Editor: Aubrey.
Ninh Đường đến quán cà phê trước để đợi, cậu chờ từ chín giờ đến mười một giờ, uống xong ba ly cà phê, mà Cao Phỉ Phỉ vẫn chưa đến.
Cậu luôn là một người kiên nhẫn, hiện tại vẫn còn rất bình tĩnh và thoải mái. Cuối cùng cũng có người gọi điện thoại cho cậu.
"Chu Mạt?" Không phải là Cao Phỉ Phỉ, khiến cho Ninh Đường hơi thất vọng.
"Giọng điệu của cậu như vậy là sao? Thật là, tớ có một tin hot phải nói cho cậu biết." Chu Mạt thần bí nói.
Ninh Đường không cảm thấy hứng thú: "Tin gì?"
Chu Mạt: "Trương Chấn Đông về nhà rồi."
Ninh Đường ngẩn ra: "Nhà ông ấy có chuyện?"
"Không phải là về nhà thăm người thân, mà là bị đóng băng! Cùng đường, nên chỉ có thể về nhà thôi." Chu Mạt hả hê nói: "Lão già dê kia bị báo ứng, thật con mẹ nó hả giận!"
Ninh Đường đang định hỏi thêm, chợt bình tĩnh lại trước: "Ai đã làm việc đó? Bao Minh Minh? Bức ảnh bị lộ rồi sao?"
"Không phải." Chu Mạt thấp giọng nói: "Tớ nghe nói là Cố Quân Dao."
Ninh Đường sửng sốt: "Anh ấy?"
Chu Mạt: "Đúng vậy, tớ không biết ông ta đắc tội với Cố Quân Dao hồi nào. Nghe nói là Cố Quân Dao tuyên bố ông ta đã đắc tội người của anh ta, cậu không còn là người đại diện của anh ta nữa, vậy ý của anh ta là người nào? Cậu có biết không?"
Đôi môi mỏng của Ninh Đường run rẩy, không nói gì.
Có lẽ, cậu biết người đó là ai.
Có thể là có ai đó đã để lộ kẻ hở, khiến cho Cố Quân Dao phát hiện ra mối quan hệ của Tô Hàng và Trương Chấn Đông. Vì muốn báo thù cho người trong lòng, nên anh ấy mới triệt tiêu sự nghiệp của Trương Chấn Đông.
Có điều, cậu không nghe tin tức gì về Tô Hàng, thầm nghĩ quả nhiên Cố Quân Dao xem người ta là chân ái, nên không nỡ trách tội!
Ninh Đường hít một hơi thật sâu, hỏi: "Vậy còn dự án phim "Biển Sâu" phải làm sao đây?"
"Sẽ giao lại cho Phó đạo phụ trách!" Chu Mạt hớn hở nói tiếp: "Phó đạo diễn bị Trương Chấn Đông chèn ép nhiều năm, vất vả lắm mới đứng lên khởi nghĩa được. Cố Quân Dao khiến con đường làm quan của người ta được rộng mở, ông ấy còn định tôn anh ta thành bồ tát nữa kìa."
Ninh Đường bật cười: "Vậy hôm nào tớ phải đến đoàn phim một chuyến, kỳ này 'tân hoàng đăng cơ', tớ phải chủ động đi chào hỏi để còn nhờ ông ấy giúp tớ quan tâm Nhạc Nhạc."
Chu Mạt: "Chà, chà! Cậu cũng chu đáo quá nhỉ? Sau này ai có diễm phúc lấy được cậu, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!"
"Thôi đi!" Ninh Đường cười mắng: "Tớ có điện thoại, không nghe cậu nói nữa."
Lần này người gọi đến là Cao Phỉ Phỉ: "Ca khúc mới 'ánh nến' đã có người đăng ký rồi, tôi đã quyết định giao cho Tô Hàng. Cho nên... Thành thật xin lỗi." Giọng của Cao Phỉ Phỉ càng ngày càng nhỏ, giống như cô đang chịu sự uy hϊếp nào vậy.
Ninh Đường vội hỏi: "Bây giờ cô đang ở đâu? Nói chuyện qua điện thoại không tiện, vậy chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?"
"Ở studio của Tô Hàng, nhưng mà..." Cao Phỉ Phỉ nửa muốn nói, nửa không muốn.
"Bây giờ tôi sẽ đến đó, tôi sẽ đến ngay." Ninh Đường sợ Cao Phỉ Phỉ đổi ý, vội vã lái xe tới.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Ninh Đường cảm thấy nếu mình cứ thương lượng sơ sài như thế này, cơ hội chiến thắng sẽ không lớn, dù sao Tô Hàng cũng là một đối thủ mạnh. Hơn nữa, Cao Phỉ Phỉ chưa từng gặp Five Stars bao giờ, cho dù mình có khen ngợi bọn họ tuyệt vời như thế nào cũng vô ích. Trái lại, nếu bọn họ tự chủ động đến gặp Cao Phỉ Phỉ, có thể sẽ tăng độ thiện cảm, khiến cho Cao Phỉ Phỉ có cảm giác được tôn trọng.
Nghĩ như vậy, Ninh Đường lập tức gọi điện thoại cho Du Dương, kêu cậu tập hợp tất cả những thành viên còn lại, chuẩn bị đi tới studio của Tô Hàng.
Mấy người Du Dương nghe vậy, mừng đến nỗi như được bay trên trời, bọn họ tạm gác lại công việc riêng, chuẩn bị tụ hợp với Ninh Đường tại studio của Tô Hàng.
"Ôi trời! Trông em có ổn không? Tóc tai của em như thế nào?" Đinh Tiểu Tùng đứng trước quầy lễ tân hỏi lần thứ ba, khiến cho Du Dương cũng hồi hộp theo.
"Hô!" Trình Chiếu Lâm hít sâu một hơi, sau lưng đổ đầy mồ hôi.
Ninh Đường dẫn năm chàng trai đến phòng khách, Cao Phỉ Phỉ đã chờ sẵn ở đó.
Cô ngẩng đầu nhìn Ninh Đường, tức khắc bị chấn động, hoá ra đây là người đại diện đẹp nhất mà trên mạng đang lan truyền, quả thật không sai. Vốn dĩ, cô đã có ấn tượng rất tốt với người này, vì chẳng những cậu biết cô mà còn nhớ đến danh tiếng của cô. Bây giờ, thiện cảm của cô dành cho cậu đã tăng thêm một bậc.
"Mời ngồi." Cao Phỉ Phỉ nhìn năm chàng trai ở phía sau, biết bọn họ chủ động tới đây để gặp mình, cô cảm thấy bản thân rất được tôn trọng.
Trong giới giải trí, chuyện cấm kỵ nhất là xem thường người khác, bởi vì không ai có thể đoán trước trong tương lai người kia có nổi lên hay không. Cao Phỉ Phỉ đã lăn lộn trong giới nhiều năm, lần nào bán bài hát cũng chỉ được gặp người đại diện của ca sỹ đó, còn ca sỹ thì rất hiếm chủ động đến. Nhiều năm qua chỉ được làm một nhạc sỹ vô danh, chuyên viết nhạc thay cho người khác, giờ khắc này, tâm trạng của Cao Phỉ Phỉ rất thoải mái.
Ninh Đường mỉm cười nói: "Tuy bọn họ là người mới, nhưng cũng là nhóm nhạc đang được Kim Sa ưu ái nhất năm nay, bản thân bọn họ đã có tố chất rất xuất sắc. Du Dương tốt nghiệp từ học viện âm nhạc, Khương Âm có sở trường vũ đạo từ lúc ba tuổi, Đinh Tiểu Tùng được giáo viên thanh nhạc khen là có chất giọng rất du dương, Trình Chiếu Lâm là người có ngoại hình xuất sắc nhất trong nhóm. Cuối cùng là Vương Trì, đừng thấy cậu ấy rụt rè như vậy mà lầm, thực chất là một đứa trẻ rất thông minh, am hiểu rất nhiều tri thức. Cả năm đứa trẻ này vẫn chưa chính thức ra mắt, vì vẫn chưa được tiền bối đây sáng tác ca khúc đầu tiên cho bọn họ."
Hai chữ tiền bối khiến cho Cao Phỉ Phỉ rất hài lòng.
"Phải, bọn họ giỏi lắm, nhưng mà..."
"Tôi rất tin tưởng vào bọn họ, càng tin vào năng lực của tiền bối." Ninh Đường cắt ngang lời của cô: "Tất cả những bài hát của tiền bối không có gì để chê cả, bài nào cũng là tuyệt tác hàng đầu. Bọn họ sẽ cố gắng hết sức để thể hiện đúng ý nghĩa của bài hát, chắc chắn sẽ không làm lãng phí tâm huyết của tiền bối."
Cao Phỉ Phỉ khó xử nắm chặt cốc.
Ninh Đường chăm chú đánh giá biểu tình của Cao Phỉ Phỉ: "Về phương diện tiền bạc, chúng ta sẽ thương lượng rõ ràng. Tô Hàng ra giá bao nhiêu, Kim Sa của chúng tôi sẽ trả gấp đôi."
Cao Phỉ Phỉ: "Không phải là vấn đề tiền nong."
Ninh Đường nói: "Tiền bối bán ca khúc không để tâm nhiều đến chuyện tiền bạc, chỉ muốn xem ca sỹ có thể truyền tải được ý nghĩa của bài hát hay không. Đây là điều mà tôi ngưỡng mộ nhất về tiền bối."
Câu này khiến cho Cao Phỉ Phỉ đỏ mặt, tuy trong lòng biết Ninh Đường chỉ đang khách sáo, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi khi nghe những lời này, cô cúi đầu: "Thành thật xin lỗi, tuy tôi cũng rất thích Five Stars, nhưng tôi đã giao bản quyền cho Tô Hàng rồi."
Ninh Đường cẩn thận hỏi: "Đã ký hợp đồng rồi?"
"Vừa ký xong." Đột nhiên, một giọng nói xuất hiện lấn át cả tiếng nói của Ninh Đường, tất cả những người trong phòng đều kinh ngạc.
Tô Hàng đang tựa người vào cửa, một chân bước vào cửa, chân còn lại để ở ngoài, thể hiện tư thái như một vị quân vương, từ trên cao nhìn xuống Ninh Đường và Cao Phỉ Phỉ. Cuối cùng, hắn không quên huơ hợp đồng trên tay.
"Ninh tiên sinh, anh tới trễ, thật tiếc quá."
Ninh Đường không để ý tới hắn, cậu nhìn thẳng vào mắt Cao Phỉ Phỉ: "Không phải cô đã hứa sẽ bàn bạc với tôi trước sao? Bây giờ cô đổi ý, không muốn bàn bạc với tôi nữa, còn giao bản quyền cho Tô Hàng trước?"
Cao Phỉ Phỉ xấu hổ vô cùng, đồng thời cũng cảm thấy oan ức, cô lại cúi đầu: "Xin lỗi."
Cô thật sự rất muốn hợp tác với Ninh Đường, cũng rất muốn giao ca khúc cho Five Stars. Nhưng cô không còn cách nào khác, cả cuộc đời của cô đã rơi vào tay Tô Hàng rồi.
Một nét lạnh lẽo lướt ngang qua khuôn mặt ôn hoà của Ninh Đường, cậu đảo cặp mắt sáng của mình, nở nụ cười: "Hợp đồng đã ký rồi, vậy thì tôi cũng hết cách. Nếu đã vậy, tôi có thể đặt chỗ trước cho ca khúc mới không?"
Cao Phỉ Phỉ chưa kịp trả lời, Tô Hàng đã sải bước vào phòng: "Xin lỗi nha, không được."
"Tại sao?" Ánh mắt của Ninh Đường lạnh lẽo: "Tô tiên sinh đã mua một vé trọn đời từ chỗ cô Cao sao?"
Tô Hàng nhìn Cao Phỉ Phỉ, ánh mắt hàm chứa sự cảnh cáo, sau đó mới quay đầu lại trả lời: "Phỉ Phỉ là một cô gái có tài, ngày xưa có Bá Nha và Tử Kỳ, ngày nay có Tô Hàng và Phỉ Phỉ. Hai chữ tri kỉ rất khó cầu, anh có hiểu hay không? Người duy nhất có thể truyền tải những thông điệp trong bài hát của cô ấy, chỉ có một mình tôi thôi. Những tuyệt tác như vậy mà giao cho các người, chẳng khác gì phá hư những tuyệt tác đó!"
Ninh Đường lạnh lùng nhìn hắn.
Năm thành viên của Five Stars sửng sốt.
Tô Hàng nhướng mày, khinh bỉ liếc từng gương mặt hoảng hốt, đột nhiên cười ra tiếng: "Ha ha ha! Ninh Đường, cứ tưởng anh không làm người đại diện cho Cố Quân Dao nữa, thì sẽ được tiếp quản bảo vật khác, hoá ra là cái đám vớ vẩn này sao? Địa vị trong giới giải trí thấp đến mức thảm thương, lũ tạp nham này mà cũng đòi làm ca sỹ? Với chất giọng rẻ tiền như vậy mà cũng đòi ca hát?"
Ninh Đường: "Còn đỡ hơn một kẻ miệng cọp mà gan thỏ, chỉ giỏi bắt nạt người mới, mục đích chỉ để che đậy nội tâm thối nát của bản thân."
Ánh mắt của Tô Hàng trở nên dữ tợn, bước đến trước mặt Ninh Đường, cúi đầu nhìn Ninh Đường đang ngồi trên sofa: "Một kẻ hết thời vốn không xứng đi cùng với ảnh đế Kim Lộc, mà chỉ xứng giao du với cái đám hàng nhái, thấp kém này thôi."
Một giây sau, Tô Hàng ngã xuống đất.
Ninh Đường kinh ngạc: "Đinh Tiểu Tùng?!"
Đinh Tiểu Tùng không để ý đến Vương Trì đang kéo mình, chỉ chuyên tâm đạp lên người Tô Hàng, còn vung quyền đánh hắn: "Xin lỗi nhá! Mắng bọn tôi thì chẳng có vấn đề gì, nhưng không được phép mắng anh Ninh! Mau xin lỗi anh ấy cho tôi!"
Chuyện này quá bất ngờ, Ninh Đường chưa kịp can ngăn, Du Dương vốn bình tĩnh, chín chắn cũng hùa theo đánh hội đồng: "Cách cư xử khéo léo? Dịu dàng? Hào phóng? Con mẹ nó, mắt của tôi mù rồi nên mới nghĩ như vậy!"
"Cút mẹ đi! Anh trai nhiệt tình như hàng xóm con mẹ gì!" Trình Chiếu Lâm kẹp sau lưng Tô Hàng, để Khương Âm và Vương Trì thoải mái đánh: "Đánh cho tên này thành đầu heo luôn đi, đánh!"
Tuy Cao Phỉ Phỉ rất sửng sốt, nhưng trong lòng rất muốn cười, rất muốn vỗ tay cỗ vũ cho đám trẻ này.
Đánh hay lắm! Đánh tuyệt lắm! Đánh đúng lắm!
Tiêu diệt Tô Hàng, vì dân trừ hại!