Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 15: Trấn Ngục Ma Các (2)

Dạ Mệnh ngây ngốc nhìn hơn mười giây mới chậm rãi từ trong khϊếp sợ phục hồi lại tinh thần.

Hắn bước nhanh đi về hướng toà Trấn Ngục Ma Các kia.

Không chờ hắn đẩy hai cánh cửa đại môn cao ngất, hoa mỹ trước mặt thì nó đã tự động mở ra, giống như đang cung nghênh vị chủ nhân là hắn.

Sau khi Dạ Mệnh đi vào nhìn ngắm bốn phía, trước mặt là một quầy hàng cực lớn, bốn phía xung quanh đều là mấy thứ bình thường như bảng thông báo này kia.

Dạ Mệnh nhìn thấy mấy thứ này thì hai mắt đều sáng lên, mai mốt chỗ này vừa vặn có thể dùng làm chỗ giao dịch cùng phát lệnh.

Dạ Mệnh cũng không dừng lại ở chỗ này quá lâu.

Hắn bước lên một cái Truyền Tống Trận, trực tiếp lên trên tầng một.

Bên trên một tầng hình như là một cái diễn võ trường nên Dạ Mệnh không dừng lại lâu thêm nữa, tiếp tục đi lên.

...

Bên ngoài.

Qua khoảng hai canh giờ.

Không gian ở vị trí lúc trước của Dạ Mệnh xuất hiện gợn sóng, Dạ Mệnh từ từ đi ra.

“Lần này kiếm lớn thật rồi, không ngờ toà Trấn Ngục Ma Các kia ở tầng lầu càng cao thì linh lực lại càng nồng đậm. Chậc chậc, nếu mà đi tới tầng cao nhất, sợ là linh lực cũng sắp thành Cam Lộ rồi.”

Nói thầm một tiếng xong, trong lòng Dạ Mệnh lại hiện lên rất nhiều kế hoạch.

Suy nghĩ một lát, hắn lắc đầu: “Những thứ này về sau lại suy nghĩ đi, việc cấp bách bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến của hệ thống.”

Dạ Mệnh xoay người, vung tay phải lên.

Hơn mười luồng ánh sáng quen thuộc lóe lên một cái rồi biến mất.

Ánh sáng tản đi, lục tục xuất hiện hơn mười bóng người, đó chính là sát thủ hàng chữ Nhân mà lúc trước hệ thống đã khen thưởng.

Dạ Mệnh nhìn thoáng qua.

Hai mươi lăm tên sát thủ hàng chữ Nhân đang quỳ trên mặt đất, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân có năm người, sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân là hai mươi người. Vậy là đủ để làm thịt bốn gã thành chủ Uẩn Linh Cảnh rồi!

“Ngày mai... Hiểu chưa?”

Nói chừng một phút, Dạ Mệnh nói nhiệm vụ chém gϊếŧ thành chủ bốn tòa thành xung quanh cho bọn họ.

“Tuân mệnh các chủ!”

Hai mươi năm âm thanh, trăm miệng một lời vang lên.

Dạ Mệnh hơi gật đầu.

Hai mươi lăm bóng người biến mất trong nháy mắt, lẻn đến trăm dặm bên ngoài bốn tòa đại thành là Kỷ Hành thành, Vô Ưu thành, Liệt Quang thành và Thái Bình thành.

Dạ Mệnh quay đầu tiếp tục ngắm phong cảnh, khóe miệng còn mang theo nụ cười.

Hắn đã không chờ nổi đến khi trời sáng rồi. Tin tức che trời lấp đất kia sẽ bùng nổ đến thế nào đây.

...

Trăm dặm bên ngoài Kỷ Hành Thành.

Tô Phạm mới vừa chật vật trốn về từ Lâm Thiên thành.

“Thành chủ đại nhân, ngài đây là...”

Một gã cung phụng Uẩn Linh sơ kỳ đã sáu mươi tuổi nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Phạm thì không nhịn được lên tiếng hỏi.

Tô Phạm lắc đầu, không giải thích, chỉ nói với lão giả sáu mươi tuổi kia: “Còn nhờ Thi cung phụng bây giờ trở về dùng phi thư thông báo với ba tòa thành Vô Ưu, Liệt Quang, Thái Bình, cứ nói có đại nạn sắp giáng xuống, bây giờ chỉ có buông bỏ thành kiến, đồng tâm hiệp lực mới có cơ hội sinh tồn.”

“Cái này....”

Khuôn mặt già nua của Thi cung phụng nhất thời cứng đờ, lão không ngờ thành chủ nhà mình lại nói ra mấy câu như vậy.

Tô Phạm rất nhanh lại nói: “Một lát nữa ta sẽ dùng Kính Thạch đích thân liên hệ với bên Tuyền Thủy quận, còn xin Thi cung phụng đi làm những chuyện ta vừa mới dặn dò ngươi.”

“Ta biết rồi.”

Thi cung phụng cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ có thể chắp tay thi lễ, rời khỏi phủ thành chủ.

Đợi Thi cung phụng rời đi, Tô Phạm không che giấu biểu cảm nữa, lộ ra vẻ mặt đầy sợ hãi.

Không thể nghi ngờ gì, điều khiến Tô Phạm sợ hãi chính là ngày nhìn thấy La Quân.

Tên nam nhân mặc áo bào đen đó tự xưng là sát thủ đến từ "Huyết Sát Các".

Một chiêu đánh nát linh khí Hoàng giai cực phẩm, ít nhất cũng phải là cao thủ Động Linh Cảnh.

Còn nữa, rốt cuộc thì Huyết Sát Các này là thứ quỷ quái gì. Theo lý mà nói, sát thủ sở hữu tu vi mạnh mẽ trác tuyệt như vậy, không thể nào không có tiếng tăm gì ở Tuyền Thủy quận. Không phải, là cả Toại Nguyên Vương Triều cũng mới đúng...

...

Một ngày đi qua trong chớp mắt.

Kỷ Hành Thành, phủ thành chủ.

Tô Phạm vẫn luôn rơi vào trạng thái tinh thần căng cứng cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, giống như đã sống sót sau tai nạn vậy.

Ông ta nhìn thoáng qua vật phẩm có hình dạng như một tấm thấu kính trong tay, đây chính là Kính Thạch mà lúc trước ông ta đã nhắc tới.

Chỉ cần tiêu hao lượng linh thạch nhất định thì có thể khởi động nó, sau đó liên lạc với Kính Thạch tương ứng được đặt tại phủ quận chủ ở Tuyền Thủy quận.

Mới vừa rồi ông ta đã liên lạc với bên Tuyền Thủy quận.

Khi biết được mấy ngày trước vì vài nguyên nhân đặc biệt, Toại Nguyên Vương Triều đã phái một vị Đốc Sát Sứ tới Lâm Thiên thành thì ông ta mới dám thở hắt ra được một hơi dài.