Người Đại Diện Át Chủ Bài

Chương 30

Editor: Aubrey.

Ninh Đường gọi điện thoại cho Mai Tiểu Mai nhờ cô chăm sóc cho Cố Quân Dao, cậu phải đi bàn công việc với nhà sản xuất. Công việc diễn ra rất suôn sẻ, cuối cùng cậu cũng đến kịp buổi fan meeting của Five Stars.

Ở hậu đài, Vương Trì đang thay quần áo, Du Dương uể oải ngồi chờ trang điểm, Khương Âm đang gặm sôcôla, Trình Chiếu Lâm đã uống thuốc chống say xe rồi mà trạng thái vẫn không tốt bằng Đinh Tiểu Tùng.

Vương Trì ngắm mình trong gương, bản thân toát lên dáng vẻ của một thanh niên năng động, cậu không khỏi cảm thán: "Sao công ty lại cho tôi thiết lập trẻ trâu như thế này?"

Khương Âm trả lời thay: "Bởi vì tính cách rụt rè của cậu không thu hút fans."

"Cũng hết cách rồi. Đơn thuần hay dễ thương, lạnh lùng hay sang trọng và quý phái, thiết lập nào cũng có hết rồi." Du Dương chỉ vào mình: "Dịu dàng, ổn trọng cũng có, chỉ thiếu một thanh niên năng động thôi."

Vương Trì khóc không ra nước mắt: "Em muốn đổi với nhóm trưởng."

Trình Chiếu Lâm cười ha ha ôm vai Vương Trì, nói: "Cố chịu đựng đi, tôi cũng phải diễn giống cậu mà. Cuộc sống này giống như một bộ phim vậy, hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất, tôi phải diễn vai một mỹ nhân lạnh lùng cũng áp lực lắm nha."

Vương Trì nhỏ giọng nói: "...Cậu không an ủi tôi mà còn nói."

Ninh Đường đưa nước cho mọi người: "Lần đầu tiên không cần căng thẳng như vậy, đừng nói nhiều cũng đừng cười nhiều, sau này sẽ quen thôi. Trong số các cậu, ai có thể diễn thử vai của Vương Trì để cậu ấy học theo không?"

Trình Chiếu Lâm cười giơ tay: "Doflamingo! Chính nghĩa sẽ chiến thắng ư? Đương nhiên, kẻ nào chiến thắng kẻ đó là chính nghĩa!"

Khương Âm: "Yagami Light."

Đinh Tiểu Tùng: "Hỏa vân tà thần."

Trái tim của Vương Trì đã bị đốt thành tro: "Sao toàn là vai phản diện vậy..."

"Ha ha ha!" Trình Chiếu Lâm vừa cười vừa đấm sàn nhà.

Mọi người không còn căng thẳng nữa, bầu không khí tức khắc trở nên dễ chịu hơn.

Trợ lý vừa nghĩa ra một ý hay, vội nói: "Echizen Ryoma đi! Đủ kiêu ngạo!"

Trình Chiếu Lâm nhịn cười: "Hoàng tử tennis à? Ha ha ha..."

Du Dương: "Nghe được đó."

"Vậy đi! Vương Trì, cậu học theo cậu ta đi." Khương Âm ăn hết sôcôla, nghiêm túc giả giọng: "Mada mada dane."

"Ha ha ha!" Trình Chiếu Lâm và Đinh Tiểu Tùng cười lộn ruột, những người khác thấy vậy cũng bất giác cười theo.

Ninh Đường cũng không nhịn được bật cười, ở cùng đám thiếu niên vui vẻ hòa đồng này, khó có thể không bị lây nhiễm.

Buổi fan meeting diễn ra rất suôn sẻ, nhân viên sau hậu đài nhẹ nhõm thở phào, hôm nay biểu hiện của các thiếu niên này rất tự nhiên ở trước mặt fans và các hãng truyền thông.

Những người hâm mộ ở dưới khán đài cầm bảng đèn led giơ cao để bày tỏ sự yêu mến của họ với các thần tượng của mình.

Trình Chiếu Lâm là người có ngoại hình nổi bật nhất, chắc chắn là người có nhiều fans nhất. Chỉ với khuôn mặt điển trai, lạnh lùng của cậu, không cần nói hay biểu cảm gì cũng đủ khiến cho fans hú hét.

Tiếp theo là Khương Âm, người chuyên phụ trách vũ đạo. Căn cứ theo thông tin trên mạng, một số fans đã bắt đầu ship hai người này, còn cãi nhau một trận chỉ vì quyết định xem ai công ai thụ.

Còn Du Dương thì được gọi là tổng công, ship với ai cũng xứng. Một phần cũng là vì câu nói của anh 'tất cả các thành viên Five Stars là bạn trai của tôi!' trong sự kiện 'Đêm Bày Tỏ', nên các fans rất ra sức bảo vệ nhóm trưởng, không ai được phép cướp đi.

Ninh Đường ở sau hậu đài quan sát toàn bộ quá trình, cậu thấy Vương Trì biểu diễn rất tốt. So với thiên phú ca hát, kỹ năng diễn xuất của thanh niên này còn tốt hơn.

Đột nhiên có điện thoại gọi tới, Ninh Đường tưởng là Diệp Trác Nhạc, ấn nút nghe.

"Anh! Năm mới vui vẻ!" Ninh Tuyết phấn khích nói: "Hôm nay anh lại không về nhà ăn tết, em nhớ anh lắm!"

Ninh Đường nghe từ tai phải lọt qua tai trái, Ninh Tuyết cười hì hì nói tiếp: "Đến lúc khai giảng, em sẽ tham gia một kỳ thi. Mẹ cũng đã xuất viện rồi, dạo này bà nội rất thích xem nhạc kịch ngày xưa, ngày nào cũng hát vu vơ theo, khó nghe lắm."

Ninh Tuyết nói tiếp: "Anh biết đó, em vẫn luôn rất kém môn thể dục, trong gen nhà họ Ninh chúng ta không có gen chơi thể thao. Thầy giáo suốt ngày chê em chơi thể thao dở, nhưng mà em đã luyện tập chăm chỉ lắm rồi, phải nói là cực kỳ khổ luôn! Thừa dịp đang nghỉ đông, em ở nhà cố gắng tập chạy, ngày nào cũng chạy 1000m, phải chạy trong vòng 3 phút 31 giây rất khó đó! Lúc thầy giáo biết, ông ấy kinh ngạc dữ lắm, khen em nức nở luôn!"

Ninh Đường dựa vào bàn, thầm trợn trắng mắt: "Thiếu tiền?"

"Hì hì..." Ninh Tuyết ở bên kia ngượng ngùng cười: "Anh, anh là anh ruột của em, em biết là anh thương em nhất. Do em phải tập chạy nên đôi giày cũ hư rồi, em bắt buộc phải đặt mua một đôi mới. Anh nói xem, chiến sỹ ra chiến trường chiến đấu đâu thể cầm cái chảo để đánh kẻ địch đúng không?"

Ninh Đường: "Bao nhiêu?"

"Anh! Em thật sự rất thích đôi giày đó, giá không tới mười ngàn tệ, chỉ có tám ngàn tệ thôi, bây giờ đã giảm xuống bảy ngàn tệ rồi." Ninh Tuyết ra sức cầu xin: "Em biết như vậy cũng còn hơi mắc, nhưng chỉ có bốn chữ số thôi. Anh! Mỗi lần anh mua vest cho Diệp Trác Nhạc và Cố Quân Dao đi tham gia tiệc xã giao, chi phí không bao giờ thấp hơn năm chữ số phải không? Em là em trai ruột của anh, em trai duy nhất của anh, em xin anh đó có được không? Anh."

Ninh Đường nhàn nhạt nói: "Gửi bảng điểm cuối kỳ năm ngoái cho tôi, gửi bản gốc bằng đường chuyển phát nhanh."

"Gửi bản gốc? Chụp lại không được à? Anh sợ em lừa anh?" Ninh Tuyết ra vẻ oan ức nói, cậu tiếp tục tỏ vẻ đáng thương cầu xin. Ninh Đường không quan tâm, chờ Ninh Tuyết nói mệt rồi, Ninh Đường mới lập lại: "Bản gốc."

Cuối cùng Ninh Tuyết cũng nổi giận: "Tiếc tiền thì cứ nói thẳng đi! Anh nghi ngờ em như vậy, chẳng khác nào sỉ nhục nhân phẩm của em!"

"Năm nào thi cuối kỳ cũng đứng nhất từ dưới đếm lên, vậy mà vẫn không biết xấu hổ mua giày mới?" Ninh Đường cũng thẳng thắn đáp trả, cậu nhanh chóng cúp máy, thế giới yên tĩnh lại một lần nữa.

Buổi fan meeting diễn ra rất thành công, sau khi kết thúc, Ninh Đường chở năm thiếu niên về căn hộ của bọn họ, bản thân cậu thì ngồi trong xe xoa đầu.

Cậu không quan tâm đến chuyện của Ninh Tuyết, còn chuyện của Cố Quân Dao thì cậu lại do dự. Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định lấy thân phận người quen gọi điện thoại cho Mai Tiểu Mai, hỏi thăm bệnh tình của Cố Quân Dao.

"Anh Dao quay lại đoàn phim rồi." Mai Tiểu Mai nói: "Dù sao anh ấy cũng là vai chính, anh ấy vắng mặt, toàn bộ đoàn phim đều phải chờ anh ấy."

Điều này đã nằm trong dự liệu của Ninh Đường, tuy tính cách của Cố Quân Dao hơi kỳ quặc, nhưng trong công việc thì anh rất nghiêm túc. Ngay cả khi anh đã nổi tiếng, anh cũng chưa bao giờ ra vẻ trước mặt đạo diễn, đạo diễn kêu diễn như thế nào là sẽ diễn như thế đó, năng suất làm việc cực kỳ cao.

Dù sao cũng phải đi tìm Diệp Trác Nhạc, Ninh Đường cũng không hỏi nhiều, lái xe đi tới đoàn phim.

Lúc đi vào phòng trang điểm, Ninh Đường phát hiện Diệp Trác Nhạc đang gọi điện thoại. Trông sắc mặt của Diệp Trác Nhạc rất căng thẳng, hình như đang gặp một rắc rối lớn mà còn khiến cho cậu do dự, chỉ nghe cậu nói: "Để tôi suy nghĩ thêm."

Ninh Đường gõ cửa, Diệp Trác Nhạc bị giật mình, thấy Ninh Đường đến cứ như ăn trộm nhìn thấy cảnh sát vậy. Diệp Trác Nhạc căng thẳng, bất an hỏi: "Anh Ninh, sao anh lại tới đây?"

Diệp Trác Nhạc quen Ninh Đường nhiều năm, biết Ninh Đường có chuyện gì cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không thích vòng vo. Ninh Đường lập tức đề cập đến chuyện gia hạn hợp đồng, Diệp Trác Nhạc thấy Ninh Đường thẳng thắn nói ra như vậy thì ngạc nhiên, Diệp Trác Nhạc không vội từ chối mà hỏi lại: "Anh Ninh vẫn ở lại Kim Sa?"

"Chắc vậy, tôi không còn nơi nào khác để đi." Ninh Đường cho là Diệp Trác Nhạc định đổi nghề hoặc đổi công ty khác, còn Diệp Trác Nhạc thì muốn biết Ninh Đường có còn làm người đại diện nữa hay không.

Cuối cùng, Diệp Trác Nhạc cũng nở một nụ cười, cậu kiên định nói: "Anh Ninh ở đâu thì em ở đó."

***

Cố Quân Dao nghe nói Ninh Đường tới tham ban, tâm trạng vui hẳn lên.

Nhưng khi nghe tin Ninh Đường đi thẳng đến chỗ Diệp Trác Nhạc, rồi rời đi ngay, tâm trạng của Cố Quân Dao tụt thẳng xuống đáy.

Bình thường thì không nói, bây giờ anh đang ốm, bị cảm còn bị sốt nữa. Vậy mà Ninh Đường máu lạnh và tàn nhẫn kia không thèm đến thăm anh, thật không thể chịu nổi!

Từ sau khi chia tay, Cố Quân Dao phát hiện Ninh Đường càng ngày càng ít quan tâm đến anh. Vị trí của anh ở trong lòng Ninh Đường bị giảm mạnh, thậm chí còn không bằng Uông tổng.

Anh đã chờ Ninh Đường chủ động chịu thua anh, chủ động bày tỏ sự hối hận, chủ động tìm cách làm hòa với anh.

Kết quả, chờ đến tận bây giờ, chẳng những Ninh Đường không có dấu hiệu nhắc đến chuyện này, bọn họ cũng không có nhiều cơ hội được gặp nhau!

Cố Quân Dao có xu hướng sắp bùng nổ, anh ngồi trên ghế gập tự thôi miên bản thân, muốn làm việc lớn thì phải giữ bình tĩnh thật tốt, kỵ nhất là giận dữ. Không thể hoảng loạn, không thể hoảng loạn, những lúc như thế này ai chủ động trước là người đó thua!

Cố Quân Dao nhận thấy kiểu trấn an tâm lý này rất có hiệu quả, mười lần như một. Khi bộ phim của anh quay được một nửa, thiệp mời dự đám cưới của Tả Châu và Phan Nguyệt đã đến tay anh.

Lúc anh lái chiếc Lincoln đến khách sạn, nơi tổ chức lễ cưới, tình cờ nhìn thấy hai người vừa bước xuống chiếc Ferrari ở trước mặt là Ninh Đường và Giải Lạc Nguyên.

Hôm nay Giải Lạc Nguyên mặc một bộ vest màu đen, trước ngực cài một bông hồng nhỏ, anh chỉ là phù rể nên không thể nổi bật hơn chú rể được. Anh đi theo sát Ninh Đường, tiện tay lấy cây dù trong xe ra che cho Ninh Đường.

"Có mưa." Giải Lạc Nguyên lộ ra nụ cười mê hoặc của mình: "Chỉ là mưa mây thôi."

Nụ cười của Giải Lạc Nguyên được những người hâm mộ và giới truyền thông đặt cho biệt hiệu là 'nụ cười sát thủ', nghe nói là bất kể già trẻ hay gái trai đều khó có thể thoát khỏi sức hút từ cái cách cong môi của anh. Thậm chí, những người qua đường nào tình cờ bắt gặp nụ cười này cũng sẽ thành fan của anh, còn có người gọi nụ cười của anh là 'ánh ban mai', mỗi khi Giải Lạc Nguyên nở nụ cười, thế giới sẽ được thắp sáng.

Cố Quân Dao nhíu mày.

Đối với những người hâm mộ, nụ cười của Giải Lạc Nguyên có thể khiến cho họ mang thai.

Còn đối với Cố Quân Dao, nụ cười của Giải Lạc Nguyên có thể khiến cho người khác sẩy thai.

Trong tim Cố Quân Dao như có một hàng rào gai nhỏ và dày đặc, cứ đâm tới đâm lui mà không cảm thấy đau, nhưng cơ hoành của anh cực kỳ khó chịu, khiến cho anh có xúc động muốn nhổ sạch đám gai kia.

Toàn bộ quá trình diễn ra đám cưới, sắc mặt của Cố Quân Dao xanh mét, ai không biết còn tưởng Tả Châu cướp người yêu của anh.

Cố Quân Dao hỏi đạo diễn đang ngồi bên cạnh mình: "Giải Lạc Nguyên và Ninh Đường rất thân thiết với nhau?"

Gần đây Giải Lạc Nguyên đang đóng phim của vị đạo diễn này, chắc chắn ông sẽ biết tình hình.

Đúng như dự đoán, đạo diễn cười nói: "Đúng vậy, hai ngày nay Ninh Đường thường đến đoàn phim của chúng tôi để tìm Giải Lạc Nguyên."

Sắc mặt của Cố Quân Dao biến thành màu đen, anh tự lừa dối mình: "Hợp đồng của Giải Lạc Nguyên với công ty giải trí Hướng Thần sắp hết hạn?"

Đạo diễn: "Cậu nghĩ Ninh tiên sinh đi chiêu mộ người ta à? Không phải đâu, không phải đâu, Ninh tiên sinh và Chu tiên sinh là bạn, cậu ấy có đi tranh người với ai cũng sẽ không tranh với Chu tiên sinh."

Khoé miệng Cố Quân Dao run rẩy: "Vậy là đi bàn việc riêng?"

"Chắc là vậy." Đạo diễn nói: "Hai người bọn họ không có công khai, bọn tôi cũng không biết."

Cố Quân Dao hồi hộp: "Tâm sự riêng?"

Xung quanh toàn là tường, trên đầu là một cái trần nhà, cửa sổ thì bị đóng chặt, cô nam quả nam ở chung một phòng?!

Trọng điểm là, hai người đều là gay!

Nếu nói không có chuyện gì xảy ra, chỉ có quỷ mới tin!

Ninh Đường trò chuyện với Giải Lạc Nguyên một chút, sau đó đi tìm Diệp Trác Nhạc, tìm ra thì thấy Diệp Trác Nhạc đang ngẩn người, Ninh Đường lập tức nói: "Tôi nhìn thấy Hạ đạo ở bên cạnh bể bơi, cậu mau đi qua đó chào một tiếng đi."

"Ồ." Diệp Trác Nhạc cầm ly champagne đứng dậy, trước khi đi, cậu quay đầu nhìn chú rể và cô dâu một cái rồi mới đi.

Hôm nay tâm trạng của Chu Mạt rất tốt, cậu bưng một đĩa bánh gato nhỏ đứng cạnh bàn tiệc buffet chờ gắp thêm đồ ăn, nhưng cậu đã đứng nửa tiếng rồi mà vẫn chưa chọn được món nào.

"Hôm nay vui quá nên tớ hơi thèm ăn, cái bánh này ngon thật. Nghe nói nó được vận chuyển bằng đường hàng không từ New York, cậu có muốn thử không?"

Từ nãy đến giờ, Ninh Đường bận kính rượu với những giám đốc và đạo diễn nổi tiếng, bây giờ trong bụng toàn champagne, uống rượu no luôn rồi. Cho dù bây giờ được ăn bánh do Hằng Nga tự tay làm, cậu cũng không ăn nổi: "Chuyện gì làm cậu vui vậy?"

Chu Mạt đang rất muốn chia sẻ với Ninh Đường, cậu nhìn xung quanh xem có ai ở gần không, sau đó nói nhỏ bên tai Ninh Đường: "Vai diễn của Tôn Tình Vũ bị rút lại rồi."

Ninh Đường ngạc nhiên: "Sao vậy?"

"Bị Bao thiếu gia đá!" Trên mặt Chu Mạt viết một hàng chữ lớn 'cười trên nỗi đau của người khác', nói tiếp: "Tôn Tình Vũ đảm nhận vai nữ chính của một bộ phim điện ảnh lớn, là thành viên quan trọng trong đoàn phim. Vậy mà chỉ mới vào đoàn phim khoảng một tuần, đã bị người khác thế vai rồi."

Ninh Đường suy tư một hồi, thắc mắc hỏi: "Không phải cô ta rất được lòng Bao Minh Minh sao? Năm ngoái Cố tổng tổ chức sinh nhật, Bao Minh Minh có dẫn cô ta đi mà?"

Chu Mạt nói: "Tình cảm của con người có thể kéo dài được bao lâu? Bao Minh Minh chỉ muốn vui đùa với cô ta một thời gian thôi, một người là kim chủ, người còn lại được bao dưỡng, chẳng khác gì đồ chơi. Còn thích thì còn cưng chiều, không thích nữa thì sẽ vứt đi, cơ mà thủ đoạn của cô ta cũng không tệ, có thể kiên trì ở bên cạnh Bao Minh Minh hai năm, điểm này thì tớ phải bật ngón cái khen cô ta."

Câu này nói không sai.

Một công tử bột như Bao Minh Minh, thay phụ nữ còn nhiều hơn thay áo, người ở với anh lâu nhất là năm tháng. Tôn Tình Vũ có thể kiên trì được hai năm đã được coi là kỷ lục vĩ đại rồi.

Chu Mạt nhỏ giọng: "Không còn Bao Minh Minh, Tôn Tình Vũ phải tìm cái đùi lớn khác để ôm."

Biết thêm một vài chuyện bát quái trong giới cũng không sao, Ninh Đường hỏi: "Trông điệu bộ của cậu chắc là biết ai rồi?"

"Cô ta đang nhắm mục tiêu vào một người còn lợi hại hơn Bao Minh Minh, cậu nhìn chiếc váy của cô ta kìa, cố ý mặc cho người kia xem đó." Chu Mạt nhìn về một hướng với khuôn mặt tràn đầy sự kinh thường, chép miệng.

Ninh Đường nhìn theo, xuyên qua đám đông tìm thấy bóng dáng của Tôn Tình Vũ.

Hôm nay Tôn Tình Vũ ăn mặc hoàn toàn khác thường ngày, trước kia cô ta rất thích diện những bộ váy quyến rũ, lần này thì thay đổi phong cách hoàn toàn. Cô ta mặc một chiếc đầm màu trắng, lưng đeo dây nịt vàng, mang giày thể thao trắng, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy đôi giày kia được khảm những viên đá nhỏ.

Cô ta không trang điểm đậm, chỉ đánh nhẹ một lớp phấn, thoa một chút son. Cô cũng không đeo nhiều trang sức, chỉ đeo một đôi bông tai kim cương và một chiếc kẹp tóc hình con bướm kẹp giữa mái tóc gợn sóng màu nâu của cô.

Cả người cô toát lên sự dịu dàng, xinh đẹp, khí chất tươi tắn. So với những nữ diễn viên khác, cô giống với thành phần tri thức cao hơn, cứ như một thiên kim tiểu thư đang học đại học vậy.

Không hiểu sao, Ninh Đường đột nhiên nhớ đến lúc Cố Quân Dao mới nổi tiếng, khi được truyền thông phỏng vấn hỏi anh thích kiểu con gái như thế nào. Lúc đó, Cố Quân Dao chỉ trả lời qua loa: "Thích mặc đồ trắng, ăn mặc giản dị. Khí chất nhẹ nhàng và thanh lịch, trầm lặng và quý phái."

Ninh Đường nhìn hướng đi của Tôn Tình Vũ, quả nhiên cô ta đang đi về phía Cố Quân Dao.

"Cố thiếu." Tôn Tình Vũ nở một nụ cười tươi tắn nhưng không kiêu căng: "Tôi mời anh một ly."

Ánh mắt của Cố Quân Dao sáng như chim ưng, chỉ nhìn về một hướng.

Tôn Tình Vũ hơi xấu hổ, nhưng cô đã gặp nhiều chuyện như thế này rồi, nếu để tâm đến lòng tự trọng thì sẽ chẳng làm được gì cả. Mấy năm qua, cô liên tục ôm đùi những kim chủ lớn, cặp kè với rất nhiều đàn ông, nên đã thành thạo kỹ năng quyến rũ người khác. Tuy Cố Quân Dao hơi khó đối phó, cô vẫn rất tự tin vào kỹ năng và nhan sắc của mình.

Vì vậy, Tôn Tình Vũ mỉm cười, uống ly rượu của mình trước, sau đó ngồi cạnh Cố Quân Dao.

Cô vốn có kinh nghiệm nên không có ngồi quá gần, với thân phận của Cố Quân Dao, chắc chắn đã từng gặp không ít mỹ nữ. Cô muốn bản thân phải khác với những người khác, ít nhất là phải lộng lẫy hơn những cô gái bình thường ngoài kia.

"Cố thiếu đang nhìn cái gì vậy?" Tôn Tình Vũ khép chân lại và hơi xoay người sang phải, đó là tư thế ngồi của một quý cô.

Cố Quân Dao không để ý tới cô.

Tôn Tình Vũ tự tìm đáp án cho mình, đột nhiên tỉnh ngộ: "Anh nhìn Ninh tiên sinh phải không? Gần đây tôi thường thấy anh ta đến tìm Lạc Nguyên."

Lần này, cuối cùng Cố Quân Dao cũng có phản ứng: "Cô biết gì?"

Tôn Tình Vũ thầm cổ vũ bản thân, cố ngăn kích động trong lòng mình, nhã nhặn đáp: "Tôi đóng chung một bộ phim với Lạc Nguyên, tôi thủ vai nữ chính. Ngày nào cũng đến đoàn phim, dĩ nhiên phải biết rồi."

Tuy chỉ mới thủ vai nữ chính có một tuần... đã bị bỏ.

Cố Quân Dao không ôm hi vọng hỏi: "Cậu ấy đi tìm Giải Lạc Nguyên làm gì?"

Tôn Tình Vũ thành công gợi ra chủ đề trò chuyện với Cố Quân Dao, cô càng thêm tự tin, nhích lại gần Cố Quân Dao thêm một chút, nói: "Có một bộ phim truyền hình sắp ra mắt, nghe nói đoàn phim muốn nhờ anh ta sáng tác ca khúc cuối phim. Dạo này Ninh tiên sinh hay đến đó, chắc là để bàn về chuyện sáng tác."

Tim Cố Quân Dao run lên, sắc mặt thoáng chốc trở nên hoà hoãn.

Tôn Tình Vũ thiếu chút nữa kích động đứng lên.

Có hi vọng rồi, có hi vọng rồi! Ai nói Cố Quân Dao ăn chay? Kiêng kỵ cả nam lẫn nữ? Xem đi, không phải bắt đầu hứng lên rồi sao?

Mình thật giỏi quá!

Tôn Tình Vũ cố gắng tìm tiếng nói chung, cô gần như đã nắm chắc phần thắng: "Cố thiếu, những chuyện liên quan tới Ninh tiên sinh, tôi còn biết rất nhiều."

Quả nhiên Cố Quân Dao nổi lên hứng thú: "Nói nghe thử."

Tôn Tình Vũ mừng rỡ, bình thản nói tiếp: "Nghe đâu Ninh tiên sinh không thích phụ nữ."

Ánh mắt Cố Quân Dao thâm trầm, nhìn về phía Tôn Tình Vũ.

Tôn Tình Vũ nói: "Đúng như những gì trên mạng nói, anh ta là gay, chỉ thích ngủ với đàn ông, buồn nôn quá phải không?"

Cố Quân Dao: "Ồ?"

Tôn Tình Vũ đã nghe tin Ninh Đường chủ động từ chức làm người đại diện của Cố Quân Dao, cộng với ánh mắt chán ghét của Cố Quân Dao dành cho Ninh Đường ngay lúc này, như đang muốn ăn tươi nuốt sống Ninh Đường vậy. Nhân cơ hội này, cô phải tiếp tục nhắc đến Ninh Đường, chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả.

Tôn Tình Vũ đắc ý, tiếp tục nói một cách trào phúng: "Chu Mạt và Uông tổng chắc là không biết về chuyện đó, nếu không, ai dám để anh ta ở lại làm việc, ai dám làm bạn với anh ta chứ? Cả ngày bị một tên đồng tính nhìn chằm chằm, nghĩ tới là sởn cả tóc gáy."

"Tôi có ba chuyện cần nói cho cô biết, thứ nhất." Cố Quân Dao đặt ly lên bàn: "Tôi cũng là gay."

Tôn Tình Vũ ngẩn ra.

"Thứ hai." Cố Quân Dao đứng dậy, phủi lớp bụi không tồn tại trên quần áo của mình, liếc nhìn Tôn Tình Vũ, ánh mắt của anh không lạnh lẽo, trái lại bình tĩnh đến mức gần như không giống đang giận: "Cô là người đầu tiên dám sỉ nhục Ninh Đường trước mặt tôi."

Tôn Tình Vũ hoảng hốt, kinh nghiệm tình trường nhiều năm cho cô biết cô xong đời rồi.

Cô đã từng nghe Bao Minh Minh nói về Cố Quân Dao, khi Cố Quân Dao giận lên, chửi bới là còn đỡ, bởi vì lúc đó chưa phải là lúc anh thật sự nổi trận lôi đình.

Còn khi Cố Quân Dao thật sự tức giận, anh thường hành động rất bình tĩnh và thản nhiên. Dáng vẻ lúc ấy bình thản và thoải mái giống như chuẩn bị chợp mắt sau bữa trưa vậy, ngay giây phút đó, người chọc giận anh sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.

"Thứ ba." Đôi mắt sắc lạnh của Cố Quân Dao lướt qua khuôn mặt xanh xao của Tôn Tình Vũ: "Cô sẽ không bao giờ bước chân vào giới giải trí được nữa."