Người Đại Diện Át Chủ Bài

Chương 6

Editor: Aubrey.

Sở dĩ Ninh Đường tắt máy, là vì cậu đang ở trên máy bay. Vừa đáp xuống là cậu đã tranh thủ chạy tới buổi tiệc, quên mất chuyện khởi động máy.

Cũng may là còn kịp, Ninh Đường làm bộ đi ngang qua, rồi gia nhập vào bữa tiệc của Hạ đạo một cách tự nhiên.

"Ninh Đường đây sao? Mới nghe tên, tôi còn tưởng là mỹ nữ nào chứ." Một giám đốc trêu ghẹo.

Ninh Đường đùa theo: "Cái này thì phải hỏi mẹ của tôi, ây chà, bà ấy luôn mơ ước có một đứa con gái. Nói ra thì sợ Vương tổng ngài chê cười, em trai của tôi tên là Ninh Tuyết."

"Ha ha ha, tên không quan trọng. Như tên Hải Đường là thuộc dạng trung tính, ai dùng cũng được."

Hạ đạo nói: "Trong giới giải trí này, Ninh Đường không phải là nhân vật tầm thường, cậu ấy là người đại diện của ảnh đế, nghe danh đã lâu nay mới được gặp. Nào, mọi người mau ngồi đi, đừng đứng nữa."

Ninh Đường khiêm tốn nói: "Lễ trao giải Kim Lộc vẫn chưa diễn ra, mọi chuyện vẫn còn tùy thuộc vào duyên số."

Hạ đạo cười phất tay: "Kết quả chắc chắn là như vậy rồi, Ninh tiên sinh tới đây có phải là vì buổi chụp hình không?"

"Diệp Trác Nhạc có một buổi chụp hình cho tạp chí ở thành phố này, e là tôi không có nhiều thời gian." Ninh Đường châm trà cho Hạ đạo và Vương tổng.

"Ha ha, không ngờ cậu lại quan tâm đến bọn họ như vậy, cha mẹ của bọn họ chưa chắc đã quan tâm bằng cậu." Vương tổng có ấn tượng rất tốt với Ninh Đường, ông nghiêng đầu hỏi Hạ đạo: "Lão Hạ, không phải ông có một bộ phim điện ảnh vẫn còn thiếu nam hai sao? Tuy tôi không thường theo dõi mấy chuyện trong giới giải trí, nhưng mấy đứa con nhà tôi thì mê lắm, nó suốt ngày cứ gọi Nhạc Nhạc là chồng, tôi thấy hình tượng của cậu ta không tệ, hay là ông suy xét thử xem?"

Diệp Trác Nhạc có được chọn hay không, còn phải suy xét đến mặt mũi của Vương tổng.

Hạ đạo sờ bộ ria mép của mình: "Nhạc Nhạc nhà cậu đúng là không tệ, nhưng tính cách của nhân vật này là thâm trầm, nội liễm. Tính cách của Diệp Trác Nhạc có vẻ không hợp lắm."

Ninh Đường: "Cậu ấy là diễn viên, chưa có kinh nghiệm với cái mới thì càng phải khiêu chiến. Chỉ cần ngài cho Diệp Trác Nhạc một cơ hội thử vai, đến lúc đó, nếu cậu ấy thể hiện không tốt thì ngài có quyền từ chối nhận cậu ấy, tôi tuyệt đối sẽ không nói thêm câu nào."

Ninh Đường đã nói vậy, Hạ đạo cần phải cho chút thể diện. Có điều, ông vốn là một người thông minh, không tiếc bất cứ giá nào để chiếm tiện nghi cho mình: "Tôi biết mấy ngày nay Cố thiếu bận chuẩn bị cho lễ trao giải Kim Lộc, không thể đi đóng phim được. Mà trong tay tôi có một bộ phim ba tháng sau mới khai máy, tôi không cần Cố thiếu tham gia vào bộ phim này, chỉ cần cậu ấy dành ra một chút thời gian, đến làm khách mời giao lưu cũng được."

Ninh Đường cười nói: "Được Hạ đạo thưởng thức như vậy, vậy tôi sẽ về hỏi ý của anh ấy."

Những lời này đã đủ cho Hạ đạo mặt mũi, ai mà không biết bộ phim nào được Cố Quân Dao tham gia là đã định sẵn sẽ rất hot, bao nhiêu người quỳ xuống cầu xin còn không được!

"Nói đúng lắm!" Vương tổng ở bên cạnh hùa theo: "Phải cho người trẻ một cơ hội."

Vương tổng rất thưởng thức Ninh Đường, ông cũng được coi là nửa người trong nghề, cũng có nghe đến danh tiếng của Ninh Đường. Hôm nay bất ngờ được gặp mặt, khiến cho ông rất kinh ngạc, còn trẻ mà đã có sự nghiệp thành công, quan trọng là tính cách thận trọng, không kiêu căng, không hấp tấp, không ra vẻ ta đây, còn biết cách đối nhân xử thế, có thể nói sẽ trở thành một nhân tài trong tương lai.

Người như thế quá hiếm có.

Ninh Đường trò chuyện với Hạ đạo một hồi, bầu không khí dần trở nên hài hoà, bất kỳ chủ đề nào mà Hạ đạo và Vương tổng tung hứng, Ninh Đường cũng đối đáp trôi chảy, thi thoảng còn pha trò, hai nam nhân trung niên bị chọc cho phình bụng cười to.

Vương tổng không thể không cảm khái, nếu dưới trướng của ông cũng có một kiện tướng đắc lực như vậy, vậy thì quá tốt!

Ây dà.

Chỉ tiếc, nhân tài toàn là người của người khác.

Ninh Đường lấy lý do còn có việc phải giải quyết rời đi, lúc chuẩn bị ra ngoài, Hạ đạo đột nhiên hô một tiếng, ông đứng dậy huơ tay với người ở bên ngoài cửa sổ: "Xem kìa! Không phải Trương đạo đây sao?"

Ninh Đường khựng lại.

Người đàn ông ngoài cửa cũng dừng lại, ông quay đầu qua, cả người đột nhiên cứng đơ.

Hạ đạo cười ha ha: "Đúng là ông rồi, Trương Chấn Đông, mau vào đi."

Ninh Đường không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được cặp mắt nhọn hoắc của Trương Chấn Đông đang đâm lên người mình.

Hạ đạo nhiệt tình chào hỏi với Trương Chấn Đông, Trương Chấn Đông thì chỉ lo liếc Ninh Đường, không tập trung đáp: "Thật ngại quá, tôi còn có việc phải làm, bây giờ không tiện ngồi với ông."

Trương Chấn Đông nhìn về phía Ninh Đường: "Tiểu Ninh, hôm qua mới ăn cơm với cậu ở thủ đô mà hôm nay đã gặp cậu ở Hỗ thị này rồi. Cậu định đi đâu vậy?"

Ninh Đường: "Bến Thượng Hải."

"Thật trùng hợp, tôi cũng có việc cần đến đó." Ngoài mặt Trương Chấn Đông đang cười, nhưng trong lòng thì không: "Đi cùng nhé?"

Hai người tạm biệt Hạ đạo và Vương tổng, trên đường đi, cả hai không nói một câu nào, Trương Chấn Đông chờ đến khi đi qua đoạn đường vắng mới nói: "Tôi đã làm theo lời cậu, cho Diệp Trác Nhạc nhận vai nam chính, bên sản xuất cũng đã đồng ý, cậu hài lòng chưa? Giao mấy tấm ảnh của tôi và Tôn Tình Vũ ra đây!"

Ninh Đường vô tư đáp: "Tôi đến Hỗ thị đi công tác, mang theo mấy thứ đó làm gì."

Trương Chấn Đông cứng họng, cắn răng nghiến lợi nói: "Vậy khi nào về thủ đô, cậu phải giao chúng cho tôi!"

Ninh Đường suy nghĩ một chút: "Chờ phim quay xong, tôi sẽ đưa cho ngài."

Trương Chấn Đông không thể tin vào tai mình: "Cậu nói cái gì?!"

Ninh Đường cảm thấy hơi áy náy, nhưng vẫn kiên định nói: "Trương đạo, ngài đừng trách tôi tâm cơ, nếu như phim được quay suôn sẻ, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Trải qua sự việc lần này, xem như tôi đã đắc tội ngài, ngài không chém tôi thành từng mảnh là rộng lượng lắm rồi. Làm sao tôi dám chắc trước khi quay có phát sinh biến cố gì không, lỡ như ngài trở mặt thì sao."

Trương Chấn Đông giận điên lên: "Hợp đồng đã ký rồi, trở mặt thế nào được?!"

"Tôi không dám chắc có phát sinh chuyện tự dưng có ai đó nhảy vào phá rối hay không. Còn nữa, nhà đầu tư của "Biển Sâu" căn bản rất nhiều tiền, chuyện bồi thường hợp đồng cho Nhạc Nhạc không đáng để họ bận tâm."

Ninh Đường cười nói tiếp: "Việc này không phải chưa từng có tiền lệ, phim đang quay được một nửa, đột nhiên thay đổi kịch bản, để cho vai nam chính chết sớm, nam hai nhân cơ hội chiếm vị trí của nam chính. Chuyện như thế này đã từng xảy ra, tôi chỉ muốn cẩn thận hơn thôi."

Trương Chấn Đông giận run người, nếu bây giờ trên người ông có dầu, chắc ông sẽ nổ tung ngay tại chỗ.

Ninh Đường nhẹ giọng an ủi: "Chu kỳ quay phim, chụp ảnh chỉ mất có ba tháng, ngài không cần gấp gáp. Vì cái mạng nhỏ của mình, tôi sẽ bảo vệ mấy bức ảnh đó thật cẩn thận."

Bây giờ Trương Chấn Đông rất muốn ăn thịt người.

Ông thật sự rất hối hận! Đang yên đang lành tự nhiên đi trêu chọc Ninh Đường làm gì? Lúc đó chỉ cần đồng ý nhận Diệp Trác Nhạc là được rồi, tự dưng lên cơn háo sắc làm gì? Trên đầu chữ sắc có một con dao, quả nhiên, động vào là bị chém tan tành!

***

"Ui cha, không phải Cố đại minh tinh đây sao?" Cố Tu Triết thò đầu ra từ chiếc Lamborghini, tháo kính râm, để lộ nụ cười anh tuấn xán lạn: "Không ngờ lại được gặp cậu trước cửa nhà, thật là hiếm thấy."

Cố Quân Dao lạnh lùng liếc hắn, không nói một lời, đạp chân ga, vượt qua hắn chạy vào trong.

Cố Tu Triết cũng không thèm để ý, nhún vai, nở nụ cười trào phúng, sau đó theo sát lái xe vào, bước nhanh xuống xe, chặn Cố Quân Dao ở trước cửa: "Em trai yêu dấu, nghe nói nửa tháng trước cậu bị bắt cóc, bọn chúng còn đuổi theo đâm cậu. Nghe như phim hành động Hollywood nhỉ."

Cặp mắt Cố Quân Dao âm u: "Chi tiết nhỏ như vậy mà anh cũng biết?"

Cố Tu Triết cười hì hì: "Tôi nghe cha nói, em trai yêu dấu của tôi mạng lớn thật, còn được người đại diện cản dao. Nếu không, bây giờ đâu có đứng đây nói chuyện được. Ôi chao, tiếc là lúc đó bọn bắt cóc thấy sự việc bại lộ, dẫn đến tự sát, khiến cảnh sát không thể điều tra được, cậu nói xem có tức chết hay không?"

Cố Quân Dao chán ghét tránh khỏi Cố Tu Triết, mày nhíu chặt: "Hồ ly tinh cuối cùng cũng sẽ lộ đuôi thôi, anh thấy thế nào?"

Cố Tu Triết vừa cười vừa vỗ tay: "Đúng vậy, đúng vậy, không hổ là con cháu của Cố gia."

Năm nay Cố Quân Dao hai mươi lăm, Cố Tu Triết lớn hơn anh năm tuổi. Sau khi cha mẹ của Cố Quân Dao kết hôn, qua ngày hôm sau là đã có anh. Trước khi cha của anh là Cố Sâm kết hôn với mẹ của anh là Triệu Tuệ Lam, đã sớm thông đồng với một nữ nhân khác sinh ra Cố Tu Triết, cũng chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Cố Quân Dao.

Sau này Cố Quân Dao mới biết, mẹ của Cố Tu Triết, cũng chính là Cố phu nhân bây giờ là mối tình đầu thời trẻ của Cố Sâm. Là chân ái, là bạch nguyệt quang, là nốt ruồi chu sa, là tình nhân trong mộng, nói chung là tất cả của ông.

Về phần mẹ của Cố Quân Dao, Triệu Tuệ Lam chỉ là nạn nhân của cuộc liên hôn gia tộc này, bị ép phải cưới nhau nên ông không hề có tình cảm với bà.

Mà Triệu Tuệ Lam thì thật lòng yêu Cố Sâm, sau này khi Triệu gia sụp đổ, bà chỉ có thể sống dựa vào chồng mình. Nhưng không ngờ trước khi kết hôn, Cố Sâm đã có gia đình khác, bà tức giận đến mức dẫn Cố Quân Dao rời khỏi Cố gia.

Cố Sâm thì yêu ai yêu cả đường đi, ông chỉ thương Cố Tu Triết, mà không thèm để ý đến Cố Quân Dao. Chỉ có Cố lão gia là kiên trì tìm cháu nội lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm của mình, cuối cùng mới đưa Cố Quân Dao trở về nhận tổ quy tông.

Hôm nay anh trở về, ông nội không ở nhà, mà chỉ gặp cha anh.

Người hầu cẩn thận bưng món gan ngỗng Pháp ra bàn, Cố Quân Dao ngồi xuống, nhưng không động vào. Anh chỉ cần tận hưởng cuộc sống suиɠ sướиɠ trong giới giải trí là đủ, mà dạo gần đây thái độ của Cố Sâm đối với anh đã có chuyển biến lớn, ít nhất cũng biết hỏi han quan tâm.

Nhắc đến lễ trao giải liên hoan phim Kim Lộc, Cố Quân Dao chỉ lạnh nhạt trả lời qua loa.

Vất vả ăn xong bữa cơm tối, Cố Quân Dao muốn đi ngay lập tức, Cố Tu Triết đột nhiên lơ đễnh nói: "Ngày hai mươi tám tháng sau là sinh nhật của cha, cậu không quên chứ?"

Cố Quân Dao cười cứng ngắc: "Tôi cứ tưởng anh quên rồi, đang định nhắc đây."

Cố Tu Triết nghẹn họng, như vừa đạp phải gai, giận mà không có chỗ phát tiết.

"Bây giờ đã muộn rồi, hôm nay ở lại đây đi." Cố Sâm năm nay đã năm mươi, tuy đã bước vào tuổi trung niên, nhưng tinh thần của ông vẫn còn sáng láng, vẫn còn vẻ tuấn lãng. Thân là con cá mập lớn trong giới kinh doanh, từ lâu ông đã luyện ra khí chất không giận mà uy, chỉ cần nói một câu là có thể khiến cho người ta phục tùng, có lẽ ông đã kế thừa khí phách này từ Cố lão gia.

"Không cần." Cố Quân Dao cự tuyệt mà không thèm suy nghĩ: "Tôi sẽ về nhà."

Cố Sâm hỏi: "Trong nhà có người chờ?"

Cố Tu Triết bật cười: "Người ta hay nói giới giải trí rất hỗn loạn, Quân Dao, tốt hơn hết là cậu nên giữ mình trong sạch. Đừng có quan hệ trai gái lung tung, làm mất mặt Cố gia."

Cố Quân Dao thâm trầm liếc hắn: "Còn anh thì đừng bao dưỡng thêm người mẫu nữa, cũng bớt đi hộp đêm đi, không cần lo cho tôi."

Cố Tu Triết: "Mày!"

Cố Quân Dao không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.

Anh lái xe thật nhanh về nhà, mở cửa vào nhà, nhưng trong nhà vẫn tối thui, chứng tỏ Ninh Đường chưa về nhà.

Tâm trạng Cố Quân Dao đang tồi tệ, rất khó chịu, rất cần được người dỗ ngay lúc này!

Những nghệ sỹ như bọn anh có thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất không quy luật, thức khuya là chuyện bình thường, mấy tháng không về nhà cũng là chuyện bình thường. Ninh Đường luôn cùng anh đi từ nam tới bắc, thậm chí có lần đi ba tháng mới về.

Nhưng bây giờ Ninh Đường không ở đây, điện thoại cũng tắt máy, không biết đã chạy đi đâu rồi!

Phiền, phiền chết đi được!

Tiếng điện thoại bất chợt vang lên, Cố Quân Dao lập tức lấy ra xem, thấy hoá ra chỉ là tin nhắn của một người bạn, anh lười đọc, ném điện thoại qua một bên, nằm lên giường nhìn trần nhà ngẩn người.

Tiếng điện thoại lại vang lên, Cố Quân Dao như được hồi sinh ngồi dậy, nhanh chóng mở ra xem, nhưng là tin nhắn của Tô Hàng.

Tại sao không phải là Ninh Đường?!

Khó chịu, khó chịu quá đi mất!

Cố Quân Dao siết chặt điện thoại di động, nhắn tin cho Ninh Đường, điên tiết gõ chữ: [Mau mở điện thoại lên! Em đang ở đâu vậy? Về nhà mau! Em có biết anh đang khó chịu lắm không? Thấy tin nhắn thì trả lời cho anh!"

Lại đợi thêm hai tiếng, Ninh Đường luôn trả lời chỉ trong vài giây, vậy mà hôm nay lại biến mất.

Cố Quân Dao biến thành con cá nóc: "Đệt!"

Anh mở tin nhắn thoại, nổi trận lôi đình hét: "Không muốn về nhà thì đừng có về nữa! Cũng đừng có gọi lại cho anh, anh cảm thấy phiền lắm!"

A a a a a!

Cố Quân Dao phát điên, nện một quyền lên giường.