩ, phong cách này đúng là đủ thật đấy.”

Dạ Mệnh cảm thán.

“Theo những gì Toán Loạn Thiên nói, người cũng gần đến rồi, ra ngoài xem đã.”

Vừa suy nghĩ như vậy Dạ Mệnh đã rời khỏi bí cảnh này.

Ở bên ngoài lầu các.

Toán Loạn Thiên không hề phát hiện Dạ Mệnh từ chỗ hư không nào bước ra.

Lúc này, có một bóng người quen thuộc đứng ở trước mặt Toán Loạn Thiên.

Đó chính là hán tử trung niên mặc áo vải bố và có sắc mặt tiều tuỵ đã giao dịch với Toán Loạn Thiên vào vài ngày trước.

Bởi vì đã nghe thấy rất nhiều tình báo.

Dạ Mệnh biết được tráng hán mặc áo vải bố này tên là Lý Nhị Thành, là chủ của một cửa hàng lương thực nhỏ ở Lâm Thiên thành.

Lý Nhị Thành hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên là đã nghe thấy loại tin tức nào đó nên vội vàng chạy đến đây.

“Đại, đại nhân, ngoài, tin tức ở bên ngoài nói có phải là thật không?”

Toán Loạn Thiên mỉm cười gật đầu.

Cả người Lý Nhị Thành run lên.

Hắn ta chưa kịp lên tiếng thì Toán Loạn Thiên nói: “Người đó đã bị sát thủ trong tổ chức ủa ta gϊếŧ chết, tin rằng không cần vài canh giờ thì thi thể sẽ được mang đến nhà ngươi.”

Lý Nhị Thành hai chân mềm nhũn rồi quỳ xuống.

“Ta, Lý Nhị Thành xin thề rằng sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho đại nhân, không bao giờ hối hận!”

Hình như Toán Loạn Thiên không thích hành động này nên khẽ nhíu mày.

Ý niệm khẽ chuyển động.

Một luồng linh khí từ hư không đỡ Lý Nhị Thành dậy.

Nhìn thấy năng lực này.

Trong lòng Lý Nhị Thành càng cảm nhận được sức mạnh to lớn của người ở trước mặt thì càng không khỏi cảm thấy kích động.

Người ở trước mặt chắc hẳn là một tu luyện giả như Lâm Thiên Phong trong truyền thuyết.

Hơn nữa xem ra, vị đại nhân này có vẻ như còn mạnh hơn tu luyện giả Lâm Thiên Phong đó không chỉ vạn lần.

Con của ta, có thể có một tiên nhân như vậy giải oan cho con, con chết cũng có thể nhắm mắt rồi.