Người Đại Diện Át Chủ Bài

Chương 14

Editor: Aubrey.

Uông tổng đã bắt đầu ngà ngà say, thừa dịp vẫn chưa hoàn toàn xỉn, ông vội vàng dẫn Ninh Đường đi kính rượu Cố Sâm.

Cố Sâm là nhân vật chính của đêm nay, từ lúc lộ diện đến giờ, ông phải bận giao thiệp với khách khứa. Uông tổng chờ mấy tiếng, mới chờ được Cố Sâm rảnh rỗi, ông nhanh chóng kéo Ninh Đường qua.

"Cố tổng, chúc ngài sống lâu trăm tuổi, tiền nhiều như nước." Uông tổng chúc mừng xong, tự mình rót đầy ly rồi uống cạn.

Cố Sâm cười, khách sáo đáp lại, sau đó rất tự nhiên quay qua nhìn Ninh Đường: "Vị này là..."

Với thân phận của Cố Sâm, ông đã từng gặp không ít mỹ nam, mỹ nữ trong đời. Riêng ngoại hình của Ninh Đường, vừa nhìn là ưng mắt, vẻ đẹp bên ngoài của cậu chỉ là thứ yếu, quan trọng là khí chất của cậu, nhẹ nhàng và khoan khoái, bình tĩnh và chững chạc, khác hoàn toàn với đám yêu tinh ngoài kia.

"Đây là Ninh Đường, người đại diện của công ty truyền thông Kim Sa." Uông tổng cười ha ha giới thiệu.

Cố Sâm bỗng nhiên tỉnh ngộ, cứ tưởng cậu là minh tinh nào đó của Kim Sa đến đây để ôm cái đùi lớn nào đó, không ngờ chỉ là người đại diện. Hoá ra đây là người đại diện mà cư dân mạng đồn là đẹp nhất trong giới giải trí, Ninh Đường còn toả sáng hơn cả các ngôi sao ngoài kia!

Ấn tượng của Cố Sâm đối với cậu tốt lên nhiều.

"Hoá ra là Ninh tiên sinh, Quân Dao từng đề cập với tôi rồi. Tuổi còn trẻ nhưng lại tràn đầy hứa hẹn, sự nghiệp vô cùng thành công!" Cố Sâm nở một nụ cười thân thiện, nâng ly về phía Ninh Đường, đợi cậu uống xong mới nói.

"Sao tôi không thấy Cố đại thiếu?" Uông tổng hỏi.

Cố Sâm nói: "Dự án ở nước ngoài gặp trục trặc, lợi nhuận lên đến mấy trăm triệu tệ lận, Tu Triết không thể không đi."

Uông tổng nhân cơ hội nịnh hót: "Quả là hổ phụ không sinh khuyển tử, tuổi còn trẻ mà đã có thể gánh vác dự án lên đến hàng trăm triệu, quá giỏi!"

Cố lão gia là nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, từ nhỏ đã giáo dục Cố Sâm rất nghiêm khắc, nhờ vậy Cố Sâm mới thành công có được khí phách trời sinh từ cha của mình. Cho dù ông chỉ gật đầu, mỉm cười một cái, cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng uy nghiêm.

Ninh Đường đã từng gặp rất nhiều ông lớn trong giới thương mại, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy lạnh sống lưng và bất an trước khí thế mạnh mẽ của ông.

Uông tổng vô cùng tự hào vì mình là ông chủ của Cố Quân Dao, cũng vì điều này mà hôm nay có không ít người đến làm quen với ông. Nhưng Uông tổng ứng phó không xuể, cũng may Ninh Đường đã thay ông cản bớt.

Và cũng may là Ninh Đường vẫn còn trẻ, và đã luyện thành thạo kỹ năng uống rượu, uống cỡ nào cũng không say.

Bữa tiệc đã kết thúc, những trưởng bối vẫn ở lại hội trường đàm luận chuyện làm ăn, còn những người trẻ thì đã chạy lên quán bar ở trên sân thượng.

Ninh Đường định tìm một cơ hội rời đi, nhưng lại bị Bao Minh Minh gọi lại.

"Khoan đi đã, trên sân thượng có một bữa tiệc BBQ, tham gia với bọn tôi đi, tôi có vài người bạn muốn làm quen với cậu."

Với địa vị xã hội và quyền thế của Bao Minh Minh, Ninh Đường không tiện từ chối.

Cậu đi lên sân thượng, quả thật nơi này đang rất náo nhiệt.

Quán bar, nhà hàng BBQ, hồ bơi khổng lồ, không thiếu thứ gì cả, có cả một tòa nhà ba tầng với hình thù kỳ dị để mọi người có thể thay đồ và nghỉ ngơi.

Nơi này chưa bao giờ mở cửa cho người ngoài, chỉ có những khách quen mới có thể hưởng thụ, người khác có chi bao nhiêu tiền để vào cũng vô dụng. Đêm nay thực sự là cơ hội ngàn năm có một, ngoài các con cháu của các ông lớn thuộc đủ mọi tầng lớp, còn có sự góp mặt của một số siêu mẫu trẻ, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng và những nghệ sĩ tuyến 18 mà Ninh Đường không quen.

Bao Minh Minh kéo Ninh Đường đến một ghế dài gần bể bơi, anh đưa rượu cho cậu: "Lúc nãy tôi đã được chứng kiến tửu lượng của Ninh tiên sinh, quả nhiên là ngàn chén không say."

Một thiếu gia có mặt tại đó la ó đòi thêm đồ ăn, một người khác thì chặn ở trước mặt Ninh Đường, phòng ngừa cậu chạy trốn: "Cậu thiếu niên này là ai vậy? Trông thật là đẹp, minh tinh nhỏ của ai đây?"

Bao Minh Minh: "Không phải minh tinh đâu, đây là Ninh Đường, là người đại diện của Cố Quân Dao."

"Ra là cậu ta à, thủ phạm làm cho Cố Quân Dao buồn bực suốt nửa tháng nay."

"Thời nay người đại diện đẹp như vậy sao? Còn đẹp hơn cả ngôi sao nhỏ năm ngoái của lão Lưu nữa."

"Giữ mồm miệng sạch sẽ một chút, dù sao cậu ấy cũng là người đại diện tiền nhiệm của Cố Quân Dao, tôi mong cậu tôn trọng người ta một chút." Bao Minh Minh nghiêm nghị nói, nhưng vẻ mặt của anh thì không giống như vậy, chỉ tràn đầy sự khinh thường và giễu cợt.

Ai nhìn vào cũng có thể hiểu được ngụ ý của bầu không khí này, làm sao đám công tử luôn chơi thân với nhau này có thể không hiểu được. Bọn họ cười to một trận, sau đó dồn dập đến mời rượu Ninh Đường.

"Uống hoài cũng chán, chúng ta chơi trò gì đi?" Một người nói.

"Chơi mười lăm, hai mươi?"

"Thôi đi, Ninh tiên sinh là học bá, cậu tính đến một trăm còn không ra mà tự hành hạ bản thân làm gì." Bao Minh Minh cười, đi đến quầy bar, lúc quay lại thì cầm theo một quả bong bóng: "Mọi người chuyền theo kim đồng hồ, ai làm nổ thì sẽ gặp rắc rối lớn và phải bị trừng phạt, thế nào?"

Mọi người dồn dập biểu thị tán thành.

Không ai quan tâm đến Ninh Đường có đồng ý hay không.

Bao Minh Minh: "Được rồi, chuẩn bị bắt đầu!"

***

Trong tòa nhà ba tầng, Dư Hoài Nhân cầm ly rượu trò chuyện với hai cô hầu rượu. Quay đầu lại nhìn Cố Quân Dao đang ngồi rầu rĩ ở trên ghế sofa, với tư cách là bạn thân, anh phải an ủi tên ngốc này.

"Ai chọc cho Cố nhị thiếu gia của chúng ta giận vậy?"

Cố Quân Dao không muốn nói chuyện.

Bực quá, bực quá mà, muốn được dỗ dành cơ!

Thế nhưng, Dư Hoài Nhân không biết điều một chút nào.

Dư Hoài Nhân: "Thất tình à? Không thể nào, ai dám chọc Cố nhị thiếu gia của chúng ta? Tớ mà là con gái, là có thể làm cho cậu vui vẻ rồi."

Cố Quân Dao: "Cút!"

"Đệt! Xa như vậy mà tớ vẫn có thể nghe thấy tiếng cười bỉ ổi của đám Bao Nhị Khuyết." Dư Hoài Nhân đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất, nhìn xuống dưới: "Ủa? Không phải đó là người đại diện cũ của cậu sao? Tớ tưởng cậu ta đã về rồi... Bao Nhị Khuyết đang làm gì thế? Rót rượu cho người ta?"

Cố Quân Dao sửng sốt, anh lập tức đứng dậy đi về phía Dư Hoài Nhân, nhìn xuống đám người ở cạnh hồ bơi.

Bọn họ đang chơi một trò chơi, từng người cầm một quả bong bóng truyền cho nhau. Lúc đến Bao Minh Minh, anh cố ý dừng lại khoảng năm sáu giây, rồi mới đưa cho Ninh Đường.

Bong bóng nổ một cái ầm.

Cả đám người ồn ào: "Ha ha ha! Ninh tiên sinh làm nổ rồi!"

Vẻ mặt của Cố Quân Dao rất bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ thường, giống như đang ở trong thư viện, tận hưởng một buổi chiều bình yên vô sự vậy, chỉ thiếu một tách cà phê nữa thôi.

Dư Hoài Nhân thấy anh như vậy thì sởn cả tóc gáy.

Bao Nhị Khuyết sắp tiêu đời rồi!

"Chịu phạt đi! Chịu phạt đi! Chịu phạt đi!" Mọi người hô to.

Ninh Đường cười nói: "Bao tiên sinh thật là lợi hại, tôi xin bái phục, cam nguyện chịu thua, mặc cho anh ra hình phạt."

Bao Minh Minh chỉ vào Ninh Đường: "Mọi người nhìn xem, sao tôi có thể không thích cậu ấy được chứ? Dám chơi dám chịu."

"Để tôi nghĩ xem." Bao Minh Minh đảo cặp mắt gian xảo của mình, cười nói: "Bắt đầu từ bây giờ, cô gái đầu tiên nào đi ngang qua đây. Ninh tiên sinh phải trao cho cô ấy một nụ hôn kiểu pháp, có được hay không?"

Mọi người nhất thời ồn ào cười to, đồng thời vỗ tay.

Tâm trạng của Ninh Đường trở nên nặng nề.

Ai cũng biết, trong giới giải trí này rất hỗn loạn, không có bao nhiêu người sạch sẽ. Vả lại, chuyện thân mật ở nơi công cộng này cũng không phải là quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ, chỉ là một nụ hôn kiểu pháp thôi. Tất cả đã là người trưởng thành, bọn họ chỉ muốn vui vẻ một chút thôi, đặc biệt là đám công tử này từng ở nước ngoài lâu năm, tính tình rất cởi mở, không cảm thấy có gì phải xấu hổ.

Ngay lúc đó, một cô gái đi ngang qua.

Cô gái này mặc đồng phục phục vụ, trên tay đang bưng thức ăn.

Lập tức, có người đi tới kéo người: "Anh Ninh may mắn thật đấy, là con gái nhà lành, vẫn còn trong trắng."

Có người ở sau lưng đẩy Ninh Đường, làm cho cậu lảo đảo, phải vội ổn định lại.

Cô gái bị tư thế này làm cho vô cùng sợ hãi, nghe những lời bọn họ nói, sắc mặt cô tái nhợt: "Các vị thiếu gia, tôi có bạn trai rồi."

Đối với đám người Bao Minh Minh mà nói, có bạn trai cũng vô dụng.

Nếu là người trong giới giải trí, với thân phận của Ninh Đường, ít nhất sẽ cho cậu ba phần thể diện, thậm chí một ngôi sao hạng hai gặp cậu, còn phải cúi đầu chào hỏi. Nhưng bây giờ thì khác, đối với đám con ông cháu cha này, người cúi đầu phải là Ninh Đường.

Xã hội là như vậy, ai có quyền thì người đó là chủ, trắng cũng có thể đổi thành đen.

Đôi mắt cô gái đỏ lên vì sợ hãi, Ninh Đường quay lại cười nói: "Tôi thì không sao, nhưng cô ấy đã có bạn trai rồi, làm như vậy không được hay cho lắm. Hay là, đổi hình phạt khác đi?"

Bao Minh Minh chỉ muốn bắt nạt Ninh Đường để trút giận cho Cố Quân Dao, anh biết Cố Quân Dao đang ở trên lầu ba, phỏng chừng cũng đang xem màn kịch ở dưới này.

Dù sao người ta cũng có ân tình cũ, Bao Minh Minh không định làm quá trớn, tuy bản thân anh cũng chẳng tốt lành gì, nhưng không vô sỉ đến mức bắt nạt một phục vụ. Vì vậy, anh khoát tay thả cho cô gái kia đi, con ngươi đảo một vòng, nhìn về phía bể bơi.

"Được thôi, đã chơi thì phải chơi thật vui vẻ. Nếu cậu đã không muốn chơi trò kia, vậy hãy cởϊ qυầи áo nhảy xuống bơi vài vòng đi! Một vòng bơi kiểu cá, một vòng bơi ngửa, một vòng bơi ếch, một vòng bơi tự do, không được đảo lộn thứ tự."

"Được, được, được! Hay lắm, hay lắm!" Mọi người điên cuồng huýt sáo, có vài người là bạn của Bao Minh Minh biết ý định của anh, lập tức đứng dậy nói với những người xung quanh: "Có người sắp biểu diễn múa ba lê ở dưới nước, mau đến xem đi, không xem là đừng có hối hận nha!"

Sắc mặt của Ninh Đường thay đổi.

Nếu nụ hôn kiểu pháp vừa rồi là cậu ngượng ngùng từ chối, thì bây giờ là bất lực và sợ hãi.

"Anh em mau làm đi, ném xuống đi!" Bao Minh Minh chụp lên vai Ninh Đường, mọi người nhanh chóng chạy tới đẩy. Ngay khoảnh khắc cơ thể rơi xuống, trái tim của Ninh Đường đột ngột co thắt lại, một làn sóng sợ hãi vô hình vây chặt lấy cậu, khiến cậu gần như không thở nổi.

"Chờ đã!" Ninh Đường gian nan giãy dụa: "Chờ một chút đã! Tôi không..."

Bao Minh Minh: "Một, hai, ba, bơi đi!"

Sóng nước liên tục va vào mặt, nước trong bể bơi rất ấm, nhưng khi chảy vào mũi thì lại lạnh thấu xương. Cậu cố gắng đứng dậy nhưng không được, mấy lần cậu cảm thấy mình có thể ngoi lên mặt nước để lấy hơi, nhưng lại chìm xuống sâu hơn trong vô vọng.

Cậu không thể hét lên, không thể nói được, từng dòng nước lớn tràn vào l*иg ngực, miệng cậu tê dại vì đau, cậu bất giác đưa tay ra định nắm lấy thứ gì đó, nhưng không thể nắm được. Giữa một không gian yên lặng như chỉ còn mình cậu, cũng chỉ còn dư lại giọng nói thều thào của mình.

"Anh ơi!"

Có người đang gọi cậu?

Ninh Đường mở to mắt ra tìm, nhưng chỉ thấy xung quanh là đáy nước tối om không có một chút ánh sáng nào.

"Anh ơi! Cứu em, cứu em với!"

Hinh Hinh?

Ninh Đường liều mạng đưa tay ra, cố tóm lấy bóng dáng nhỏ gầy ở trong nước.

Đừng sợ Hinh Hinh, anh tới cứu em đây.

Cậu tưởng là đã bắt được, nhưng bỗng nhiên có một giọng nói đau khổ của một người phụ nữ vang vọng bên tai cậu: "Sao mày lại dẫn em gái mày xuống sông? Tại sao hả?! Mày là đồ gϊếŧ người! Đồ gϊếŧ người!!!"

Sau đó, cậu như chìm vào biển đen, trời đất như chìm trong im lặng.

Cố Quân Dao cầm một chiếc ghế gỗ đập vào cửa sổ sát đất, tiếng kính vỡ vang to, Dư Hoài Nhân chỉ kịp thấy người đàn ông bên cạnh nhảy thẳng xuống nước, kể cả những mảnh kính vỡ cũng theo anh rơi vào hồ bơi.

Dư Hoài Nhân: "Cố Quân Dao!"

Hiện trường trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.

Đối với những người này, tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh và đột ngột, đầu tiên là đám người Bao Minh Minh đẩy Ninh Đường xuống bể bơi. Ba giây sau, cửa kính trên lầu bị đập mạnh, tiếp theo là người quyền lực nhất trong bọn họ trình diễn một màn phi thân trên không trung, tư thế ấy ngang ngửa với một bậc thầy lặn, với những động tác hoàn hảo, uyển chuyển và chuyên nghiệp.

Bao Minh Minh trợn tròn mắt.

Anh như chết lặng nhìn Cố Quân Dao ở trong nước nhô đầu lên, còn Ninh Đường thì đang được Cố Quân Dao ôm trong tay: "Chẳng lẽ cậu ấy... Không biết bơi?"

Cố Quân Dao ôm người lên bờ, đặt nằm xuống, vừa lớn tiếng gọi tên cậu, vừa thuần thục làm công tác cứu hộ.

Liên tục mấy lần như vậy, Ninh Đường sặc ra một ngụm nước, sắc mặt lạnh như băng của Cố Quân Dao mới bắt đầu hoà hoãn, lớn tiếng gọi: "Dư Hoài Nhân! Dư Hoài Nhân!"

"Đến đây! Đến đây!" Dư bác sĩ liều mạng chạy đến, anh quan sát tình trạng của Ninh Đường một hồi, sau đó nói: "Không sao đâu, phun nước ra được là ổn rồi."

Cố Quân Dao cởϊ áσ khoác vest ra đắp lên người Ninh Đường, cẩn thận ôm cậu lên, để cậu dựa vào người mình.

Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía Bao Minh Minh.

Tóc gáy Bao Minh Minh dựng hết cả lên, ánh mắt đó như đang muốn băm anh ra hàng ngàn mãnh vậy!