Tác giả: Thϊếp Tại Sơn Dương
Edit: FioQuỷ vực ở phía bắc đại lục Thương Hoa, tiếp giáp với Vân Tiêu, ngự kiếm đi ngàn vạn dặm, cả đi cả về trong vòng một ngày vẫn khả thi.
Đi về phía bắc, băng qua đồi núi trập trùng âm u đầy chết chóc, một con sông bắc ngang chắn giữa đường.
Sông tên Vong Xuyên, nước chảy xanh biếc.
Dòng Vong Xuyên ở Quỷ vực không có tác dụng tiêu trừ ký ức trước kia của con người, chỉ là nước bình thường, hơi nhiễm thi khí, màu xanh biếc, toả mùi lạ như hương mà lại chẳng phải hương.
Trước kia Bùi Cảnh đã từng đến Quỷ vực một lần.
Cùng với bọn Tịch Vô Đoan và Ngu Thanh Liên.
Khi đó bọn họ mới ra khỏi viện Kinh Thiên, kết thúc năm năm tu hành tàn ác vô nhân đạo. Thoát được nanh vuốt ma quỷ của lão già trong đó rồi, bọn họ còn thiếu điều đốt pháo ăn mừng tự do.
Bản tính bị kiềm chế lâu như vậy, tới khi tái xuất giang hồ, ai nấy đều khó tránh khỏi ngứa ngáy tay chân, mấy người hẹn nhau nửa năm — kéo nhau đi diệt trừ yêu ma, nói trắng ra là tìm một vài yêu quái nhãi nhép đánh nhau, cốt để thư giãn.
Quỷ quái rơi vào tay bọn họ trong khoảng thời gian đó cũng thật sự là khổ tám đời.
Nửa năm cũng đủ cho tu sĩ chu du vạn dặm non nước.
Một lần trong đó ngang qua Quỷ vực.
Lần đầu nhìn thấy núi non chập chùng hình dạng kỳ quái cùng với nước Vong Xuyên xanh biếc đυ.c ngầu.
Bùi Cảnh thấy hứng thú, hỏi tên sông tên núi xong thì cười không ngậm được miệng, chỉ trỏ: “Sao các đệ không bắc thêm cây cầu ấy, rồi trồng thêm hoa bên bờ sông, tên thì khỏi phải nghĩ, cầu gọi Nại Hà, hoa kêu Bỉ Ngạn. Rõ ràng là thành thị ở chốn nhân gian, thế mà cái gì cũng bắt chước âm phủ. Đừng nói là các đệ trộn lẫn với người chết lâu ngày cho nên cũng coi mình như người chết luôn rồi đấy?”
Thân là Thiếu chủ Quỷ vực mà Tịch Vô Đoan cũng không tức giận, hắn ta ở viện Kinh Thiên ngắn ngủi mấy năm cũng coi như đi guốc trong bụng Bùi Cảnh, thậm chí vẻ mặt cũng không thèm thay đổi, chỉ lạnh lùng mỉa mai: “Ngày nào huynh cũng trắng từ đầu đến chân, có thấy ai chết đâu.”
Bùi Cảnh chỉ cười, đáp: “Còn chẳng phải đã sớm đoán được tranh đấu Vấn Thiên năm mươi năm sau đệ chắc chắn bại dưới tay ta hử, trước tiên đốt giấy để tang cho sự thất bại của đệ đã nhé.”
Tịch Vô Đoan nghiến răng nghiến lợi: “Huynh cứ chờ đấy.”
“Chờ thì chờ.”
Ngu Thanh Liên đang ngắm mình dưới nước Vong Xuyên, nghe thấy vậy thì trợn trừng mắt: “Đốt giấy để tang không phải dùng như thế, đúng là không có kiến thức.”
Bùi Cảnh già mồm cãi láo từ nhỏ, y cười khẩy: “Có thể lấy chim sa cá lặn hình dung chính mình, muội còn không biết ngượng đòi dạy ta thành ngữ?”
Trần Hư ở bên cạnh muốn xông lên bịt miệng y lại: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa.”
Dung nhan xinh đẹp của Ngu Thanh Liên tức khắc vặn vẹo, nàng đứng phắt dậy, váy xoè lộng lẫy lướt qua dòng Vong Xuyên xanh biếc, rút roi gầm thét: “Bùi Ngự Chi! Huynh lặp lại lần nữa thử xem!”
Khoảnh khắc roi đỏ vụt xuống đất, nước Vong Xuyên trào dâng cuồn cuộn.
Bùi Cảnh gỡ tay Trần Hư ra, muốn cho nàng nhìn rõ hiện thực, nhưng vẫn bị người đoạt mất.
Ngộ Sinh hiền lành theo lệ đứng ra hoà giải: “Đừng nghịch nữa, đi qua sông Vong Xuyên này trước rồi nói sau, còn chưa đến thành Quỷ đâu.”
Bùi Cảnh mỉm cười nhìn Ngộ Sinh, lười biếng nói: “Được rồi, dù sao vẫn phải nể mặt đệ.”
Dù sao Ngộ Sinh cũng không tinh quái giống như ba người kia, ngày nào cũng thậm thụt trong bóng tối bày trò chọc ngoáy y.
Bay vυ't qua Vong Xuyên.
Đang lượn lờ trên không, Phượng Căng vẫn luôn lặng thinh đột nhiên lên tiếng: “Ngươi có ăn chắc tranh đấu Vấn Thiên lần này không?”
Bùi Cảnh ngoái đầu. Phượng đế trẻ tuổi đang nhíu mày nhìn y, màu vàng sậm trong đôi mắt cảnh giác dò xét.
Con người Phượng Căng tranh cường háo thắng chẳng phải một sớm một chiều, từ lúc bắt đầu đã luôn thích hơn thua với y. Bùi Cảnh chớp mắt, khẽ cười: “Như thường thôi, ta thừa sức giành được hạng nhất.”
Phượng Căng cười khẩy: “Mạnh miệng gớm.”
Bùi Cảnh: “Dẫu sao ta vẫn có tự tin trước thực lực của ngươi.”
Phượng Căng nghiến răng: “… Ngươi có ý gì.”
Bùi Cảnh đứng trước thành Quỷ quay đầu lại, tóc đen tung bay, áo trắng tao nhã, thiếu niên toét miệng cười, khí phách tự tin rộ đầy trời.
Mà miệng y lại rất thiếu đòn: “Ta nói ngươi suốt ngày so đo với ta có ý nghĩa gì đâu cơ chứ, có thể nhận rõ sự chênh lệch không thế đệ đệ — cố gắng tu hành mà giành lấy chức đệ nhị thiên hạ đã nhé.”
Nói xong vội vàng chạy biến, chỉ sợ Phượng Căng bụng dạ hẹp hòi bắt tay với Ngu Thanh Liên bất thình lình nổi đoá đánh nhau với y. Đánh đơn thì Bùi Cảnh chẳng sợ cậu chàng, mấu chốt là trong này có quá nhiều người chướng mắt y, chỉ sợ đến lúc đó lại biến thành quần ẩu, y tìm ai đó biết điều thôi.
Chạy lên phía trước sóng vai với Trần Hư, Bùi Cảnh lén quay đầu.
Quả nhiên Phượng Căng tức bay màu, con chim đỏ trên vai cũng xù hết cả lông, may mà y chạy nhanh.
Trần Hư đúng là phục y sát đất, ở bên cạnh nói mát: “Huynh càn rỡ thế không sợ ba người bọn họ bắt tay nhau tẩn chết huynh à?”
Bùi Cảnh rất tự tin: “Không sợ, mình ta đấu ba bọn họ cũng không thành vấn đề.”
Trần Hư thở dài, “Phượng Căng gặp phải huynh đúng là xấu số thiệt thân.”
Bùi Cảnh bĩu môi: “Cứ làm như ta trêu chọc hắn trước ấy.”
Trần Hư: “Người ta là tân đế của Yêu tộc, sống trong nhung lụa từ nhỏ, tính tình kiêu căng một chút cũng bình thường mà.”
Bùi Cảnh: “Đây là lý do để hắn tìm ta gây sự hàng ngày à?”
Trần Hư tan nát cõi lòng: “Huynh ăn miếng trả miếng hết rồi còn gì? Cứ để chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không đi.”
Bùi Cảnh lười biếng mỉm cười: “Sao mà đệ cứ nói đỡ cho hắn thế, ta thấy thằng nhóc Phượng Căng này rõ là chưa phải ngậm đắng nuốt cay, cả đường thuận buồm xuôi gió. Ta giúp Yêu tộc rèn đúc đào tạo tân đế của bọn họ cũng coi như làm chuyện công ích thôi. Hơn nữa, cái tính tình vừa kiêu căng vừa tự phụ này của hắn, làm gì giống đế vương.”
Trần Hư: “Vậy thì giống cái gì?”
Bùi Cảnh: “Giống đệ đệ(1).”
(1) là tiếng lóng của Thiên Tân, đại khái là chỉ đồ bỏ đi, không đáng kể đến, trường hợp người được nhắc đến kém hơn người nói trong diện năng lực hoặc học tập v.v…, tóm lại Bùi đang chửi Phượng là đồ cùi bắp =)))))
Trần Hư: “…”
Mặc dù không phải hiển nhiên nhưng tuyệt đối chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì.
Một lần nữa thăm lại chốn cũ, phong cảnh vẫn còn, cảnh tượng khi xưa mấy người bọn họ cùng vượt qua sông này rõ mồn một trước mắt.
Tăng bào kim sắc, lụa trắng phủ mắt, Ngộ Sinh hầu như lúc nào cũng mỉm cười, một tay cầm trượng, nghe bọn họ ầm ĩ;
Ngu Thanh Liên quấn roi trên cánh tay trắng nõn, chân thắt chuông nhỏ, đi trên đường như một luồng gió đỏ vang vọng tiếng leng keng;
Tịch Vô Đoan quấn mình trong chiếc áo choàng xanh, cả người toả khí âm u, như một thư sinh sầu não thất bại giữa cõi đời;
Phượng Căng như kẻ giàu sang rảnh rỗi, một thân lười biếng ăn mặc trang điểm lộng lẫy, con chim trên bờ vai kia lúc nào cũng say giấc nồng.
Mà Trần Hư ở bên cạnh y, mặt mũi tràn đầy lo lắng, chẳng biết lo nghĩ điều chi.
Ngự kiếm đến trên dòng Vong Xuyên, Bùi Cảnh liếc mắt nhìn xuống như có điều suy nghĩ.
Nước xanh cuồn cuộn, tuôn trào như năm tháng.
Y không khỏi bật cười, lẩm bẩm: “Cũng không biết những gì đám người bên trong Thiên Các nói là thật hay giả. Mấy người kia ai cũng lén lút tu luyện, tiến bộ như bay trong thời gian ta bế quan?”
Y bỗng dưng nhớ tới thiết lập trong nguyên tác “Tru kiếm”.
Quyển sách này vẫn chưa kết thúc, rất nhiều manh mối đều chưa lòi ra. Bởi vì lấy góc nhìn của nhân vật chính Quý Vô Ưu cho nên miêu tả về Bùi Ngự Chi không nhiều lắm, phần ngoại lệ trong đó, Bùi Ngự Chi giống như không có liên hệ với bốn người khác trong ngũ kiệt thiên hạ, thậm chí cả viện Kinh Thiên cũng không được nhắc tới — cuối cùng, Bùi Ngự Chi rơi xuống thảm trạng chật vật hèn mọn như vậy mà cũng không thấy ai ra tay giúp đỡ.
Bùi Cảnh nói: “Nếu như ta cứu vớt nhân vật chính thất bại, Quý Vô Ưu vẫn biến chất, thật sự bị tìm đến cửa gϊếŧ sạch, đoán chừng chỉ có Ngộ Sinh sẽ đến cứu ta.” Nghĩ một lát lại nói: “Không đúng, Ngu Thanh Liên nợ ta một món ân tình, con nhóc này có ân sẽ đền có oán ắt trả, cho nên cũng đến. Trong tay ta còn nắm nhược điểm của thằng nhóc Tịch Vô Đoan, uy hϊếp vài câu cũng có thể gọi đến. Còn Phượng Căng, mặc dù hắn hơi non… Nhưng ta cảm thấy hắn vẫn không nỡ để ta chết, chí ít ta cũng là cố vấn cuộc đời của hắn.”
Bùi Cảnh cực kỳ không biết xấu hổ phân tích chuyện sau này một chút, đếm đầu ngón tay: “Tốt rồi, ở đây có nhiều người như thế, nói không chừng ta cũng khỏi phải chết thảm vậy đâu nhỉ.”
Không đúng.
Tỉ mỉ hồi tưởng vài chi tiết trong sách, Bùi Cảnh lắc đầu, dở khóc dở cười: “Phát triển đúng theo kịch bản, Quý Vô Ưu cũng có tu vi Hoá Thần, gọi bọn họ đến khác nào cống thêm năm cái mạng nữa đâu, hay là thôi đi.”
Bùi Cảnh thôi không cười nữa, “Xem ra cảm hoá nhân vật chính vẫn hợp lý hơn.”
Vậy cứ chờ nhân vật chính xuất hiện thôi.
Qua dòng Vong Xuyên, đi đến thành Quỷ.
Có hai toà phù điêu đựng thẳng trước thành Quỷ, canh giữ cổng thành là hai người phàm dưới mỗi toà phù điêu, cả người đen như mực, buồn bực ngán ngẩm. Dù sao thì canh giữ ở chỗ này, mấy tháng liền không thấy nổi cái mặt nào lạ hoắc, kiểu gì cũng không làm sao dậy nổi hứng thú.
Hai đứa nhóc hào hứng nói mò với nhau.
Đứa bên phải nói: “Gần đây ta nghe được một tin tức, hình như Thành chủ đang dốc hết sức thu xếp hôn sự cho Thiếu chủ đấy.”
Đứa bên trái trừng mắt: “Gì cơ? Hôn sự á?”
Đứa bên phải thổn thức: “Đúng rồi, mà quái thật, suy nghĩ của các đại lão Nguyên Anh kỳ đều kỳ lạ thế à. Thiếu chủ vừa phá Kim Đan Đại viên mãn, thiếu chút nữa là đến Nguyên Anh rồi, hiện giờ không phải nên lấy tu hành làm trọng hả, sao mà Thành chủ cứ mù quáng bận tâm đến hôn sự của Thiếu chủ vậy.”
Đứa bên trái do dự, yên lặng một lát mới nói: “Ngươi, ngươi đã từng nghe có một loại phương pháp tu hành không chính đáng chưa.”
Đứa bên phải sững sờ, bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều nhìn thấy chút quái dị trong ánh mắt của đối phương.
Đồng thời cả kinh thốt lên: “Song tu?!”
Đứa bên trái vuốt cằm, chậm rãi mở miệng: “Ta cảm thấy rất có khả năng, từ Kim Đan đến Nguyên Anh là cả một bước ngoặt lớn, không biết trên đời này đã có bao nhiêu tu sĩ chết yểu ở đây. Hẳn là Thiếu chủ gặp phải rào cản, chỉ có song tu mới giải được.”
Càng nghĩ càng thấy có lý, hai nhóc quét sạch mệt mỏi ủ rũ ban đầu chuyển sang hoàng đế chưa vội thái giám đã lo, cân nhắc các nữ tu trong thiên hạ xem ai tốt số đến vậy, có thể lên làm Thiếu chủ phu nhân của Quỷ vực.
“Ta cảm thấy con gái của Âm trưởng lão ở Quỷ vực chúng ta cũng không tệ đâu.”
“Ngươi có thể phóng tầm mắt ra xa hơn chút không. Bàn về nữ tu, Doanh Châu còn xinh đẹp hơn rất nhiều, biết Phù Tang tiên tử không? Quả thực là trời sinh một cặp với Thiếu chủ của chúng ta, đệ ngũ Thiên Bảng cùng với đệ tứ Thiên Bảng, thực lực tương đương, trai tài gái sắc!”
Vị tu sĩ này hiển nhiên là người ái mộ Ngu Thanh Liên, nhắc đến Phù Tang tiên tử, miệng lưỡi lưu loát ngay lập tức: “Ta từng may mắn được gặp Phù Tang tiên tử một lần, nàng đến từ bên kia bờ Vong Xuyên, áo đỏ lụa mỏng, chuông bạc leng keng, môi đỏ răng trắng dung mạo đằm thắm, trên đời này hiếm người nào tuyệt sắc như vậy.”
“Nếu như nàng có thể lên làm Thiếu chủ phu nhân của Quỷ vực, ta có chết cũng bằng lòng.”
Lúc này, một giọng nói trong trẻo của thanh niên truyền đến: “Nói những câu này cho Thiếu chủ của các ngươi nghe, nói không chừng đệ ấy sẽ cho ngươi chết trước thật.” Tịch Vô Đoan cùng với Ngu Thanh Liên, vậy thì e rằng cả Doanh Châu lẫn Quỷ vực không bên nào được yên ổn đâu.
“Ai đó?” Hai tên đệ tử giật nảy mình, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một người bay đến bóng tối xanh đen chốn Quỷ vực quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Áo trắng chẳng vương bụi, phong thái nghiêm nghị. Tóc đen đội ngọc quan, con ngươi đen như mực. Lúc này, khoé môi y cong lên nụ cười hờ hững, dáng người thẳng tắp, giống một thanh kiếm ra khỏi vỏ, sừng sững giữa đất trời, sáng tỏ mà chói mắt.
Tu sĩ bên trái vừa nói trên đời này lấy đâu ra người tuyệt sắc như vậy, hiện tại bên mặt cảm thấy hơi đau.
Cậu sững sờ nhìn kiếm tu áo trắng trước mắt thật lâu, bị người bên cạnh véo một cái mới lấy lại tinh thần, tận chức tận trách nói: “Tiên nhân, vào thành Quỷ phải có giấy thông hành.”
Bùi Cảnh mỉm cười: “Ta biết.”
Nói xong thì lấy ngọc bội lừa bịp được từ trên người Tịch Vô Đoan giơ lên cho hai người nhìn: “Bây giờ có thể vào được chưa?”
Hai người chỉ cảm thấy ngọc bội đó hơi kỳ quái, không giống chứng thông hành bình thường, nhưng con chữ và hơi thở phía trên nó lại đúng là của Quỷ vực. Hai người gãi đầu, cuối cùng vẫn mở cho Bùi Cảnh vào, đưa mắt nhìn bóng lưng Bùi Cảnh biến mất xong thì đứng tại chỗ hoang mang.
“Sao mà ta cảm thấy ngọc bội đó hơi quen nhỉ.”
“Ta cũng cảm thấy thế.”
Thình lình đột nhiên thông suốt, hai người đồng thời quay đầu, toàn bộ trong mắt đều là kinh ngạc, la lên: “Thiếu chủ?!”
Ngọc bội đó giống y đúc với thứ mà Thiếu chủ đeo quanh năm!
Có thể dính líu quan hệ với Thiếu chủ, áo trắng cầm kiếm, chói loá mờ trăng.
Hai người không thốt nổi một lời, đều có một cái tên lướt qua trong đầu.
Một người trong truyền thuyết.
Vân Tiêu.
Bùi Ngự Chi.
…
Một đường không vướng mắc vào thẳng chủ điện thành Quỷ.
Tịch Vô Đoan yêu thích gàn dở khác thường, ưa xương khô, chuộng bóng tối. Ma trơi xanh lập loè bám đầy bốn vách tường của chủ điện, rọi cho khuôn mặt của thanh niên đứng trong chính điện càng thêm u ám.
Cẩm bào xám, dáng thư sinh, trông gầy hơn người thường một chút, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo.
Trước những miêu tả về hắn ta, phần lớn người ngoài đều kính sợ xen lẫn hãi hùng. Suy cho cùng, một ngón tay hoá xương khô thành tro tàn, cảnh tượng này nghĩ kiểu gì cũng khiến lòng người lạnh ngắt.
Bùi Cảnh bước vào điện, quan sát xung quanh, không khỏi cảm thán: “Sở thích kỳ dị của cái tên này đúng là trăm năm không đổi.”
Đôi môi Tịch Vô Đoan tái nhợt, nhìn có vẻ yếu ớt, nghe vậy mới giễu cợt: “Cái loại tình tính người gặp người tránh này của huynh cũng chẳng thấy đổi thay.”
Bùi Cảnh nói: “Câu này quá đáng rồi, ta đến đưa thứ hay ho cho đệ.”
Tịch Vô Đoan có điên mới tin lởi y nói, đôi tay gầy gò cầm một chiếc đèn xanh, áo bào kéo lê trên mặt đất, đi vào trong cung điện.
Bùi Cảnh nhớ tới cuộc đối thoại của hai đệ tử ở cửa thành, rất hả hê cười trên nỗi đau của người khác: “Nghe nói cha đệ xoay xở khắp nơi thu xếp hôn sự cho đệ hả?”
Tịch Vô Đoan ngừng bước, vẻ mặt cứng đờ, nói: “Mắc mớ gì đến huynh.”
Bùi Cảnh đáp: “Sao lại không liên quan đến ta, lễ mừng hôm đó của đệ, nói không chừng còn phải mời ta nữa đấy.”
Tịch Vô Đoan cười lạnh: “Hờ.”
Bùi Cảnh biết hắn ta hơi xấu hổ. Thằng nhóc Tịch Vô Đoan này trông bề ngoài thì âm trầm u ám, thực chất bên trong lại là nhóc con miệng còn hôi sữa, ngây thơ cực kỳ.
Vào cung điện, ngồi đối diện nhau cách một cái bàn. Ống đựng bút làm từ đầu lâu xương trắng, bày đủ các loại bút lông quý hiếm bên trong. Tịch Vô Đoan giống như đang thời thư sinh đèn sách, hứng thú yêu thích cũng chẳng bao nhiêu, cầm kỳ thư hoạ thi tửu hoa, vương chút hơi thở nho sinh.
Bùi Cảnh cứ vin vào chủ đề bạn đời mà trêu chọc: “Đệ cũng có nữ tu mến mộ trong lòng nữa hả?”
Tịch Vô Đoan có vài phần mất tự nhiên trên mặt: “Không có.”
Bùi Cảnh bỗng sinh hứng bỡn cợt, bảo: “Vậy ta giới thiệu cho đệ một người nha, ta vừa gặp được mấy ngày trước.”
Tịch Vô Đoan hỏi: “Huynh mà tốt bụng như thế à?”
Bùi Cảnh mỉm cười: “Chứ sao, hai ta dẫu gì cũng cùng trường cả năm năm cơ đấy, là ta phát hiện được một nữ yêu ở sơn mạch Vân Lam, quả thực có thể nói là dáng vóc dịu dàng, thay đổi khôn lường.”
Tịch Vô Đoan bắt đầu có dự cảm không lành: “Yêu?”
“Chính xác.” Yêu quái ngàn mặt, Bùi Cảnh thay đổi phương thức biểu đạt, ý tứ sâu xa: “Trăm ngàn khuôn mặt, đệ thích kiểu gì nàng cũng có.”
“…”
Tịch Vô Đoan không cần đoán cũng biết Bùi Cảnh lại cợt nhả.
Một tay phẩy tay áo, hắn ta rút một cây bút từ ống đựng bút bằng xương khô ra ném thẳng vào Bùi Cảnh. Bút đặt ở Quỷ vực lâu ngày dần dà cũng dính phải tà linh. Lông tơ ở ngòi bút tản ra, kêu vang lên, âm thanh hơi nhỏ, cũng đáng yêu chút chút, nhào tới mặt Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh giơ tay bắt được bút, đặt lên trên bàn, thôi không đùa giỡn: “Không ghẹo đệ nữa, ta phát hiện vài chỗ kỳ quái ở sơn mạch Vân Lam, hôm nay đem bọn chúng đến đây để hỏi đệ xem thế nào.”
Y mở giới tử, lấy huyết linh chi, đầu trẻ con và mặt nạ ra. Ba món đồ để trên bàn, không cần nhìn kỹ, hơi thở máu me quái đản đã hết sức rõ ràng. Thân là Thiếu chủ của Quỷ vực mà khuôn mặt Tịch Vô Đoan lại hiện vẻ ngạc nhiên, khe khẽ ồ lên. Ngón tay hắn ta sờ lên chiếc mặt nạ kia, mỹ nhân mặt nhọn, mi dài nhắm mắt, thần thái đoan trang.
Nơi ngón tay chạm vào lan ra hơi lạnh buốt.
Tịch Vô Đoan giơ nó lên nhìn thật lâu, sắc mặt dần nặng nề.
Bùi Cảnh hỏi: “Đệ biết nó à?”
Tịch Vô Đoan buông mặt nạ, nhả ra ba chữ: “Thiên Diện Nữ(1).”
(1) cô gái ngàn mặt
Bùi Cảnh nói: “Cái tên thật đúng với hình tượng.”
Tịch Vô Đoan bảo: “Nhưng đây cũng chỉ là một bộ phận của Thiên Diện Nữ mà thôi. Hai mươi năm trước, nó đột nhiên xuất hiện ở thành Thiên Yển, ăn thịt người sống, việc ác không xuể, quấy nhiễu khiến người người xung quanh tông môn cảm thấy bất an. Mấy vị đại năng Nguyên Anh đương thời liên thủ mới đánh bại được. Sau khi Thiên Diện Nữ chết đi, thân thể rã rời, khuôn mặt rít gào bỏ chạy mất tăm, mặc dù phần lớn các bộ phận đã bị tiêu huỷ nhưng vẫn còn vài con cá lọt lưới, ai biết được lại trốn đến nhân gian gây tai hoạ, đây hẳn là gương mặt thoát ra lúc trước.”
Bùi Cảnh ngạc nhiên: “Thành Thiên Yển?”
Thành Thiên Yển là chốn thành thị nơi kẻ ác tụ tập. Không ít người trong giới Tu Chân liều mạng du đãng nơi ấy, thậm chí bao gồm cường giả Nguyên Anh kỳ, trước kia vẫn chưa kinh khủng như vậy, gần trăm năm nay chẳng biết xảy ra chuyện gì, chỗ đó càng ngày càng thần bí, càng lúc càng nguy hiểm. Ngay cả sư tôn cũng cảnh cáo y không nên tuỳ tiện chọc vào.
Thiên Diện Nữ lại đến từ thành Thiên Yển?
Chút phức tạp lộ trên khuôn mặt ốm yếu của Tịch Vô Đoan: “Ta cũng nghe cha mình kể mới biết được. Nhưng cũng không tính là bắt nguồn từ thành Thiên Yển, không biết nàng ta đến từ đâu, vô cớ xuất hiện… Rất mạnh.”
Cũng đúng thôi, phải mấy vị Nguyên Anh kỳ liên thủ mới có thể chế ngự, thực lực tối thiểu có nửa Hoá Thần. Nhân vật đến Hóa Thần kỳ lúc ấy có thể đếm trên đầu ngón tay, mà trong viện Kinh Thiên, đến nay chỉ có một vị.
Tịch Vô Đoan lại nâng cái đầu mục rữa lẫn lộn lên, vẻ mặt chán ghét: “Mỗi khuôn mặt của Thiên Diện Nữ có thể dựa vào cắn nuốt người sống để mọc ra thân thể một lần nữa. Mặt người ăn vào bụng sẽ trồi lên, sống trên người nàng ta. Sự việc trẻ con dưỡng thành huyết linh chi này, có lẽ bồi dưỡng cho xá© ŧᏂịŧ vững chắc.”
“Nuôi linh chi bằng hoạt anh(2) là một môn tà thuật, thủ pháp tàn nhẫn vô bờ. Trong sách cổ có ghi, xác suất thành công cực kỳ thấp, thông thường thì hoạt anh cũng chẳng phải trẻ con bình thường, sẽ có mẫu cổ tương ứng với nó. Rót cổ trùng vào bụng một người phụ nữ bình thường, cổ trùng sẽ không ngừng đẻ trứng trong bụng người đó, chỉ là thứ bò ra từ trong bụng lại trông như trẻ con của nhân loại.”
(2) trẻ con còn sống
Bùi Cảnh rét lạnh, thở một hơi dài: “Ta biết rồi.”
Tịch Vô Đoan nói: “Thực lực của Thiên Diện Nữ sâu không lường được, may mà việc này do huynh điều tra, bằng không…”
Bùi Cảnh hiểu ý hắn ta, đổi thành một tu sĩ Kim Đan bất kỳ, sợ là chỉ có một đi không trở lại.
Gương mặt có lẽ chỉ có một phần ngàn năng lực của nguyên chủ. Nhưng vẻn vẹn một phần ngàn đã có thể tránh thoát được thần trí của y rồi ẩn nấp, có thể tưởng tượng được nguyên hình khủng bố đến mức nào.
Bùi Cảnh lại hỏi: “Mấy vị tu sĩ Nguyên Anh tiêu diệt Thiên Diện Nữ ngày trước có khi nào bỏ sót khuôn mặt khác không?”
“Hẳn là đã loại bỏ hết rồi.”
Tịch Vô Đoan gõ ngón tay lên bàn, nhíu mày, chút cảm xúc thâm trầm lướt qua đôi mắt màu nâu xám: “Thật ra thì những thứ ta vừa nói cũng không đúng hoàn toàn, năm vị tu sĩ Nguyên Anh giãy giụa đến phút cuối cũng không phải đối thủ của Thiên Diện Nữ… Rốt cuộc vẫn phải nhờ có Thành chủ thành Thiên Yển ra tay mới hàng phục được nàng ta.”
Bùi Cảnh: “Thành chủ thành Thiên Yển?”
“Đúng vậy. Thiên Diện Nữ càng đánh càng mạnh, nhìn thấy mấy vị tu sĩ đã rơi xuống thế hạ phong, đột nhiên một ngọn gió thoảng qua trên đường phố thành Thiên Yển, gió rét lạnh lẽo, như cuốn theo gió tuyết. Ngay sau đó, Thiên Diện Nữ thét lên một tiếng thảm thiết đớn đau, giống như bị siết chặt cổ, cả người bò lăn vặn vẹo trên đất, khuôn mặt nào cũng chảy máu, đau không muốn sống, tự bạo chạy thoát. Luồng gió kia đến từ nơi sâu nhất trong thành Thiên Yển, mỗi người nói một kiểu, phần lớn đều cảm thấy là Thành chủ của thành Thiên Yển.”
Bùi Cảnh hỏi: “Thành Thiên Yển có Thành chủ từ lúc nào?”
Tịch Vô Đoan vừa nói rất nhiều, khí sắc càng thêm suy yếu, lùi lại tựa về sau: “Lúc nào chẳng có, chỉ là quá thần bí, không được nhiều người biết đến mà thôi, gần trăm năm mới truyền ra phong thanh, đoán chừng thành Thiên Yển cũng chẳng mấy ai biết đến sự tồn tại của người đó.”
Bùi Cảnh nghĩ thầm: Chẳng trách sư tôn dặn dò y không nên tới gần thành Thiên Yển. Vị Thành chủ kia ít nhất cũng là tu sĩ Hoá Thần kỳ, trên đời này có lẽ chỉ có sư tổ đã ở ẩn không ra trong viện Kinh Thiên mới có thể đối địch với hắn.
Nhưng y vẫn hơi hoang mang: “Nếu như thành Thiên Yển là nơi kẻ ác tụ tập, vậy thì Thành chủ nơi đó cũng không nên là người lương thiện mới phải, sao lại ra tay tương trợ nhỉ.”
Tịch Vô Đoan lắc đầu: “Chịu thôi, luồng gió kia suýt nữa nghiền nát thần thức của một tu sĩ Nguyên Anh, vị Thành chủ đó hẳn là ra tay chỉ để đối phó với Thiên Diện Nữ, không phải do muốn giúp đỡ đâu.”
Bùi Cảnh gật đầu.
Không ló mặt, không lộ thân, không vang tiếng. Chỉ một trận gió trực tiếp thoảng đến từ sâu trong thành đã trấn áp yêu ma, hồn phi phách tán. Vị Thành chủ này… quả là thần bí.
Trước khi đi, ánh mắt Tịch Vô Đoan bỗng rơi xuống người y, hỏi: “Huynh cũng chưa phá Nguyên Anh hả?”
Bùi Cảnh liếc hắn ta: “Không phải đệ cũng thế à?”
Quả nhiên đám người trong Thiên Các kia nói vớ nói vẩn.
Tịch Vô Đoan bảo: “Ta tưởng rằng huynh sẽ phá được.”
“Gặp chút phiền phức.” Mỗi lần đến lúc phá kết chướng sẽ có hơi thở lạnh buốt từ từ tuôn ra từ vùng đan điền của y. Bùi Cảnh nhớ lại cũng hơi bực bội, nhưng sư tôn đã dặn y không được nóng vội, y cũng không dám cố quá.
Khoé môi tái nhợt của Tịch Vô Đoan cong lên nụ cười, nói: “Vậy có khi huynh sẽ bị Phượng Căng vượt mặt trong trận tranh đấu Vấn Thiên lần tới đó.”
Bùi Cảnh chỉ cười, biểu lộ hững hờ nhẹ như mây gió: “Hắn ấy hả? Quên đi là vừa.”
Tịch Vô Đoan giễu cợt: “Tự tin chẳng biết lấy đâu ra.”
Bùi Cảnh mỉm cười: “Nhưng có nó ắt giải quyết được việc.”
Trở về từ Quỷ vực, không chỉ là việc trong vòng một đêm.
Y cũng chẳng kịp quay về Thiên Tiệm Phong, vừa đến cổng núi Vân Tiêu đã thu nhỏ thân người biến thành Trương Nhất Minh, đi lên Nghênh Huy Phong, thẳng đến viện Tu Nhã.
Trời sắp tờ mờ, sương mù rạng sáng rất nhẹ cũng rất trắng, thấm vào vạt áo y toả hơi lạnh.
Bùi Cảnh đẩy cửa ra, cảm thấy có thể Sở Quân Dự vẫn còn ngủ.
Vừa vào cửa đã đυ.ng phải ánh mắt của Sở Quân Dự.
Thiếu niên giữa sương mù nơi rừng núi, áo bào phong nhã như gió tuyết đung đưa.
Bùi Cảnh sửng sốt, gãi đầu mỉm cười: “Ngươi dậy sớm thật.”