Tác giả: Thϊếp Tại Sơn Dương
Edit: FioBùi Cảnh nhíu mày: “Cấm địa — là không được đi đến đó à?”
Triệu Hựu Tình dùng móng tay quẹt mạnh vào ngọn nến, tướng mạo cô xinh đẹp dịu dàng, lại bởi vì sau khi chết cứ chôn chân một mực ở nơi tối tăm không có mặt trời này nên nhiễm một lớp bụi ngầm, môi bặm thành đường thẳng, giọng nói lạnh lùng: “Anh không được đi, người trong thôn này cũng không được đi, yên tâm đi, bạn anh sẽ không bị nhốt ở chỗ đó đâu.”
Bùi Cảnh lắc đầu: “Không, hắn ở đó, chính miệng hắn nói cho tôi biết.”
Triệu Hựu Tình ngẩng đầu lên, con ngươi xám trắng dò xét cực sâu, gằn từng chữ hỏi lại: “Chính miệng người đó nói cho anh ư?”
Bùi Cảnh đáp bừa: “Đúng vậy, chúng tôi thần giao cách cảm, hắn báo mộng nói cho tôi.”
Triệu Hựu Tình nghe vậy thì bật cười: “Thật đúng là tình sâu nghĩa nặng, vậy anh đi đi. Ngay ở núi Nam, anh cứ đi thẳng về phía Nam — qua đài tế tự của thôn Nam, ở đó có một vùng phế tích, phía cuối đống hoang tàn là nhà họ Trương.”
Bùi Cảnh: “Đa tạ chị Hựu Tình.”
Rõ ràng là tâm trạng của Triệu Hựu Tình không tốt, cụp mắt nói: “Gọi chị cái gì, tuổi của tôi cũng đủ làm tổ tông của anh được rồi.”
Bùi Cảnh mỉm cười, thầm nghĩ: Cũng chưa chắc đâu nha.
Đêm truyền thừa còn chưa kết thúc, mặc dù nơi này không có trăng sao thì vẫn chia ngày đêm. Triệu Hựu Tình thắp hai ngọn nến, bảo rằng lúc nến cháy hết là y có thể đi ra. Bùi Cảnh buồn bực ngán ngẩm ngồi nhìn lửa trên ngọn nến hạ xuống từng chút một, tiếng lửa lách tách, ánh mắt của y lại rơi lên tay của Triệu Hựu Tình, gầy còm, màu trắng xanh, lại có thể nhận ra được cuộc sống an nhàn sung sướиɠ lúc sinh tiền.
Cô dùng một que gậy nhỏ gảy hoa lửa, nâng cao cổ tay xắn tay áo, động tác tao nhã.
Bùi Cảnh thầm nghĩ, lúc sinh tiền cô ấy chắc chắn là yêu thích thư hoạ, thế là nói: “Chị Hựu Tình, lúc chị còn sống chắc chắn là tài nữ.”
Triệu Hựu Tình buông que gậy xuống, nói: “Anh còn muốn biết gì nữa, cứ hỏi thẳng là được.”
Lập tức Bùi Cảnh sáng mắt lên, ngồi nghiêm chỉnh lại: “Dễ chịu vậy, thật ra tôi còn rất muốn biết rốt cuộc nhà họ Trương này đã xảy ra chuyện gì, cả ngôi làng này đâu đâu cũng là quỷ, giữa quỷ các chị còn có cấm kỵ à?”
Triệu Hựu Tình đáp: “Thứ khiến chúng tôi sợ hãi không dám chạm vào chính là cấm kỵ, sao phải phân ra quỷ với người.”
Cô cúi đầu, khẽ nói: “Ai biết năm đó nhà họ Trương xảy ra chuyện gì, dù sao cả thôn tránh nơi đó còn không kịp, vừa căm ghét vừa kính sợ. Bọn họ không dám vào, cũng không cho người khác vào. Tôi vừa mới dặn anh rồi, trên đường đến nhà họ Trương nên cẩn thận một chút, đừng để phát hiện.”
“Được rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của chị Hựu Tình.”
Ngoài mặt Bùi Cảnh tiếp tục giả vờ ngờ nghệch, nhưng đáy lòng chậm rãi chùng xuống, lúc trước y và Ngu Thanh Liên đã từng thảo luận với nhau, có thể khiến cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chủ phong của của Vô Vọng Phong tẩu hoả nhập ma, vậy thì trong thôn Trung Liêm chắc chắn đang cất giấu một luồng sức mạnh thần bí không muốn bị lộ ra — ban cho Trương Thanh Thư năng lực khó lường, ban cho người ở thế giới dưới lòng đất này sự bất tử.
Điều duy nhất làm y ngờ vực lúc này là tại sao Trương Thanh Thư không trực tiếp gϊếŧ chết y.
Với cả, Sở Quân Dự thật sự bị Trương Thanh Thư nhốt lại à?
Ngọn nến cháy được một nửa thì bên ngoài bỗng nhiên lộp độp tiếng mưa rơi, từng giọt từng giọt ngấm xuống bùn đen, rót vào xương trắng, tí tách, rất vang.
Triệu Hựu Tình bỗng nhiên ngẩng đầu, đứt phắt dậy, như cơn gió chạy ra khỏi hang núi.
Bùi Cảnh buồn bực, cũng không hiểu cô gấp gáp cái gì. Y đi theo ra ngoài, lại nhìn thấy Triệu Hựu Tình dừng bước trước hang núi, ngẩng đầu nhìn cơn mưa đen kịt ngoài trời, con ngươi màu xám như yên lặng cả ngàn năm.
Bùi Cảnh liếc nhìn cô một cách kỳ lạ, sau đó vươn tay, giọt mưa rơi xuống tay y in một vết đỏ đọng lại trên da.
Y thầm thì: “Hoá ra không phải màu đen à.”
Ngay sau đó, y nghe thấy đủ loại tiếng kêu khóc rêи ɾỉ của ác quỷ từ bên phía thôn Trung Liêm, vang vọng khắp chốn, đinh tai nhức óc.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Hựu Tình không nói chuyện, cũng duỗi một cánh tay rồi mở bàn tay ra, lòng bàn tay quay lên hứng nước mưa rơi từ trên trời xuống. Nước mưa ăn mòn da, ăn mòn máu thịt, sau đó ăn mòn xương trắng, tay của cô “biến mất” trong mưa, chỉ để lại khúc xương đứt đoạn gớm ghiếc.
Triệu Hựu Tình mơ hồ run rẩy khoé môi, rụt tay về, thân thể của quỷ có thể tái sinh, vẻ mặt cô có vẻ không hài lòng: “Số anh thật không may.”
Bùi Cảnh: “Cái gì?”
Triệu Hựu Tình nói: “Anh không đến nhà họ Trương được đâu. Người của nhà họ Trương về rồi.”
Bùi Cảnh biết rõ còn cố hỏi: “Ai cơ?”
Triệu Hựu Tình đáp: “Người mà anh tốt nhất đừng có chọc vào.”
Tâm trạng của cô dường như càng kém hơn, nhìn vào chỗ tay biến mất của mình: “Cơn mưa này có thể nói là ác mộng của cả thôn Trung Liêm. Lúc vừa xuống dưới lòng đất, cơn mưa này lúc nào cũng tuôn, lúc ấy phòng ốc đều sụp đổ hết, không có chỗ trốn, các thôn dân chỉ có thể ở trong mưa rữa nát rồi lại sống lại, vòng đi vòng lại, nhưng mà ban đầu tôi sẽ không bị mưa thương tổn, giống như anh vậy.”
“Cơn mưa này đến để phạt những kẻ tội đồ. Nghiệp chướng càng nặng, đau đớn càng nặng. Ý xấu càng sâu, tra tấn càng sâu.”
“Bây giờ tôi… thế mà cũng có nghiệp chướng lẫn ý đồ xấu xa à?”
Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, có một loại khổ sở không nói thành lời.
Bùi Cảnh gần như cũng hiểu rõ được tính tình của Trương Thanh Thư.
Một tên điên đắm chìm trong ranh giới đúng sai của bản thân mình, u mê không chịu tỉnh ngộ, mưu tính cứu vớt người đời.
Thất Sát ca, cơn mưa trừng phạt, Trương Thanh Thư chưa từng nghĩ tới — tất cả những tội ác này bắt nguồn từ chính hắn sao?
Hắn mới là kẻ ác bậc nhất, sao không chọn cách tự sát đi?
…
Lúc Quý Vô Ưu tỉnh lại, bụng nó bị người đá mạnh một cú, nó chưa mở mắt ra đã ngửi được một loại mùi hôi thối, xộc đến dạ dày của nó lộn tùng phèo. Trong tầng hầm ngầm, đèn đuốc ánh xanh le lói, đèn dầu được treo hai bên vách tường.
Nó bị người ta túm tóc xách ngược lên. Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là mấy tấm da người được bày trên vách tường, đến lúc ánh mắt rõ ràng hơn thì nhìn thấy một gương mặt phủ đầy nếp nhăn.
Một lão già, vẻ mặt cổ quái, đánh giá nó từ trên xuống dưới. Sau khi thấy nó tỉnh lại thì giơ tay hạ lệnh: “Được rồi.”
Quý Vô Ưu hoảng hồn lui về sau hai bước, nhưng sức lực của hai người hai bên còn lớn hơn, nhấn thẳng nó xuống đất. Mặt nó bị thứ gì đó bén nhọn rạch vào, là xương người trên đất, máu chảy đầy mặt, nhưng bây giờ nó đã mất sạch cảm giác đau đớn, trong đại não chỉ còn lại sợ hãi.
Lão già nói: “Thịt của nhóc béo này lắm thật, không cần nuôi trong vại đâu, ăn luôn đi.”
Một câu tương đương với quả bom nổ tung trong đầu Quý Vô Ưu, doạ cho nó đổ mồ hôi lạnh khắp người, ú ớ muốn nói chuyện nhưng lại bị nhấn đầu xuống đè chết cứng, nước mắt nước mũi hoà với máu chảy xuống đất.
Lúc này, có người bước từ ngoài vào, giọng nói lạnh lẽo: “Trưởng lão, một vật tế khác cũng tỉnh rồi.”
Trưởng lão ung dung đáp lại một tiếng, cây trượng làm bằng xương người nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất, sau đó quay người: “Vậy thì đi xem chút thôi, người này cũng dẫn theo.”
Quý Vô Ưu lại bị nhấc lên, kéo về phía trước, ánh nến sáng rực chiếu vào chân tay đứt đoạn và nội tạng bị treo hai bên vách tường, máu me khủng khϊếp.
Nó từ từ nhắm hai mắt lại, không dám ngẩng đầu.
Trưởng lão dẫn nó vào một căn phòng khác, trong phòng bày một cái quan tài, nó còn chưa đến nơi đã nghe được tiếng lục lạc quen thuộc.
Nó giật nảy mình, sau đó lại sợ hãi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Ngu Thanh Liên đang ngồi trong quan tài — váy lụa đỏ như máu, tóc đen vấn thấp, mặt nặng như nước. Khí chất toàn thân vừa phô trương vừa xinh đẹp lạnh lùng, như thanh đao lạnh lẽo phi ra khỏi vỏ, là một Ngu Thanh Liên thật khác.
Ánh nến dưới mặt đất nặng nề, mình nàng tạo thành một cảnh, người đẹp như hoa.
Trưởng lão chợt dừng bước, con ngươi nâu xám ẩn trong nếp nhăn lộ một tia da^ʍ tà.
Trái tim Quý Vô Ưu nhảy lên cuống họng đến nơi, không biết nên gọi nàng hay không. Nó cảm thấy cô gái trước mắt lạ lẫm đến mức khiến nó hơi sợ hãi. Mấy ngày nay chỉ thấy nàng vui cười giận hờn mắng chửi nhân gian, như chị gái dịu dàng tỉ mỉ đối xử với nó, không ngờ, cô gái ấy đối mặt với tà linh lại là như thế này.
Trưởng lão tiến lên một bước, trầm thấp cười lên: “Năm nay đúng là toàn đưa đến đồ tốt, đã bao nhiêu năm ta không thấy gái rồi, lại còn là người con gái xinh đẹp vậy nữa.”
Ngu Thanh Liên mơ mơ màng màng, nàng chỉ nhớ rõ mình nhìn thấy một chùm sáng bên trên tượng thần của Văn Khúc Tinh.
Chùm sáng đó như được đất trời sinh ra, được thời gian nuôi nấng, sau đó nàng mất đi ký ức, chờ đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã nằm trong quan tài. Lúc đứng dậy, thứ phải đối mặt là một đám yêu quái cấp thấp.
Nàng lấy tay day huyệt thái dương, làm rõ đầu đuôi sự tình, đôi mắt khép hờ chậm rãi chảy ra sát ý lạnh lẽo.
Lão già kia còn đang bước dần lên phía trước, giọng nói toát ra một chút tham lam: “Gái à, nàng có biết đây là đâu không?”
“Nơi này là âm tào địa phủ. Ở nơi này của chúng ta, người sống đều là súc sinh. Hoặc là coi như nô ɭệ, hoặc là coi như đồ ăn, nhưng ta vừa gặp nàng đã sinh lòng yêu mến, cho nàng thêm một lựa chọn. Nàng đi theo ta, ta cho nàng sống sót, sao hả?”
Ngu Thanh Liên xắn ống tay áo, bước ra khỏi quan tài, lụa đỏ tung bay. Chiếc roi vẫn luôn quấn trên tay làm đồ trang trí chậm rãi rơi xuống, trở về trong tay nàng: “Không nhọc lòng ưa thích, ta không có phận này.”
Lão già nở nụ cười, ý tứ sâu xa: “Ta biết nàng là tu sĩ, nhưng ở đây nàng không dùng được linh lực. Nàng căn bản không phải đối thủ của ta đâu, bé xinh đẹp.”
Ngu Thanh Liên ngẫm nghĩ ba chữ “bé xinh đẹp” này, lẩm bẩm lại cảm thấy vui vẻ. Dưới gầm trời này, kẻ dám gọi nàng như vậy cũng không nhiều.
“Hồ máu nở hoa xanh”, một đêm ở Doanh Châu năm đó, máu nhuộm đỏ thẫm cả linh mương, người bị nàng gϊếŧ chết có lẽ còn nhiều hơn người ở ngôi làng này.
Không cần linh lực thì chúng mi cũng còn khuya mới là đối thủ của ta nhé lão già.
Nàng cầm roi, váy áo như máu, bước lên phía trước.
Một thân sát khí.
Làm cho sắc mặt trưởng lão đanh lại.
Trong ngũ kiệt thiên hạ, người giống với tính tính của nàng nhất có lẽ là Bùi Ngự Chi, đều thành danh do gϊếŧ chóc, ba người còn lại đều có băn khoăn lúc hành sự.
Thân là Đế vương cả một tộc, mọi hành động của Phượng Căng đều liên quan đến danh dự của Yêu tộc; Tịch Vô Đoan là Thiếu Thành chủ của Quỷ vực, tính tình âm u khó dò, bị người người ở Quỷ tộc kèm cặp dòm ngó; Ngộ Sinh lại khỏi phải lắm lời, người trong cửa Phật, kiêng kị quá nhiều.
Nàng không biết tình huống mà Bùi Ngự Chi gặp phải có phải như này hay không.
Dù sao vừa tỉnh dậy đã khó chịu vậy rồi, cứ lấy máu tẩy sạch nơi này trước đã rồi nói sau.
Tiếng gió vỡ vụn theo không khí, chuông bạc leng keng vang vọng.
Một roi, đầu thân tách rời.
Đầu lâu của trưởng lão lăn lóc trên đất, đến lúc chết vẫn là vẻ mặt sợ hãi.
Hai roi, cổ tay nàng vung lên, váy áo lượn vòng, đám người chỉ thấy bóng hồng như ma quỷ, nơi mà roi nàng quét qua, không ai thoát chết.
Đạp lên đống lưng của xác sống chất đầy một chỗ, nàng vươn tay, lấy roi buộc hai kẻ đang đè ép Quý Vô Ưu lại rồi ném qua một bên.
Một màn này chỉ loé lên trong chớp mắt, Quý Vô Ưu còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng dắt tay kéo ra ngoài. Trên thân thiếu nữ là hương hoa mưa máu, cả thân nhiễm đỏ, thế nhưng không ô uế.
“Đi.”
Giọng nói của nàng quyết đoán mà dứt khoán, như cơn gió vụt đến, như tia sáng cắt ngang.
Khuôn mặt Quý Vô Ưu rất bẩn, nước mắt nước mũi nước bọt máu tươi hoà lẫn với nhau, ngưng đọng trên tóc. Nó vốn đã sợ đến mức không dám khóc, nhưng bây giờ gặp được người quen, gặp được người cứu nó ra ngoài, bỗng nhiên hốc mắt nóng bừng lên.
Cho đến nay đều bị coi thường lạnh nhạt, bị đối xử không giống một con người, bây giờ lại ở bước ngoặt sinh tử mà cảm thấy được người khác quan tâm.
Quỷ có khả năng sống lại, rất nhanh sau đó, trưởng lão rơi trên đất nghiến răng nghiến lợi, cái đầu hợp lại với thân thể, giọng nói lạnh lẽo: “Chúng bây tưởng rằng có thể trốn ra ngoài à?”
Ngu Thanh Liên đương nhiên chưa tự phụ đến mức làm kẻ địch với cả một cái thôn quỷ, đã không có linh lực lại còn đánh không chết, rõ là lãng phí thời gian, thà chạy trước còn hơn.
Thần thức của nàng vẫn còn, dĩ nhiên tìm được lối ra.
Ngu Thanh Liên túm cả Quý Vô Ưu ra khỏi hầm giam, mượn ánh đèn le lói coi như ánh dương mà quay đầu nhìn, lại trông thấy nhóc mập mạp bẩn thỉu này thế mà khóc rưng rức.
Khóc lóc thảm hại hết sức, lại chân thật cực kỳ.
Nhóc mập mạp từ trước đến nay luôn hoảng loạn, chỉ hận không thể giấu mình đi, lần đầu tiên chân thực bày ra tình cảm của mình, lo sợ buồn bã.
Ngu Thanh Liên thoáng chốc ngây người, sau đó cười không thở nổi: “Ơ kìa, ngươi cảm động phát khóc đó hả?”
Quý Vô Ưu thở hổn hển, lau nước mắt: “Phù, Phù Tang tỷ. Cảm, cảm ơn tỷ.”
Ngu Thanh Liên không ngờ đến mình sẽ có một ngày như vậy, khoát tay: “Không cần cảm ơn, ngươi ở chỗ này của ta, nếu ta bỏ rơi ngươi, sau này lấy đâu ra mặt mũi gặp Bùi… À, Trương sư huynh của ngươi.”
Quý Vô Ưu còn đang khóc: “Cảm, cảm ơn tỷ, cảm ơn tỷ không bỏ rơi ta. Cảm ơn mọi người.”
Ngu Thanh Liên phì cười thành tiếng.
Không tiếp tục nói nữa.
Bây giờ bọn họ chạy trốn đến ngọn núi phía sau làng, bên cạnh là ruộng vắng, phía trước là mộ hoang. Cây gỗ khô dày đặc, bia mộ chồng chất. Quý Vô Ưu rất sợ cảnh tượng thế này, chỉ sợ mình trở thành phiền phức nên không khóc nữa, mỗi bước đi của nó đều cực kỳ nao núng. Ngu Thanh Liên ở phía trước khác một trời một vực, nàng rất nhàn nhà, nhìn xung quanh quan sát địa thế trên đường đi.
Linh lực của nàng không thể sử dụng, nhưng vẫn còn uy áp, tiểu quỷ bình thường dĩ nhiên không dám tới gần.