Nghe xong, Bối Duyệt chỉ đáp lại một chữ "dạ" khá ngắn gọn, không phát biểu thêm gì.
Lăng Thanh Thầm dễ dàng hiểu được nỗi lòng của cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô: "Đừng nghĩ linh tinh, suốt nhiều năm qua anh chẳng có bạn gái nào. Tương lai... anh chỉ có mình em thôi."
Ngón tay anh lại tiếp tục kiểm tra bên trong cô: "Tất nhiên, nếu em muốn có con, anh sẽ đi phục hồi ngay."
Bối Duyệt bị ngón tay anh làm cho mềm nhũn, nghe nói vậy liền đấm vào ngực anh: "Đầu đã bạc rồi mà còn không nghiêm túc, ai muốn sinh con cho chú."
"Chưa thắt, trong bụng em sẽ chứa đầy con của anh rồi."
"Này!! Đừng nói nữa mà." Bối Duyệt nhanh chóng đậy miệng anh lại. Cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó cười ra tiếng: "Chú Lăng, theo lẽ thường thì, lũ nhỏ sẽ phải gọi chú là ông đấy."
"Đã bao nhiêu tuổi mà đã thành ông, anh có phản đối gì không?" Cô cười hahaa.
"Cô nàng xấu xa này, đang cố chọc tức anh phải không?" Chú già bị đánh vào lòng tự ái, ôm cô lên, ném lên chiếc khăn trải trên giường mới đổi.
Sau đó, anh nằm trên cô: "Có chê chú già không?"
"Không, không hề." Bối Duyệt giãy giụa trong khi cười nói: "Em đâu dám, chú Lăng càng già càng khỏe mạnh."
"Gươm quý không bao giờ cùn!"
Cô không ngừng tìm kiếm những từ ngữ để miêu tả. Sắc mặt Lăng Thanh Thầm trở nên tối sầm: "Tuổi còn nhỏ mà hiểu biết thâm sâu, lưỡi cũng rất sắc bén."
Anh ôm cô trong tay, ánh mắt đầy du͙© vọиɠ. Bối Duyệt nhận ra anh đang...: "Đừng nghịch nữa, em buồn ngủ quá rồi."
Cô nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Lăng Thanh
Thầm nhìn xuống dưới, đúng là cô bé này quả là yêu tinh nhỏ trêu người, làm cho anh vừa yêu vừa hận. Giờ phải làm thế nào đây?
Ôm cô vào lòng, một lát sau anh nghe tiếng thở của cô đều đặn. Cô có vẻ rất mệt mỏi, Lăng Thanh Thầm đau lòng hôn lên trán cô, rồi nằm xuống bên cạnh.
Dù anh muốn nằm riêng với cô, nhưng bởi vì cô nằm bên cạnh anh là cám dỗ quá lớn, chỉ cần ngửi mùi thơm trên người cô là anh đã không kiểm soát được mình.
Nhưng đêm nay cô đã trải qua quá nhiều.
Anh lo rằng cô vẫn còn sợ hãi, nên đã quyết định nằm bên cạnh để cô cảm thấy an tâm.
Thức dậy có người yêu đang nằm trong lòng mình là loại trải nghiệm gì?
Lăng Thanh Thầm muốn nói, quá hạnh phúc quá tuyệt vời. Chỉ cần xoay người là có thể hôn môi âu yếm cô gái nhỏ, anh cũng làm như vậy. Đáng tiếc là, cô gái nhỏ còn đang ngủ cảm thấy anh thật phiền phức, dùng tay đánh anh lại xoay người ngủ.
Dù sao cũng không có ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của anh, anh nhẹ nhàng bước xuống giường đi rửa mặt. Ra cửa phòng mới phát hiện Lăng Nhiên đã đi học rồi, nhìn đồng hồ thì đã 8 giờ hơn.
Anh lật đật đi tìm số điện thoại chủ nhiệm lớp Bối Duyệt, thay đổi số di động khác gọi qua giúp cô xin nghỉ.
Anh bên này vừa mới vừa cúp điện thoại, Bối Duyệt từ trong phòng lao ra: "Thảm rồi, em bị muộn."
"Yên tâm, anh giúp em xin nghỉ. Vừa hay ngày mai là cuối tuần, nghỉ ngơi được mấy ngày." Anh chỉ chỉ gương mặt cô, vẫn còn thấy dấu tay.
Vừa rồi Bối Duyệt rất hoảng hốt toát hết cả
mồ hôi lạnh, chợt thả lỏng lại không chút sức lực.