Mùi rượu tán loạn, nồng độ khiến người ta khó chịu, tựa như hít một hớp không khí cũng sẽ say.
Biên Bá Hiền cau mày bước vào trong, Phác Xán Liệt vẫn thức, có điều thoạt nhìn không phải đang đợi cậu.
Hắn ngồi dưới đất, bị cồn làm tê dại đầu óc xoay mòng. Trông thấy Biên Bá Hiền chợt ngây ngẩn, sau đó cười giơ giơ ly rượu trong tay, “Tiểu Ba… về rồi…”
Đá văng chai rượu bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống cầm cái ly trong tay hắn. Phác Xán Liệt cũng chẳng giành lại, thành thật thả tay.
Ghi hình xong có bữa liên hoan, người chủ trì là một lão làng trong giới, cơ hội làm quen cầu cũng cầu không được, Biên Bá Hiền ấy mà mượn cớ từ chối.
Cứ cảm thấy không yên tâm, lớp trang điểm chưa tẩy đã chạy về, nhìn tình hình này, lo lắng quả là không sai.
“Hôm nay đẹp ghê…”
Chạm lên gương mặt tinh xảo kia, tay bởi vì hấp thu lượng cồn quá chén mà run rẩy mãi. Phác Xán Liệt cho rằng hiện tại hẳn là mình rất nhếch nhác, có điều may mà không có người ngoài thấy.
“Nhưng anh xấu lắm.”
Biên Bá Hiền nhìn mặt hắn chăm chú, “Mắt đang khóc mà miệng cười nè. Không phải xấu lắm sao…”
Bị vạch trần, thế là ngay cả miệng Phác Xán Liệt cũng không cười nữa.
Trong mắt đều là tia sáng suy sụp, giống con mèo đói mấy ngày lừ đừ phờ phạc.
Kiêu ngạo là bản sắc, nhưng không thể no bụng.
Biên Bá Hiền thở dài, ôm vai hắn, vỗ lưng nhè nhẹ, “Anh khóc đi.”
“Cút… làm như em hiểu anh lắm…”
Uống say nên tay chân không có chừng mực, Biên Bá Hiền vốn dĩ ngồi xổm, bị hắn đẩy mất thăng bằng, rút lui đứng dậy.
Lần này nếu ngồi bệt dưới đất xác định mông sẽ nở hoa, càng khiến Biên Bá Hiền nổi cáu hơn vẫn là thái độ của Phác Xán Liệt, “Em lại muốn hiểu anh đấy!! Anh đã bao giờ cho em cơ hội chưa?!”
“Anh muốn em phải làm sao?! Em đã tung quả đấm vào trái tim, múc ra rửa sạch dâng lên trước mặt anh, chỉ muốn để anh biết em quan tâm anh! Còn anh?! Anh thà ở đây chơi tự ngược chứ không nói với em nửa chữ, anh căn bản sẽ không nghĩ em lo lắng chật vật bao nhiêu…”
“Phác Xán Liệt…”
Đọc lên cái tên đó lại càng thêm uất ức, ra sức hít mũi, lau giọt lệ sắp nén không nổi, “Em không chơi trò này với anh đâu… quá khi dễ người ta rồi…”
Trầm mặc hồi lâu, mong mỏi Phác Xán Liệt có thể nói gì đó, thế nhưng hắn chỉ tiếp tục uống rượu.
Động tác chết lặng tái diễn, máy móc nuốt xuống.
Có lẽ đôi mắt sáng tỏ chứa đủ chất lỏng lạnh buốt lừa mình dối người, lại không chứa được một người sẵn sàng lắng nghe.
Tay hắn cầm ly không vững, thính tai đều đỏ bừng.
Biên Bá Hiền đau lòng, nhưng không khuyên được.
Thôi. Một bầu nhiệt huyết giội đi coi như tưới hoa rồi, chắc là cậu thật sự không phải người có thể khiến Phác Xán Liệt mở cánh cửa lòng.
Hiện tại có lẽ, anh ấy cũng chẳng cần mình.
Buông lỏng nắm đấm nhất mực siết chặt, quay lưng lại, không nỡ tiếp tục nhìn hắn giày xéo bản thân, cũng không nỡ bỏ đi.
Đang tại chỗ tranh chấp với chính mình, Phác Xán Liệt tưởng rằng cậu muốn đi, lập tức hoảng hốt. Choáng đầu không đứng nổi, nửa bò nửa di chuyển, ôm lấy chân cậu từ phía sau.
Giống như người thất vọng chán nản nhất, khẩn thiết muốn nắm bắt cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Thật sự rất thảm hại, cũng may là không phải người khác.
“Tiểu Ba…”
Một tiếng này gọi đến tan nát cõi lòng, giọng khàn quá đỗi, đã dẫn theo nghẹn ngào,
“Tiểu Ba… anh nhớ mẹ…”
.
Phác Xán Liệt khóc rất lâu, chẳng có chút hình tượng nào, không cố kỵ gì, khóc rất lâu.
Khóc đủ rồi lại cười ngây ngô, ầm ĩ, mượn rượu làm càn, tự nói chuyện một mình, cẩn thận nghe còn là một người đóng nhiều vai.
Quả nhiên con người với mã ngoài áo quần bảnh bao mà điên lên thì người bình thường đâu thể ngăn cản.
Giằng co cả buổi, vất vả lắm mới an phận một chút, Biên Bá Hiền đẩy hắn vào nhà vệ sinh tắm rửa một thân mùi rượu, quét dọn sạch sẽ bãi nôn bừa bộn trong phòng khách.
Xong xuôi hết liền đỡ người nọ lên giường, bản thân thì vọt vào tùy tiện tắm rồi vội vàng trở về phòng ngủ, chỉ lo Phác Xán Liệt khó chịu ở đâu đó, kêu hắn hắn cũng không nghe.
“Phắc…”
Mệt lử nằm xuống cạnh Phác Xán Liệt, đá nhẹ hắn, “Chờ mai anh tỉnh rượu đi, nếu vẫn không kể rõ cho em là chuyện gì, em sẽ…”
“Sườn chua ngọt hay gà sốt đậu…”
“Gì cơ?” Biên Bá Hiền rướn người dậy, “Anh đói hả?”
“Mì hải sản hay mì tương đen, đèn cầy hay que diêm…”
Phác Xán Liệt nhắm mắt, cũng chẳng rõ có tỉnh hay không, nhẹ giọng lẩm bẩm trò chọn một trong hai.
“Phác Xán Nhiên hay Phác Xán Liệt…”
“Phác Xán Liệt.” Biên Bá Hiền trả lời ngay tức khắc, cậu cảm thấy Phác Xán Liệt đang cần đáp án này.
“Lừa gạt…”
Khóe mắt lại rơi lệ, được Biên Bá Hiền hôn lên, kề sát tai hắn.
“Đâu có lừa. Đối với Biên Bá Hiền, vĩnh viễn là Phác Xán Liệt.”
Từ từ mở mắt ra, ánh mắt của Biên Bá Hiền là vẻ kiên định trước nay chưa từng có. Dịu dàng, không mang theo sắc sảo.
Phác Xán Liệt nhìn một chốc mới ôm chầm lấy cậu, thử làm như cậu, vùi đầu lên hõm cổ đối phương, muốn làm người được động viên.
“Cảm ơn.” Biên Bá Hiền nói.
“Cảm ơn cái gì.”
“Không nói câu ‘Đối với em có ích lợi gì’, mà là ôm chặt em.”
Biên Bá Hiền tỏ ra rất vui vẻ, “Cảm ơn anh đã cho em biết mình cũng được cần đến.”
“Đồ ngốc.”
Khóe môi nâng lên độ cong tuyệt đẹp, “Nguyên nhân giống vậy, cũng cảm ơn em.”
.
“Mẹ ơi mẹ ơi! Chơi trò hỏi nhanh đáp nhanh với con nha! —— Sườn chua ngọt hay gà sốt đậu?”
“Sườn chua ngọt!”
“Mì hải sản hay mì tương đen?”
“Mì tương đen!”
“Đèn cầy hay que diêm?”
“Đèn cầy!”
“Phác Xán Nhiên hay Phác Xán Liệt?”
“Phác Xán Nhiên… Xán Liệt… mẹ…”
“Không sao… không sao ạ…”
.
“Bây giờ suy nghĩ lại, ngu quá không phải sao… Mẹ lại chẳng xin lỗi, không cần chữ ‘không sao’ của anh.”
Ảnh hưởng của chất cồn vẫn chưa tan, Phác Xán Liệt nói năng thiếu suy luận, đông một câu tây một câu, nhớ cái gì nói cái nấy.
Cơ bản câu trước không ăn nhập với câu sau, dứt lời còn thϊếp đi mấy giây, rồi lại rầm rì tiếp.
Biên Bá Hiền nghiêm túc nghe từng chữ, từ trong đôi câu vài lời kia cũng biết được một ít chuyện.
Ba của Phác Xán Liệt bệnh qua đời từ sớm, mà con trai út của ông mới vừa chào đời.
Ba Phác trăn trối trước khi lâm chung, cảm thấy rất đáng tiếc khi vẫn chưa nghe được Phác Xán Nhiên gọi ‘ba’. Nhờ mẹ Phác chăm sóc con thật tốt.
“Mẫn Tú à… bọn nhỏ phải giao cho em rồi… Xán Liệt, khi ba mất, con phải nghe lời mẹ, săn sóc mẹ và em trai… như một người đàn ông… nghe cả chứ?…”
Lúc ấy Phác Xán Liệt chưa hiểu cái gì là trách nhiệm, chỉ là so với Phác Xán Nhiên còn đang bọc tã, hắn đúng là một đứa trẻ lớn rồi.
Phác Xán Nhiên chưa từng được nhận sự yêu thương từ ba, cộng thêm lời trăn trối trước khi lâm chung của chồng, mẹ Phác cảm thấy ông ấy giữ tiếc nuối, ở trên thiên đường cũng sẽ nhớ mong. Thế nên về mọi chuyện, đều chuộng Phác Xán Nhiên hơn một chút.
Sự ‘chuộng’ của gia đình giàu có sẽ không thể hiện ở chỗ ai ăn đùi gà hay bụng cá, ai nhiều mô hình Transformers hơn, tiền tiêu vặt của ai nhiều hơn.
Chính vì cái gì cũng có, mới càng có thể lộ ra sự thiếu thốn tình cảm.
Mẹ Phác sau khi tiếp nhận Phác thị liền trở nên vô cùng bận rộn, chẳng những phải ứng phó chuyện trên phương diện làm ăn, còn phải dè chừng những cổ đông kia khỏi ngấp nghé thèm thuồng vị trí ngon miệng.
“Nhưng bà sẽ thêu tên lên đồng phục học sinh của Xán Nhiên… sẽ đi họp phụ huynh cho em ấy… sẽ hôn má em ấy… nói với em ấy rằng ‘mẹ rất yêu con’…”
“Anh đoán bà muốn đưa Phác thị cho Xán Nhiên… tiếc là Xán Nhiên không thể trưởng thành đến lúc đó…”
“Chỉ còn đứa con trai như anh, sợ Phác thị không ai nối nghiệp, bà bắt đầu phá lệ chăm sóc sức khỏe anh, coi trọng anh, đào tạo anh. Thời kỳ đại học anh vừa học vừa luyện kinh doanh công ty với bà, sau khi tốt nghiệp bà liền giao Phác thị cho anh rồi sang Mỹ… Bà bảo muốn ở bên đó dưỡng lão, kêu anh lo sự nghiệp, không cần đi thăm bà.”
“Em xem… bà đối xử tốt với anh, nhưng bà không thương anh. Thậm chí bà… không muốn gặp anh… giao công ty của ba cho anh rồi chạy đi thật xa…”
Kể xong những chuyện kia, Phác Xán Liệt cũng tỉnh rượu hơn nửa.
Miệng khô lưỡi khô như củi sém lửa, bất tri bất giác bầu trời cũng sắp sáng, này là lải nhải bao lâu rồi nhỉ.
Kêu Biên Bá Hiền đi kéo rèm cửa sổ ra, hắn muốn ngắm mặt trời.
“Còn chưa tới năm giờ đâu ra mặt trời…”
Biên Bá Hiền dứt lời vẫn đi, mặt trời quả nhiên vẫn đang ngủ trong tầng mây, chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu vào.
Phác Xán Liệt hãy còn nhớ, rất nhiều năm về trước, ngay tại khoảng thời gian này hắn phải rời giường đi học, đọc sách kinh tế tài chính hắn chẳng hề hứng thú.
Chưa ai từng hỏi hắn có muốn tiếp quản công ty không, chưa ai từng để ý ước mơ hoài bão của hắn, cũng chẳng ai biết, trong các buổi họp phụ huynh kia, hắn đã vượt qua cùng chỗ ngồi trống không bên cạnh như thế nào.
“Mẹ… bà ấy có thể xin lỗi anh không…”
Phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nỉ non, lập tức lại cúi đầu, “Không xin lỗi cũng không sao…”
Cha mẹ đang đợi con cái báo ân, con cái đang đợi cha mẹ xin lỗi.
Hoặc là chờ được, hoặc là không chờ được. Đơn phương, gọi là thỏa hiệp.
“Đi thăm bà ấy nhé…”
Biên Bá Hiền ôm lưng hắn, “Hẳn là mẹ cũng rất nhớ anh…”
“Ha ha…”
Phác Xán Liệt nở nụ cười giễu cợt, “So với nhìn thấy người sống như anh, chắc bà thích nhìn ảnh của Xán Nhiên hơn…”
Một đêm nghe được tên ‘Xán Nhiên’ không dưới mấy trăm lần, có phần lưỡng lự nhưng vẫn dè dặt hỏi, “Em trai anh, sao anh ấy lại… qua đời?…”
Phác Xán Liệt khựng lại, chân trần tiến tới bệ cửa sổ, một điếu thuốc đốt mấy lần mới châm lên được.
“Bởi vì anh.”