Editor: Aubrey.
[Shock! Tô Hàng bị đánh tập thể, khuôn mặt bị chấn thương!].
[Ninh Đường cầm đầu Five Stars đè đầu cưỡi cổ Tô Hàng!].
[Hot! Người đại diện Ninh Đường mau cút khỏi giới giải trí!].
1L: Đúng là rác rưởi, vậy mà làm người đại diện cái gì?! Mắc ói!
2L: Không ngờ Ninh Đường lại làm chuyện mất mặt như vậy! Cũng may anh ta không quản lý anh Dao của tôi nữa, Uông tổng thật lợi hại khi đã đoán trước chuyện này!
3L: Five Stars tự diễn tự coi luôn đi! Đừng có dùng thủ đoạn này để hưởng ké độ hot của Hàng Hàng nhà tôi, thật là buồn nôn!
10L: Đóng băng Five Stars, đuổi việc Ninh Đường! Nếu không, tôi sẽ không để yên việc này đâu!
55L: Thương cho Hàng Hàng nhà tôi, bị anti-fan công kích chưa đủ, còn bị chó điên cắn.
112L: Tôi chính thức trở thành anti-fan của Five Stars, xin cảm ơn.
307L: Báo cảnh sát bắt bọn đó đi! Ngồi tù đi, đồ khốn nạn!
890L: Thật đáng sợ, chưa ra mắt mà đã bắt nạt Hàng Hàng nhà tôi rồi, đến tận bây giờ mới thấy đấy! Nhóm nhạc này bạo lực chẳng khác gì ăn cướp, cái nhóm này mà cũng đòi làm idol sao? Truyền thông Kim Sa bị điên rồi!
"Ninh Đường, Ninh Đường! Mở cửa mau! Ninh Đường! Cậu không sao chứ? Ninh Đường!"
Cửa mở ra, Chu Mạt lao vào ôm chặt lấy Ninh Đường: "Ôi trời ơi, làm tớ sợ muốn chết, cậu không sao chứ?"
Tinh thần của Ninh Đường vẫn bình thường, nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Mạt thở phào nhẹ nhõm: "Tớ sợ cậu không chịu được cú sốc lần này, khiến cho bệnh tim tái phát và chết ở trong nhà... Ặc, không phải!"
Ninh Đường dửng dưng đáp: "Không ngờ tớ cũng có một ngày bị cư dân mạng tấn công."
Chu Mạt nói: "Mạng xã hội là vậy, chỉ thích chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cậu tuyệt đối đừng để tâm."
Ninh Đường ngồi xuống ghế sô pha, bình tĩnh nhìn về phía trước: "Cuối cùng tớ cũng biết hồi chiều ai đã tạt sơn lên xe của tớ, 80% là kẻ đó đã chờ sẵn để phục kích tớ ở trụ sở của Kim Sa. Thật vất vả cho kẻ đó khi kiên trì như vậy, với tố chất đó mà không làm tay đánh lén thì thật đáng tiếc."
Chu Mạt lo lắng: "Cậu... Nếu cậu tức giận thì cứ mắng vài câu đi, hay gào khàn cả giọng cũng được. Không thì, cậu cứ khóc thật to đi, cậu như vậy... Làm tớ, tớ sợ lắm."
"Giận? Không có." Ninh Đường nở nụ cười: "Thậm chí, lượt theo dõi trên weibo của tớ vừa tăng thêm mười vạn kìa."
Chu Mạt: "Hả?"
Ninh Đường: "Vì để tiện mắng tớ, bọn họ theo dõi tớ luôn."
Chu Mạt: "..."
Ninh Đường lấy điện thoại ra kiểm tra: "Nè, lại tăng thêm ba vạn."
"Chuyện này không vui đâu." Chu Mạt biết Ninh Đường chỉ đang miễn cưỡng cười, nói đến chuyện bạo lực trên mạng xã hội, người bị chửi sẽ luôn là người đau khổ nhất. Cư dân mạng thì chỉ chạy theo xu hướng, tham gia vào đám đông chỉ để cho vui, bọn họ vô tư gõ bàn phím để bày tỏ ý kiến của mình, rồi đăng lên mạng một cách vô trách nhiệm, cũng không quan tâm có làm người khác tổn thương hay không, bản thân họ sảng khoái là đủ rồi.
Bên cạnh đó, không phải chỉ có một người tấn công, mà những người khác cũng hùa theo, điều đó còn tệ hơn cả việc tự mắng bản thân.
Chu Mạt càng nghĩ càng tức, cậu an ủi Ninh Đường: "Thủy quân của tớ đã sẵn sàng rồi, có cả Uông tổng nữa, nhiệt độ lần này sẽ không kéo dài bao lâu đâu."
Ninh Đường chống đầu, thở dài nói: "Người cần lo lắng nhất không phải là tớ, cùng lắm thì từ chức, rời khỏi giới giải trí cũng không sao. Tớ đang lo cho Five Stars hơn."
Chu Mạt mặt lộ ra vẻ khó xử: "Cũng phải, người đánh nhau với Tô Hàng là Five Stars, bọn họ đều là người mới. Chưa kịp có bài hát ra mắt, cũng chưa có fans, lần đầu tiên xuất hiện trên mạng mà đã dính tiếng xấu rồi..."
"Chỉ tại tớ." Ninh Đường siết chặt nắm đấm.
Chu Mạt không đồng tình: "Chuyện này sao có thể trách cậu được? Cậu vô tội!"
Hình như Ninh Đường đang nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nở nụ cười: "Ninh Đường cầm đầu Five Stars đè đầu cưỡi cổ Tô Hàng à? Tốt lắm, tớ là kẻ cầm đầu, còn Five Stars chỉ là một đám trẻ nghe theo lệnh của tớ. Tình hình phát triển như vậy cũng không tệ lắm, ít nhất cư dân mạng cho rằng tớ có mâu thuẫn với Tô Hàng, nên mới xúi giục Five Stars đánh Tô Hàng, vậy là Five Stars vô tội."
Chu Mạt khϊếp sợ, đột nhiên la lên: "Cậu cần gì phải làm vậy? Bất kể là Five Stars hay là Diệp Trác Nhạc, bọn họ cũng chỉ là cây rụng tiền của công ty thôi, chính cậu cũng đã nói mối quan hệ giữa người đại diện và nghệ sỹ chỉ lợi dụng nhau thôi mà. Cậu lợi dụng bọn họ để kiếm tiền, bọn họ lợi dụng cậu để ra mắt trước công chúng, cần gì phải tận tâm như vậy? Cần gì phải hy sinh đến thế?"
Ninh Đường không lên tiếng.
Chu Mạt tức đến mức muốn bùng nổ: "Tớ biết cậu coi trọng tình nghĩa, ban đầu tớ cũng vậy, coi Tôn Tình Vũ như em gái ruột của mình, trao tim trao phổi cho cô ta. Kết quả, cô ta báo đáp tớ như thế nào? Cậu hy sinh cho Five Stars, tương lai bọn họ có cảm kích cậu không? Có báo ơn cậu không? Kể cả Cố Quân Dao nữa, mấy năm nay cậu trả giá cho anh ta, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta có quan tâm gì đến cậu không?"
Ninh Đường: "Anh ta quan tâm tớ làm gì? Trong lúc đang cao trào như thế này, anh ta có dám sẵn sàng đăng weibo và nói sẽ đứng về phía tớ không?"
Chu Mạt yên lặng.
Ninh Đường nói: "Bất kể là Cố Quân Dao hay là Diệp Trác Nhạc, kể cả Five Stars mà tớ đang dẫn dắt. Bây giờ, tất cả bọn họ đều phải im lặng để tạm thời trấn áp hỗn loạn, không nên có bất cứ hành động nào, chỉ để tự vệ trước. Nếu không, sẽ càng ngày càng hỗn loạn."
Chu Mạt hiểu điều này, nhưng cậu vẫn nuốt không trôi cơn giận này: "Coi như bọn họ không thể công khai ủng hộ cậu đi, ít nhất cũng phải gọi một cú điện thoại hỏi thăm chứ? Chẳng lẽ bọn họ không có điện thoại sao?"
Ninh Đường: "Diệp Trác Nhạc đóng phim suốt đêm, chắc giờ này chưa dậy đâu."
Khoé miệng của Chu Mạt run rẩy, cách Ninh Đường bao che cho người của mình thật sự khiến cho cậu vừa giận vừa thương.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Ninh Đường lấy ra xem, thấy là Uông tổng, cậu không thể không tiếp.
Uông tổng không nói gì nhiều, chỉ gọi Ninh Đường lên công ty.
Xe của Ninh Đường đã gửi đi rửa, Chu Mạt xung phong chở Ninh Đường đến công ty.
Vào văn phòng của Uông tổng, Ninh Đường vẫn làm theo quy tắc cũ, để cho Uông tổng nói trước.
Sau một hồi im lặng, Uông tổng nói: "Cậu vẫn luôn là người tham công tiếc việc, luôn làm việc bất kể ngày hay đêm. Thôi thì nhân cơ hội này, cậu ở nhà nghỉ ngơi vài hôm đi."
"Vâng!" Ninh Đường không hỏi là nghỉ ngơi mấy ngày, hiện tại dư luận trên mạng đang rất sôi nổi, bao giờ cơn bão này dừng và khi nào hạ nhiệt thì không ai biết. Còn nữa, nếu như những người hâm mộ của Tô Hàng không chịu dừng tay, rất có thể Ninh Đường sẽ bị Kim Sa sa thải.
Ninh Đường hiểu những điều này, Uông tổng cũng không cần tốn công giải thích cho cậu hiểu. Ông chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong văn phòng, thật sự nhịn không được nhỏ giọng mắng: "Cậu cũng không phải chỉ mới vào nghề, tại sao không trông chừng bọn họ? Sao lại để cho bọn họ đánh nhau với Tô Hàng?"
Ninh Đường cụp mắt: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Uông tổng: "Cậu có biết tôi đã vì Five Stars mà bỏ ra biết bao nhiêu tiền không? Bây giờ chỉ có thể giấu bọn họ đi, cậu định làm sao đây? Bọn họ chưa kịp ra mắt mà đã bị dính tiếng xấu rồi, tôi chưa từng gặp chuyện nào hoang đường như thế này!"
Ninh Đường nói: "Cư dân mạng cho rằng tôi mới là người có lỗi, Five Stars thì vô tội."
Uông tổng bị chọc cười: "Nhân vật của công chúng không thể dính bất kỳ tiếng xấu nào, nhất là diễn viên và ca sỹ! Tôi sẽ không bao giờ đổ tiền cho một đám vô dụng!"
Ninh Đường sợ hãi: "Ngài muốn đóng băng bọn họ?"
"Nếu không thì làm sao bây giờ? Để cho đám fans cuồng kia lật đổ Kim Sa luôn sao?" Uông tổng nặng nề nói: "Cậu đi xem mấy bình luận dưới bài đăng đi, tôi không thể đè ép được nữa! Hot search bị treo một ngày rồi, cho dù tôi có tung ra nhiều thủy quân cũng không làm cho nhiệt độ hạ xuống được! Cậu nói tôi nghe xem, chọc ai không chọc, chọc Tô Hàng làm gì?!"
Ninh Đường thấy Uông tổng tức đến mức sắp nổ phổi, cậu bình tĩnh ngồi xuống, tựa lưng vào ghế: "Vậy ngài muốn thế nào?"
Uông tổng không nói gì.
Ánh mắt của Ninh Đường lạnh lẽo, cậu lạnh lùng nở nụ cười: "Muốn tôi công khai xin lỗi, sau đó cút khỏi Kim Sa?"
Suy nghĩ trong lòng bị lôi ra, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào. Uông tổng sờ miệng, bất mãn nhìn Ninh Đường: "Đoạn video đánh nhau của các cậu còn đang ở trên mạng kìa, mẹ kiếp, không biết tên khốn nào đã quay! Đúng là cậu cần phải xin lỗi, còn công việc của cậu..."
"Không!" Ninh Đường quyết đoán nói.
Uông tổng xanh mặt: "Cái gì?"
"Tôi sẽ không bao giờ xin lỗi Tô Hàng." Ánh mắt của Ninh Đường vừa nghiêm nghị vừa lạnh lẽo: "Cho dù tôi có bị chết chìm trong nước bọt của cư dân mạng, cũng sẽ không bao giờ xin lỗi cậu ta. Nếu ngài trách tôi gây phiền phức, vậy thì cứ đuổi việc tôi đi!"
Ninh Đường nói xong, đứng dậy rời đi.
Uông tổng giận đến mức suýt chút nữa lật bàn: "Ninh Đường! Cậu đứng lại cho tôi!"
Đúng như Cố Quân Dao nói, Uông tổng yêu tiền như mạng, chỉ giỏi nịnh nọt, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Nhưng cũng không thể trách ông ta, dù sao ông cũng là người làm ăn, kiếm tiền là quan trọng nhất. Nếu quá để tâm đến tình nghĩa, làm sao ông có được thân phận như ngày hôm nay.
Chu Mạt không dám để Ninh Đường ở nhà một mình, đành chở Ninh Đường đến căn hộ của mình: "Hai ngày nay cậu tạm thời ở nhà của tớ đi."
Ninh Đường bước vào phòng khách, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Diệp Trác Nhạc gọi tới an ủi cậu. Diệp Trác Nhạc vừa tức giận vừa bất bình, Ninh Đường chỉ có thể vuốt giận ngược lại cho chàng trai nóng tính này.
Trước khi đi ngủ, Ninh Đường miễn cưỡng ăn gì đó để chống đói, cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại, không ngủ được. Cậu biết lúc này tạm thời không nên lên mạng để giữ cho tâm mình bình yên, nhưng cậu vẫn không kiềm chế được muốn lên mạng xem thử tình hình như thế nào.
Muốn xem thử bọn họ mắng mình như thế nào.
Ban đầu, Ninh Đường vẫn còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, sau đó là tức cười, cuối cùng là uất ức.
Xem đám cư dân mạng này mắng, ai không biết chắc sẽ tưởng Ninh Đường là kẻ thù gϊếŧ cha của bọn họ.
Cậu đã từng gặp nhiều anh hùng bàn phím, cũng đã từng va chạm với nhiều fans cuồng. Nhưng những lúc đó cậu chỉ là người ngoài giúp nghệ sỹ của mình tẩy trắng thôi, bây giờ thì biến thành người trong cuộc, những lời chửi rủa kia đâm thẳng vào tim cậu mà không có bất kỳ vật cản nào.
Những lời nguyền rủa ác độc, những ngôn từ dơ bẩn, những câu chữ khó coi. Thậm chí, có những chuyện mà cậu chưa bao giờ làm, vậy mà vẫn bị bịa một cách vô căn cứ.
Ninh Đường để điện thoại xuống, vùi mặt vào gối.
Tại sao Cố Quân Dao không gọi điện thoại cho cậu?
Có lẽ là vì anh ta đang ở nước ngoài, nên không biết sự tình trong nước?
Ninh Đường hoảng sợ, nhất thời ngây ra... Cậu đang nghĩ gì vậy?
Lần trước cãi nhau với Cố Quân Dao một trận, bây giờ cậu lấy lý do gì để yêu cầu Cố Quân Dao quan tâm cậu?
Không phải đã nói rõ ràng là ân đoạn nghĩa tuyệt, không bao giờ gặp lại nữa sao?
Chỉ mới bị cư dân mạng tấn công mà đã trở nên yếu đuối như vậy rồi sao?
Không! Cậu là một người kiên cường, sống độc lập từ nhỏ, chuyện gì cũng có thể tự giải quyết một mình, chưa bao giờ làm phiền người khác.
Ninh Đường vô thức chui vào trong chăn, cố nén nước mắt, yên lặng tự an ủi: "Mình là đàn ông, không được khóc, chuyện này không có gì ghê gớm, cùng lắm chỉ cần ba ngày là mọi chuyện sẽ qua thôi... Đúng vậy, mình không làm gì có lỗi cả."
Trong cơn mơ màng, Ninh Đường dần chìm vào giấc ngủ, đến khi cậu tỉnh lại thì trời đã sáng.
Ninh Đường đi ra phòng khách, thấy Chu Mạt cũng đang ở đây, Chu Mạt hỏi: "Hôm nay cậu đừng đi ra ngoài, trong nhà có đồ ăn, cũng đừng lên mạng nữa, xem ti vi đi!"
Sắc mặt của Chu Mạt khiến Ninh Đường có dự cảm không lành: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Bất chấp sự ngăn cản của Chu Mạt, Ninh Đường mở điện thoại lên, đăng nhập vào weibo, những tin tức hiện ra trước mắt khiến cho Ninh Đường cảm thấy vô cùng choáng váng.
Cậu bị cư dân mạng đào mộ.
Họ tên, thông tin gia đình, ngay cả những sự kiện trong quá khứ cũng bị đào ra.
Tuy bên Kim Sa đang cố gắng xoá bớt các bài đăng, nhưng vẫn không ngăn nổi sự chia sẻ liên tục của đám cư dân mạng khổng lồ.
[Ninh Đường và Tô Hàng là bạn học thời cấp 3, từ lâu đã có cừu hận?].
[Ninh Đường chưa bao giờ quen bạn gái, sợ là đồng tính luyến ái?].
[Em gái của Ninh Đường bị đột tử, Ninh Đường đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà?].
1L: Em gái bị đột tử? Có gì đó sai sai, cầu phổ cập khoa học!
5L: Chết đuối, là do Ninh Đường hại, thấy chết mà không cứu!
7L: Không phải là tai nạn?
11L: Mẹ của cậu ta nói cậu ta là hung thủ gϊếŧ người, chậc chậc chậc, em gái thật đáng thương! Tôi cũng cho là cố ý, vì muốn tranh giành tình thương của mẹ mà nhẫn tâm sát hại em gái!
Ninh Đường có thể bỏ qua những bài đăng trước, chỉ có bài đăng cuối cùng là giống như một con dao ngâm trong nước đá mạnh mẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ trái tim cậu, moi ra một mớ thịt đẫm máu.
Đột nhiên cậu cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, hô hấp trở nên hỗn loạn, tim đau như muốn nổ tung, tay run rẩy không tự chủ được, hai chân cũng cứng ngắc.
"Ninh Đường!!!"
***
Bên tai vang lên tiếng còi xe cứu thương, ý thức của Ninh Đường từ từ trở nên mơ hồ, trên mặt đeo mặt nạ thở oxi, cậu bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn thấy Chu Mạt và một bác sỹ mặc áo blouse trắng.
"Đúng vậy, bệnh tim bẩm sinh." Chu Mạt giải thích với bác sỹ: "Đến năm 18 tuổi mới phát hiện ra, tình hình lúc đó rất nguy hiểm, suýt nữa là chết rồi. Nhưng bác sỹ lúc đó nói không nghiêm trọng, nếu nghiêm trọng là từ khi sinh ra đã phát hiện rồi, chỉ cần chú ý bồi dưỡng là được."
Tiếp theo bác sỹ nói cái gì, Ninh Đường cũng không nghe thấy nữa, cậu mơ màng ngủ thϊếp đi. Khi tỉnh dậy lần nữa, cậu đã nằm trong phòng hồi sức.
"Cảm tạ trời đất." Chu Mạt mừng muốn khóc: "Chết tiệt, cậu làm tớ sợ lắm có biết không?!"
Ninh Đường ngồi dậy, cánh tay đã đỡ tê, nhịp tim cũng đã ổn định lại, cậu nói: "Cảm ơn."
"Tớ mới là người nên cảm ơn cậu!" Chu Mạt rất tức giận nhưng không có chỗ để phát tiết, Ninh Đường vốn không có lỗi gì cả, kẻ có lỗi là đám anh hùng bàn phím kia lôi chuyện cái chết của em gái người ta ra.
Ninh Đường chỉ mới tỉnh dậy, Chu Mạt không dám nói gì chọc giận Ninh Đường, chỉ có thể để yên cho Ninh Đường nghỉ ngơi. Chu Mạt dặn dò những điều cần chú ý, sau đó xuống lầu đi mua cơm.
Bác sỹ nói là không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là sẽ khoẻ lại.
Khoa cấp cứu của bệnh viện rất bận rộn, người ra người vào liên tục, Ninh Đường thì cảm thấy rất thoải mái, vì ở đây toàn là người già. Không có ai chú ý đến cậu, cũng không có ai nhận ra cậu là ai.
Ninh Đường ngủ nguyên một ngày, đến tối mới tỉnh lại, cậu quyết định sẽ xuất viện.
Bây giờ thể trạng cũng đã ổn định lại, về nhà nghỉ ngơi tốt hơn.
Ninh Đường thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài, Chu Mạt nói: "Cậu chờ ở đây đi, để tớ lái xe tới."
Ninh Đường gật đầu, đứng chờ ở ven đường.
Đột nhiên, có thứ gì đó xẹt qua, Ninh Đường theo phản xạ vươn tay ra chặn, cảm nhận trên mu bàn tay đau nhói, hoá ra là một cục đá.
"Ninh Đường kìa!" Một cô gái gào thét, cùng lúc đó, một làn sóng fans của Tô Hàng ở bên kia đường tràn qua, khí thế của bọn họ chẳng khác gì một đàn tang thi.
"Dám bắt nạt Hàng Hàng của chúng ta! Đánh cậu ta đi!"
"Cứ tưởng phải vào bệnh viện mới tìm được, không ngờ lại tự mình vác xác ra đây! Các chị em, đánh!"
Chu Mạt vừa đi không bao xa, nghe thấy tiếng ồn, cậu vội vàng chạy lại: "Má nó!"
Cậu vừa gọi cảnh sát, vừa chạy tới chỗ Ninh Đường: "Đám bệnh thần kinh này! Dám động đến cậu ấy, tôi sẽ cho các người táng gia bại sản!"
Đám fans cuồng này điên thiệt rồi, chẳng những nhặt đá trên đường ném, mà còn chọi trứng gà và sơn vào người ta.
Ninh Đường trốn tránh suốt hai ngày nay, ôm trong lòng không biết bao nhiêu sự sốt ruột, nóng lòng, căng thẳng, bất an, oan ức, tức giận. Giờ phút này, tất cả đều biến thành oán hận.
Sao bọn họ dám làm thế?!
"Cậu còn không bằng một ngón chân của Hàng Hàng, có tư cách gì mà động đến Hành Hàng?! Tôi khinh!"
Cậu không bằng Tô Hàng, bất cứ cái gì cũng thua Tô Hàng.
Thậm chí còn có người coi cậu là thế thân của Tô Hàng.
Tại sao chứ?!
"Ít nhất, tôi có đủ tư cách làm đối thủ của Tô Hàng, còn mấy người là cái gì? Vì Tô Hàng mà hành hung người khác, trong khi Tô Hàng chẳng biết một tý gì về tên tuổi hay mặt mũi của các người!" Ninh Đường cười lạnh, nói với đám fans cuồng: "Toàn là một đám pháo hôi!"
Đám fans cuồng trợn mắt: "Cậu câm miệng!"
Ngay lúc này, một chiếc xe bảo mẫu lao vào đám đông, dừng lại cách Ninh Đường năm mét. Người trên xe bước xuống khiến cho đám fans đang điên cuồng chuyển qua kinh ngạc.
"Ninh Đường!" Người kia lo lắng gọi.
Ninh Đường bị tạt cả người ướt nhẹp ngẩng đầu lên, ngạc nhiên gọi: "Cố Quân Dao?"
Đám fans cuồng phấn khích gào lên: "Cố Quân Dao!"
"Sao anh lại giúp Ninh Đường? Mắc gì phải che chở cho cậu ta?!"
Cố Quân Dao ôm Ninh Đường vào trong ngực, hét lớn: "Tôi che chở cho ai liên quan gì đến cọng lông của mấy người?! Cút đi!"
Ninh Đường được Cố Quân Dao đưa vào xe, cậu vẫn còn duy trì trạng thái ngạc nhiên, chưa bình tĩnh lại được.
"Không sao chứ?" Cố Quân Dao vẫn ôm chặt cậu trong lòng, anh nhẹ giọng hỏi: "Có chỗ nào bị thương không?"
Ninh Đường lắc đầu: "Chỉ bị ướt thôi."
Cố Quân Dao phát hiện vết máu trên mu bàn tay của Ninh Đường do bị đá đập vào, ánh mắt của anh trở nên lạnh lẽo.
Tiếng điện thoại vang lên, Cố Quân Dao lạnh lùng nghe: "Tôi đây, chỉnh sửa xong chưa? Đăng lên đi!"
Cố Quân Dao đưa Ninh Đường về nhà, dìu cậu vào phòng ngủ nằm xuống.
Trước khi đi ngủ, Ninh Đường gọi điện thoại cho Chu Mạt.
Chu Mạt nói: "Bây giờ tớ đang ở đồn cảnh sát, cậu yên tâm đi, đám fans cuồng kia cũng bị cảnh sát bắt tới đây hết rồi."
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Ninh Đường uể oải, không còn sức để ý đến Cố Quân Dao nữa.
Cố Quân Dao đã nghe về tình hình của Ninh Đường, anh cố kiềm chế sự tò mò, không hỏi tại sao cậu lại đến bệnh viện.
Đêm khuya, hình như có người trèo lên giường nằm bên cạnh Ninh Đường.
Ninh Đường không cảm thấy khó chịu, cậu ngủ mê man, một lúc sau có người vươn tay ôm eo cậu, ôm cậu vào lòng.
Cái ôm này quá quen thuộc, khiến cho cậu thật yên tâm.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Đường bị một cuộc điện thoại đánh thức, cậu quay đầu lại nhưng không thấy người nằm bên cạnh, không biết Cố Quân Dao đi đâu rồi.
Vậy là, tối hôm qua trong lúc cậu đang ngủ mê man, cảm thấy có người ôm mình ngủ là giả sao? Hay là cậu nằm mơ?
Ninh Đường nghe điện thoại, người gọi là Chu Mạt.
"Chuyện lớn! Xảy ra chuyện lớn rồi!" Chu Mạt kích động la lớn: "Cậu mau lên weibo nhìn hot search đi! Nhanh lên!"
Ninh Đường nghi hoặc đăng nhập vào weibo.
[Shock! Tô Hàng tìm người sáng tác nhạc cho mình!].
[Shock! Tô Hàng đạo nhạc!].
[Shock! Nhạc sỹ thiên tài là Ninh Đường!].
Ninh Đường trợn mắt há hốc mồm, bấm vào từng hot search, phát hiện tên weibo của mình được tag rất nhiều.
[Thời cuộc xoay chuyển! Hình tượng của ca sỹ thiên tài đã hoàn toàn đổ nát! Tô Hàng bị nghi là ăn cắp bản nhạc gốc của một cựu học sinh trung học, nhờ đó mới phất lên như diều gặp gió!].
[Hãi hùng! Nhiều năm qua Tô Hàng tìm người sáng tác thay cho mình, người trong cuộc chính là Cao Phỉ Phỉ đã lên tiếng xác nhận, đính kèm tiểu sử cẩu huyết của vương tử làng âm nhạc!].
[Người đại diện Ninh Đường, chính là người bị cư dân mạng bạo hành hai ngày nay từng là một học bá của trường trung học XX. Cậu ấy luôn được xếp hạng nhất ở lớp và là thiên tài sáng tác nhạc thực thụ, cũng là chủ nhân thật sự của ca khúc 'anh ấy'! Ca khúc đó chỉ được cậu ấy viết ngẫu nhiên, nhưng không chỉ nổi tiếng trên mạng mà còn giành được giải thưởng, trở thành cảm hứng của rất nhiều mẫu váy cưới. Đám anh hùng bàn phím liên tục chửi rủa Ninh Đường trong suốt hai ngày nay, mặt của mấy người có đau không?].
_._._._
Đôi lời của editor: Chương này dài gấp đôi bình thường, các chương sau dài gấp bốn lần luôn! Mọi người kiên nhẫn chờ đợi nha.