Người Đại Diện Át Chủ Bài

Chương 28

Editor: Aubrey.

"Ninh Đường, chúng ta..."

"Kết hôn?" Ninh Đường đột nhiên hỏi.

Cố Quân Dao hoảng hồn, vội vàng đạp phanh xe, khiến cho chiếc Maybach rung mạnh. Ninh Đường phản xạ không kịp, thân thể nghiêng về phía trước, cũng may là có dây an toàn vịn lại, nếu không đã va vào kính chắn gió rồi.

Cố Quân Dao thở hồng hộc: "Em, em vừa nói cái gì?!"

Không biết Ninh Đường bị đυ.ng ở chỗ nào, sắc mặt cậu trắng bệch, trong điện thoại vang lên giọng của Chu Mạt: "Sao thế? Sao thế? Tiểu Đường! Cậu còn sống không?"

Ninh Đường không để ý tới Cố Quân Dao đang đổ đầy mồ hôi, cậu hỏi Chu Mạt: "Lễ cưới của Tả Châu hả? Anh ta kết hôn với ai?"

Chu Mạt: "Nữ nghệ sỹ hạng A, Phan Nguyệt! Cô ấy học nhảy từ nhỏ nên dáng người rất là đẹp, cuộc hôn nhân của hai người này quả là xứng đôi vừa lứa, hơn một nửa giới giải trí ủng hộ bọn họ. Cậu cũng được mời đó, nhớ đi nha!"

Năm nay Tả Châu 28 tuổi, anh đã từng đoạt giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong buổi lễ liên hoan phim Kim Lộc, với nhân vật nam chính trong bộ phim 'Bồ công anh đón gió'.

Một nghệ sỹ ở độ tuổi 28 không được tính là trẻ, nhưng cũng không quá già, quả thật là độ tuổi đẹp nhất để kết hôn. Với lại, anh và Phan Nguyệt là môn đăng hộ đối, nam tài tử và nữ nghệ sỹ hạng A, cả hai đều chưa từng có scandal. Khi bọn họ công bố tin tức kết hôn ở trên mạng, có nhiều lời chúc phúc hơn là sự phản đối.

Ninh Đường nói: "Dĩ nhiên phải đi chứ."

Cậu trò chuyện với Chu Mạt một hồi, nghe nói người chiến thắng sự kiện 'Đêm Bày Tỏ' là Nhϊếp Uyển Lệ, Ninh Đường nói chúc mừng, Chu Mạt cũng gửi lời cảm ơn Ninh Đường vì đã giúp bọn họ vượt qua cơn bão này.

Xong việc, Ninh Đường mới quay qua nhìn khuôn mặt bối rối của Cố Quân Dao: "Anh sao vậy?"

"Không sao." Cố Quân Dao mím môi: "Hồi nãy em nói kết hôn làm anh giật mình."

"Tả Châu kết hôn khiến anh có phản ứng lớn như vậy sao?" Ninh Đường không hiểu gì: "Lúc nãy anh định nói gì với em, trước câu kết hôn ấy."

"À." Anh quên mất tiêu rồi.

Để giảm bớt sự lúng túng, Cố Quân Dao vắt óc suy nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng lên: "Anh muốn hỏi em đi ăn không? Nếu em chưa ăn, anh sẽ dẫn em đi ăn khuya."

Quả thật Ninh Đường hơi đói bụng, cậu thành thật gật đầu.

Trùng hợp ở phía trước có một quán thịt nướng, Cố Quân Dao đậu xe, cải trang một chút rồi xuống xe với Ninh Đường.

Mặc dù Cố Quân Dao xuất thân từ một gia tộc quyền thế, nhưng bởi vì từ nhỏ đã quen với cuộc sống bình dân khi ở cùng với Triệu Tuệ Lam. Anh chưa bao giờ chê bai những quán ăn ven đường này, cũng như không chê bàn ghế nhựa của họ.

Cố Quân Dao đi gọi đồ ăn, Ninh Đường mở bịch đậu phộng ra nhâm nhi.

Cậu hơi mơ hồ về mối quan hệ hiện tại của cậu và Cố Quân Dao, nói thế nào nhỉ? Lúc chia tay, cậu đã quyết tâm sẽ tránh xa Cố Quân Dao, nhưng sau đó đột nhiên xảy ra chuyện đạo nhạc của Tô Hàng, Cố Quân Dao đã giúp cậu một chuyện lớn như vậy, nên cậu buộc phải trả ơn.

Không thể làm người yêu, vậy làm bạn có được không?

Ninh Đường không rõ, có lẽ mối quan hệ hiện tại của cậu và Cố Quân Dao không phải là bạn mà cũng không phải là người xa lạ. Có thể xem là một người quen.

Cố Quân Dao ngồi xuống, anh cầm ly rượu lên uống cạn.

Trong quán chỉ có hai bàn có khách, buôn bán khá ế ẩm, ông chủ nướng xong thịt heo và mực rất nhanh.

Hai người đàn ông với vóc dáng to cao dùng bữa ở quán thịt nướng, tuy chỉ ngồi trong góc khuất nhưng cũng đủ bắt mắt. Hai cô gái ngồi ở bàn gần đó thì thầm, một người trong đó lộ ra ánh mắt kinh ngạc, rồi cười khúc khích vì thích thú.

Ninh Đường sợ sáng mai thức dậy sẽ thấy tin tức mới về Súp Nấm có nội dung đại loại là 'Nửa đêm ở quán thịt nướng, bắt gặp hai người có một cuộc hẹn hò ngọt ngào!', cậu đành thu mình vào góc tối.

Sau đó, cậu thấy hai cô gái kia đi về phía bên này.

Ngay lúc Ninh Đường muốn nhắc nhở Cố Quân Dao, cô gái cột tóc đuôi ngựa cố nén sự ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Xin lỗi, anh có phải là Ninh Đường không?"

Ninh Đường ngạc nhiên: "Tôi?"

Lẽ ra phải hỏi ảnh đế là Cố Quân Dao chứ?

"Thật sự là anh!" Cô gái nhỏ kích động ôm lấy người bạn của mình: "Em thật hạnh phúc khi được gặp thần tượng của mình!"

Ninh Đường: "..."

Cố Quân Dao nở nụ cười, nếu như Ninh Đường nhìn thấy thì sẽ nhận ra sự cưng chiều từ tận đáy lòng trong nụ cười của anh.

Cô gái nhỏ suýt khóc: "Tụi em là sinh viên của học viện âm nhạc, tụi em rất ngưỡng mộ anh. Có một học trưởng vừa đẹp trai vừa xuất sắc như vậy, em có thể xin phép được chụp hình với anh một tấm không?"

Là một người đại diện đã quen với những cảnh nghệ sỹ được tôn thờ, nhưng đây là lần đầu tiên Ninh Đường là người trong cuộc. Cậu bị bất ngờ, ngơ ngác chụp hình với cô gái kia.

Người giúp họ chụp hình là cô gái còn lại, cô quay đầu, vô tình nhận ra Cố Quân Dao, thiếu chút nữa hét lên: "Súp Nấm! Súp Nấm thật kìa! Trời ơi! Tôi xỉu mất, a a a!!!"

Cũng may đang là đêm khuya, trên đường không có nhiều người, bàn khách còn lại là hai thanh niên trông có vẻ bất lương, bọn họ chỉ lo ăn, vừa nhìn là biết không phải là kiểu người theo đuổi thần tượng. Nếu không, nghe cô gái kia la lên, Ninh Đường và Cố Quân Dao sẽ không ăn được chầu thịt nướng này.

Tuy đây chỉ là một quán cóc bình thường, nhưng tay nghề của chủ quán rất tốt. Ninh Đường ăn vài xiên thịt, hai cái bánh bao hấp, đã cảm thấy hơi no rồi.

Cố Quân Dao uống hết nửa chai rượu, đưa nửa chai còn lại cho Ninh Đường, nhưng cậu lại từ chối.

Cố Quân Dao hỏi: "Tết Nguyên Đán em có về nhà không?"

Cố Quân Dao biết tình hình trong nhà của Ninh Đường, dù đến tết hay đến ngày lễ, Ninh Đường cũng chẳng thèm về nhà. Trước đây, mỗi đêm giao thừa cậu sẽ đón cùng với anh.

Ninh Đường nói: "Chu Mạt không có giành được vé máy bay, em dự định sẽ đón giao thừa với cậu ấy, anh thì sao?"

Ninh Đường không về nhà vào ngày lễ, Cố Quân Dao cũng vậy.

Ninh Đường không biết nhiều về gia cảnh của Cố Quân Dao, cậu từng là người đại diện kiêm người yêu của anh, nhưng có lẽ không biết nhiều bằng paparazi.

Cậu chỉ từng nghe Cố Quân Dao kể mẹ của anh là Triệu Tuệ Lam yêu tha thiết Cố Sâm, nhưng Cố Sâm là một tên khốn nạn. Năm xưa, ông vì bị gia tộc ép buộc nên không thể không cưới Triệu Tuệ Lam. Thật ra trước khi kết hôn, ông đã có tình nhân ở bên ngoài, cũng đã có con, chính là Cố Tu Triết.

Sau khi Triệu Tuệ Lam biết được sự thật đã bị sốc không nhẹ, khi đó Triệu thị cũng vì kinh doanh không được mà phá sản. Cố Sâm không còn nể mặt Triệu Tuệ Lam nữa, cũng không còn giả vờ là một đôi vợ chồng mẫu mực ở trước mặt công chúng.

Theo điều tra của phóng viên, có vẻ như Cố Sâm đã nhiều lần đưa mẹ con Cố Tu Triết về nhà. Đến khi Cố Sâm tuyên bố thân phận của mẹ con Cố Tu Triết, đồng thời vũ nhục Triệu Tuệ Lam, nói rằng bà mới là kẻ thứ ba, mẹ con Cố Tu Triết mới là chân ái của ông.

Triệu Tuệ Lam là một người phụ nữ mạnh mẽ, bà không muốn ăn nhờ ở đậu, cũng không muốn ở lại chịu uất ức, càng không muốn ly hôn để tác thành cho hai kẻ khốn nạn này, nên đã trực tiếp ôm Cố Quân Dao rời khỏi nhà.

Vào năm Cố Quân Dao mười chín tuổi, Triệu Tuệ Lam ở nhà quên tắt bếp ga, dẫn đến trúng độc khí ô-xít-các-bon mà chết.

Tuy nhiên, có hai suy đoán khác nhau về vấn đề này, thứ nhất là Triệu Tuệ Lam có thể đang bị trầm cảm, bà đã chủ động đóng cửa và cửa sổ, rò rỉ khí gas để cố gắng tìm đến cái chết. Thứ hai là mẹ của Cố Tu Triết quá độc ác, bà ta sợ mẹ con Cố Quân Dao quay lại tranh giành địa vị Cố phu nhân của bà ta, nên mới ra tay diệt cỏ tận gốc, gϊếŧ chết hai mẹ con Cố Quân Dao, cũng may là lúc đó Cố Quân Dao không có ở nhà.

Dù là nguyên nhân nào, cũng đủ để khiến Cố Quân Dao hận Cố Sâm cả đời.

"Anh sẽ tham gia một chương trình ở nước ngoài, đến mùng bảy tháng giêng anh mới về." Giọng điệu của Cố Quân Dao rất bình thản, như thể anh đang sợ không có người thông cảm cho mình vậy, nhưng anh không muốn tỏ ra đáng thương. Vì vậy, anh giấu đầu hở đuôi bổ sung: "Anh đi thăm ông nội."

Đối với người ngoài, Cố Quân Dao là Cố nhị thiếu gia, gia thế hiển hách, con cháu nhà giàu, gia tộc đứng đầu trong giới kinh doanh và chính trị, muốn gió có gió muốn mưa có mưa.

Còn chuyện nội bộ ra sao thì chỉ có người trong cuộc biết, người ngoài nói Cố Quân Dao có một người cha oai phong, một người anh phong lưu, và một người mẹ kế tốt bụng. Nhưng đối với Cố Quân Dao mà nói, những thứ này chỉ là giả tạo.

Hai người kia chỉ muốn moi tiền từ cha của anh, một người anh trai thường giấu lưỡi dao trong nụ cười rắn độc, một người mẹ kế bị tình nghi gϊếŧ mẹ ruột của mình.

Huyết thống như thế này chỉ đáng vứt cho chó ăn.

Người duy nhất thật lòng yêu thương anh chỉ có ông nội thôi!

Ở trước mặt Cố lão gia, anh có thể bộc lộ ra sự cô đơn của mình, không phải là một kẻ miệng cọp gan thỏ, cũng chẳng cần giả vờ đáng thương.

Miễn cưỡng bảo vệ lòng tự trọng của một thiếu gia có vị trí lung lay như mình.

Ở đằng xa, chủ quán đang quét dầu lên xiên nướng, lửa và khói bốc lên nghi ngút, phát ra những tiếng xẹt xẹt.

Cố Quân Dao nâng ly lên, đột nhiên nói: "Năm mới vui vẻ."

Ninh Đường ngẩn người.

Cố Quân Dao nở nụ cười: "Đến lúc ăn tết bận lắm, anh sợ anh quên nói."

Ninh Đường hiểu ra, cũng bưng đĩa đậu phộng lên: "Năm mới vui vẻ."

Mọi chuyện trong quá khứ, tất cả quay về con số không, giờ đây bọn họ rất tự nhiên trao cho nhau lời chúc mừng năm mới.

Cuối cùng cũng kết thúc một năm dài đằng đẵng.

Ăn xong bữa ăn khuya, Ninh Đường và Cố Quân Dao trở lại xe, Cố Quân Dao theo thói quen định mở cửa ghế lái, đột nhiên bị Ninh Đường ngăn lại: "Anh vừa uống rượu."

Cố Quân Dao hơi mơ màng: "Chỉ có nửa chai thôi."

Ninh Đường không nghe anh giải thích, trực tiếp mở cửa lên xe: "Ngồi phía sau."

Không thể lái xe khi uống rượu chỉ là một lý do, lý do thứ hai là nếu như bị cảnh sát giao thông bắt được, sáng mai sẽ xuất hiện hot search như thế nào, Ninh Đường không dám nghĩ tới.

Cố Quân Dao vòng qua ngồi ghế phó lái, Ninh Đường khởi động xe, chạy lên cầu vượt.

Ánh đèn đường rực rỡ và sự phồn hoa của đô thị khiến Cố Quân Dao chóng mặt, anh đành phải đưa tay ra chặn. Thật ra tửu lượng của anh khá cao, nhưng không hiểu tại sao hôm nay chỉ uống có nửa chai mà anh đã thấy hơi say.

Cố Quân Dao cười thầm, cũng may hôm nay có Ninh Đường đi cùng anh. Nếu không, chắc chắn ngày mai hot search sẽ có nội dung là: Chỉ mới đạt được danh hiệu nam diễn viên chính xuất sắc nhất mà đã buông thả? Cố Quân Dao bị bắt vì lái xe khi say rượu.

"Ninh Đường." Anh mơ màng gọi, không quan tâm cậu có nghe hay không, anh nói tiếp: "Em đừng tự tạo thêm áp lực cho bản thân."

Phía trước có đèn đỏ, Ninh Đường đạp phanh xe, nghiêng đầu nhìn Cố Quân Dao.

Cố Quân Dao xuất thần nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng: "Cũng đừng cảm thấy mắc nợ anh."

Ninh Đường: "Cố Quân Dao?"

"Anh được như ngày hôm nay, một nửa công lao là của em, anh hiểu rõ điều này. Em vì anh mà phải uống rượu với ba người bên nhà sản xuất đến nỗi bị xuất huyết dạ dày, anh vì em xoá sạch dư luận trên mạng, vạch trần Tô Hàng, đây là những điều anh phải làm."

Cố Quân Dao nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, cũng giống như vẫn còn tỉnh táo: "Em không nợ anh, anh mới là người nợ em cả cuộc đời."