Phác Xán Liệt gặp được diễn viên quay cảnh hôn chín tiếng với Biên Bá Hiền tại bữa tiệc đóng máy của phim mới.
Mặt mũi trông rất dễ chịu, yên ổn tĩnh lặng, nghe đồn còn là Ili, nhưng Phác Xán Liệt thấy rõ ràng là fan only.
Thức ăn không ăn rượu không uống, chốc chốc ánh mắt cứ lượn lên người Biên Bá Hiền, lượn xong thì cúi đầu cười một mình.
Thật tình… Bởi vì diễn vai tình nhân nên ngay cả ăn cơm cũng muốn ngồi cạnh em ấy sao? Vậy bọn tôi là người yêu thật này, tôi có thể ngồi lên đùi Biên Bá Hiền không?
Nhóc ngố kia còn cười với cô ta, có gan thì em gắp đồ ăn cho cô ta đi? Shit —— có gan thật! Giỏi lắm Biên Bá Hiền! Em giỏi lắm!
Nhà đầu tư ngoại trừ Phác Xán Liệt còn có vài vị khác, Kim Tại Vũ với tư cách phó chủ tịch Phác thị cũng tới. Nói cho mỹ miều thì là “đóa hoa giao tiếp” ông đây đi theo tích lũy mạng lưới xã hội cho cậu, kỳ thực chỉ muốn xem có diễn viên mới nào hợp nhãn hay không.
Rượu qua ba tuần, đạo diễn reo hò chúng ta mời nhà đầu tư thêm một ly đi. Cùi chỏ của Kim Tại Vũ chọt chọt Phác Xán Liệt, thần bí nói, “Không vừa mắt cô gái kia phải không? Để tôi xử giúp cậu!”
Phác Xán Liệt cắm đầu uống rượu, không tỏ thái độ, Kim Tại Vũ biết hắn đang ngầm thừa nhận.
Ui phắc ~ tửu lượng lớn ghê, độ lượng nhỏ ghê, không hổ là cậu.
Mời rượu kết thúc, vẫn chưa ngồi xuống, Kim Tại Vũ đích thân rót một ly đầy. Không biết đối phương tên gì, chỉ biết rằng hằng ngày Phác Xán Liệt đều nhắc, là phi tử vai diễn của Biên Bá Hiền, “Nào! Thập hoàng phi! Quay phim vất vả rồi! Ly này mời cô! Tôi cạn nhá, cô cứ tự nhiên.”
Cô nàng nhìn chiến trận này thì bối rối, phó chủ tịch của công ty lớn như thế mời rượu mình, nào dám tùy ý. Vội vàng rót đầy rượu hơn để đáp lễ.
“Nào! Mời cô ly nữa!”
Đột nhiên Kim Tại Vũ như uống tới high, mọi người chưa kịp phản ứng lại nốc cạn sạch.
Còn tưởng đây là nước cờ hay gì, kết quả càng giống thương nhân Địa Trung Hải bụng phệ rót rượu cho kẻ khác trên bàn cơm hơn.
Phác Xán Liệt đá đá gã dưới bàn, ung dung nói, “Lố rồi.”
Kim Tại Vũ không quan tâm, trái lại bị nhà đầu tư tinh mắt bên cạnh thấy được động tác nhỏ. Tuy không rõ tại sao lại nhằm vào cô bé này, nhưng nguyên nhân tận lực chuốc rượu dù sao cũng chỉ có vài cái.
Thời điểm này đổ dầu vào lửa luôn đúng, vừa có thể tham gia náo nhiệt vừa có thể xởi lởi làm quen.
“Cô gái! Tôi cũng mời cô một ly!”
Thoáng cái liền nợ hai ly, không uống chính là không nể mặt. Cô nàng đành tự rót rượu cho mình, còn chưa bưng lên đã bị Biên Bá Hiền ngăn cản.
Một người muốn giúp, một người không kịp phản ứng không buông tay, ánh mắt giao nhau, bầu không khí mập mờ, có mùi vị đôi uyên ương số khổ.
“Giành gì chứ! Hai người uống rượu giao bôi là được!!”
Các vị có mặt đều đã uống không ít, một kẻ rêu rao, hiện trường lập tức sôi trào.
Mặt Phác Xán Liệt xanh ngắt. Kim Tại Vũ thấy tình hình không đúng, lùi về chỗ ngồi xin lỗi Phác Xán Liệt, “Này… này tính hơi sai…”
“Giao bôi! Giao bôi! Giao bôi!”
Uống tới tê lưỡi rồi, thanh âm reo hò vỗ tay lại rất chỉnh tề, sóng sau còn cao hơn sóng trước.
Đạo diễn thậm chí dẫn đầu gọi tên hai người, “Biên Bá Hiền! Hàn Tại Nghiên! Biên Bá Hiền! Hàn Tại Nghiên!”
Hai ly rượu bị nhét vào tay, còn thiếu nhấn đầu thôi. Khá giống cái gì ấy nhỉ, hiện trường hôn lễ náo nhiệt, hoan hô, chúc phúc, tất cả mọi người đều hào hứng, trừ “tân binh” này.
Mà bởi vì người khác vui vẻ, bạn cũng phải vui vẻ. Người mới mà, sao có thể không vui.
Nói ra điều này ai tin? Chẳng thèm tin.
Tại khoảnh khắc ấy Biên Bá Hiền bỗng cảm thấy rất vô lực.
Hóa ra con người dù xuất sắc, cố gắng trở nên tốt hơn thế nào chăng nữa, vẫn phải kinh qua những giây phút vô lực như vậy.
Dường như ở nơi tiệc rượu này cậu chỉ là vật mua vui cho người khác, mà trên thực tế, phần đông bọn họ chỉ là công cụ giới tư bản dùng để trục lợi, địa vị xã hội của nghệ sĩ Hàn Quốc quả thực không cao xa. Người sống cả cuộc đời, không cam lòng nhỏ bé, nhưng cuối cùng vẫn nhỏ bé.
“Chủ tịch, ngài xem rượu này uống được không?”
Không rõ là chủ tịch Kim hay chủ tịch Phác, hay là những chủ tịch xí nghiệp khác trên bàn.
Tầm mắt cũng chẳng nhìn về phía nào, từ Kim Tại Vũ đột ngột mời rượu, đến Phác Xán Liệt không mở miệng kêu ngừng trước tiên, Biên Bá Hiền đã tức giận.
Vốn dĩ uống rượu vào dễ dàng kích động, trong lòng có cây đuốc cháy vùn vụt. Biên Bá Hiền thậm chí nghĩ nếu hắn không nói gì, vậy chẳng những sẽ uống rượu giao bôi, cậu còn muốn bái thiên địa nữa.
“Đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ, không cho phép náo loạn! Rượu giao bôi cũng không được uống với cậu nhóc này!”
Kim Tại Vũ kịp thời nhảy ra, lần nữa quan sát Hàn Tại Nghiên. Chỉ có mấy giây đã khá tỉ mỉ, cho chút thông tin đầy đủ.
Lời lẽ biểu thị ý tứ: Uống rượu giao bôi với cậu ta, tôi sẽ ghen.
Giây kế tiếp liền hiểu ra hô lên, nhà đầu tư ban nãy giúp mời rượu vỗ đầu, “Có lỗi quá! Là anh em không hiểu chuyện! Vậy chủ tịch Kim uống với người đẹp nhé?”
“Không không, uống nhiều rồi.”
Kim Tại Vũ cười ha hả chuyển đề tài, Phác Xán Liệt liền nhìn ra vẻ khang khác.
Không nói đây là hỗ trợ giải vây, nếu đặt vào lúc bình thường, cơ hội uống rượu giao bôi cùng người đẹp, Kim Tại Vũ nào có thể bỏ qua.
“Chuyện gì vậy?”
“Kim Tại Vũ, Hàn Tại Nghiên, chẳng phải rất xứng đôi sao ~”
Lẩm nhẩm cái tên vừa mới biết, ánh mắt lại không rời, “Dáng vẻ luống cuống đó làm người ta rất muốn bảo vệ… Tôi sẽ theo đuổi cô ấy, cái loại bằng tấm lòng á.”
.
Hầm để xe, một đám người hi hi ha ha muốn đi tiếp tăng hai, sau đợt huyên náo ngắn ngủi thì khôi phục vẻ trống trải âm u nên có.
Phác Xán Liệt mượn cớ ở lại, dĩ nhiên còn có Biên Bá Hiền.
Đường cũng đi không vững, lảo đảo loạng choạng, im lặng, hất tay không cho hắn đυ.ng. Lôi kéo mấy phen rồi bị nắm cổ tay đè lên nắp động cơ.
“Rượu giao bôi…”
Biên Bá Hiền cũng lười phản kháng, tròng trắng mắt đều chuyển đỏ, không biết do uống rượu hay nguyên nhân khác, “Anh muốn nhìn phải không?”
Phác Xán Liệt chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt ấy, từng chữ từng câu, “Hậu quả bị phát hiện… Anh gánh nổi, nhưng em thì không được.”
Ngôn từ đáng sợ.
Người ở cái bàn ban nãy kia, chẳng phải là đệ nhất sát ngôn quan sắc ư. Hắn có thể vỗ bàn kêu ngừng theo chủ ý, kết quả có lẽ là những kẻ ngoài mặt không hiểu hết lòng dạ, sau lưng sẽ điên cuồng đâm lén.
*sát ngôn quan sắc: Thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt
Trước đây bị nhìn ra manh mối, hắn có thể thoải mái nói, phải, tôi bao nuôi người đó, thì sao. Bởi vì hắn không quan tâm Biên Bá Hiền, hắn cũng sẽ không quan tâm kẻ khác nhìn cậu thế nào.
Hiện tại không được, càng biết con đường này nhiều khó khăn, Phác Xán Liệt lại càng sợ người ta biết quan hệ giữa bọn họ. Sợ mọi nỗ lực của cậu biến thành “trèo lên giường ông chủ” trong miệng kẻ khác.
“Phải ngăn cản” hay “phải ngăn cản không mang dấu vết”, chỉ quỷ mới biết khoảng thời gian chưa đến nửa phút kia rốt cuộc hắn có bao nhiêu dằn vặt. Sau đó Kim Tại Vũ giúp giải vây, thuận tiện động tâm luôn.
.
“Có thể là hậu quả gì?…”
Tựa vào thân xe, vừa lạnh vừa cấn đến hoang mang. Ưỡn cơ thể về phía trước, Phác Xán Liệt cúi đầu, cậu bèn ngửa mặt cọ cọ chóp mũi hắn.
Bãi đậu xe bấy giờ không có ai, nhưng vẫn kém hơn ở nhà đóng cửa muốn làm gì thì làm. Lúc Biên Bá Hiền lại ghé đến gần, Phác Xán Liệt lập tức tránh né.
“Xì ——”
Biên Bá Hiền bị biểu cảm quá đường hoàng nghiêm túc của hắn chọc cười, giữa xoắn xuýt lộ ra giãy giụa, giữa giãy giụa đệm thêm nỗi đau khổ táo bón ba ngày.
“Sao anh cứ như người được bao nuôi ấy nhỉ…”
Dùng sức chọt vai Phác Xán Liệt, biết hắn chỉ muốn bảo vệ mình nên trong lòng càng không để bụng. Phác Xán Liệt băn khoăn cái gì thế? Chỉ vì một người mà ẩn nhẫn khắp chốn, cân nhắc khắp nơi.
“Y chang nàng dâu bị sỉ nhục… cái này sợ cái kia cũng sợ… Thật ra thì… tụi mình yêu đương đàng hoàng… sao phải che che giấu giấu… tụi mình trêu ai ghẹo ai đâu…”
Càng nói về sau giọng càng nhỏ, tủi thân nhào vào vòng tay Phác Xán Liệt, “Ôm một lát…”
“Về nhà hẵng ôm nhé…”
“Đừng đẩy em ra.”
Rạng sáng dưới hầm đậu xe của nhà hàng cao cấp nọ, nghệ sĩ đang hot và doanh nhân nổi tiếng, nơi này chỉ thiếu một ánh đèn nháy của máy ảnh.
Biên Bá Hiền thậm chí ảo tưởng nếu thật sự có thứ như vậy, liệu cũng không phải là chuyện xấu không.
Và rồi sau đó phát triển ra sao, quyết định bởi năng lực đồng tiền của Phác Xán Liệt có đủ bền vững hay không. Hắn sẽ dùng tất thảy để đảm bảo cho cậu tiếp tục khởi sắc trong giới giải trí, bởi lẽ Biên Bá Hiền rất yêu sân khấu.
“Phác Xán Liệt, chúng ta công khai đi…”
Biên Bá Hiền chợt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn mặt hắn, ngây ngô nói lời không thiết thực.
Phác Xán Liệt chưa từng nhắc, Biên Bá Hiền cũng hiểu, sâu trong nội tâm hắn hướng tới, là tình yêu có thể tay trong tay dưới ánh mặt trời. Mà ở hoàn cảnh khủng ấy, hai người đàn ông bình thường cũng rất khó làm được.
“Nói gì ngốc thế,”
Phác Xán Liệt sững sờ, cười xoa tóc cậu, “Anh không muốn vậy.”
“Anh hy sinh vì em làm gì chứ…”
Biên Bá Hiền đẩy hắn, ngón tay thon dài chỉ lên trên, thanh âm cũng cao quãng tám, “Xem kìa! Sao băng! Sao băng nói thứ anh muốn đều sẽ có kết quả!”
Phác Xán Liệt nhìn trần nhà bãi đậu xe mà sa vào trầm tư.
Cho rằng chỉ là mượn rượu làm càng, về sau tròn kỷ niệm mười năm Biên Bá Hiền ký hợp đồng với DH, sự nghiệp đang hưng thịnh, các công ty quản lý lớn tranh người đến gãy đầu. Chẳng thèm bàn bạc với ai đã mở một concert tạm biệt, tuyên bố lui giới. Phác Xán Liệt sẽ nhớ tới sao băng cậu nói đêm nay, cũng không kinh ngạc mấy.
.
Nói về hiện giờ, không ai nhắc đến ưu tư nhỏ thầm dâng trào của đêm đó, cuộc sống vẫn trôi qua theo lẽ thường.
Phim mới vừa công chiếu liền bùng nổ trong dự đoán, nhờ phúc của Biên Bá Hiền, nhà đầu tư lớn họ Phác cũng kiếm được chậu vàng bát bạc.
Thời điểm vừa phát sóng cũng không ngừng có kịch bản tìm tới cửa, Biên Bá Hiền lại không nhận thêm. Mặc dù thù lao phim kha khá thì Phác Xán Liệt đều sẽ chẹp miệng, nom có phải đếm số sai rồi không.
Cậu biết mình muốn cái gì, điểm quyến rũ này là đòn chí tử mọi lúc mọi nơi.
Phác Xán Liệt thường xuyên ngây ngẩn xem tiết mục sân khấu của cậu, ngắm thiếu niên năm xưa trổ mã ngày càng tuấn tú, ngũ quan rõ nét, chiếc cằm khiến người ta thích thú.
Mạnh mẽ mà hấp dẫn, khi thì cảm thấy bỡ ngỡ rồi lại thầm vui mừng, may thay, em ấy là người của mình. Còn ở nhà, em ấy vẫn là thiếu niên mặc đồ ngủ gấu con ngồi xổm trên ghế xem máy tính, là thiếu niên sẽ làm rơi vụn bánh quy xuống sàn.
“Biên Bá Hiền.”
“Cái giề?”
“Qua đây.”
“Chờ xíu ha ~”
“Nếu không qua tối nay anh sẽ để em quỳ kiểm điểm ngoài ban công.”
“Ừa ừa.”
Ừa ừa. Trên thế giới này còn từ ngữ nào lấy lệ hơn ‘ừa ừa’ không?
Phác Xán Liệt tiến tới chỗ cậu, là trò gì thu hút người trưởng thành hơn nhỉ, có thể khiến Biên Bá Hiền về nhà một cái đã ôm máy tính, không để mắt đến hắn suốt hai tiếng ba mươi lăm phút, số lẻ bốn mươi tám giây kia thì không tính, anh Phác của em rộng lượng lắm.
“Đang xem gì vậy?”
“Show sống còn.” Biên Bá Hiền hút một ngụm coca lạnh, mắt không dời khỏi màn hình.
Phác Xán Liệt nhìn lướt qua, “Xem thứ này làm gì?”
“Có một chương trình tìm em làm người hướng dẫn, mấy hôm nữa bắt đầu quay, học hỏi trước.”
Ống kính lia toàn cảnh, Biên Bá Hiền nắm cánh tay Phác Xán Liệt, đặc biệt kích động, “Nhìn kìa nhìn kìa! Anh pick ai?”
“Người anh pick đã debut rồi.”
Phác Xán Liệt khinh bỉ liếc một cái, cầm quần áo vào phòng tắm, “Em đừng xem nữa.”
“Ừ ——”
Biên Bá Hiền thuận miệng đáp, Phác Xán Liệt tắm xong đi ra phát hiện cậu còn đang xem, bước qua khép máy tính lại, lẳng lặng nằm lên giường.
Trúng gió gì đây.
Biên Bá Hiền nhảy xuống ghế, chân trần lao lên giường, kéo cánh tay hắn đặt lên cổ, để hắn ôm mình.
Xoay đầu hắn qua dâng tặng một nụ hôn lành lạnh, căn cứ vào việc hắn có đáp lại hay không nhằm phán đoán Phác Xán Liệt nổi giận bao lớn.
Sự thật chứng minh, không có giận lắm.
“Gây sự vì tiết mục kia? Hửm?”
Phác Xán Liệt mất tự nhiên, “Anh thấy uất ức.”
“Tại sao ạ?” Biên Bá Hiền cười.
“Tự ngẫm đi.” Phác Xán Liệt quay lưng lại.
Nghe được Biên Bá Hiền có thể làm người hướng dẫn đương nhiên hắn phải vui, nhưng trông thấy từng gương mặt tươi tắn trẻ trung trên màn hình kia, tâm tính đột nhiên biến đổi.
Đứa trẻ nhà người ta có ống kính ghi chép nhất cử nhất động, khổ cực hay không khổ cực, trước đó đã có nền tảng người hâm mộ. Debut rồi có người reo hò ủng hộ, không debut có người thương tiếc có người tâm nguyện khó dằn, vô luận kết quả thế nào cũng có người cùng khóc cùng cười.
Đứa trẻ nhà hắn không có gì cả, mỗi ngày đối mặt chỉ có bức tường của phòng luyện tập.
Không vất vả ư, quãng thời gian rối ren vô danh đó, Biên Bá Hiền từng len lén khóc bao nhiêu lần, hắn không phải không biết. Thời đại thay đổi, không ai tính toán được khó khăn con người phải gánh chịu ở quá khứ.
Biên Bá Hiền đuổi theo ôm hắn, “Bởi vì mấy anh đẹp trai em xem trẻ hơn anh bảnh hơn anh nên ghen á?”
“Lăn sang chỗ khác…”
Vừa định phủi bàn tay ôm ngang hông, Biên Bá Hiền liền quấn lấy như con bạch tuộc, “Trời ơi, biết anh thương em mà, không phải đã qua rồi sao, hiện tại em ổn cực kỳ nhá?”
Tay trượt vào quần Phác Xán Liệt tuốt súng cho hắn, “Đừng giận đừng giận… lực tay vầy phù hợp chưa?”
“… Ừm… tạm ổn…”
Thời đại thay đổi, người bầu bạn không đổi thay, đâu cần phải nói cũng đều hiểu được, quả là không thể tốt hơn nữa.