Núi Và Biển

Chương 7

Đoán Biên Bá Hiền chưa ăn sáng, không biết cậu thích gì bèn mua mỗi thứ một ít.

Dọc đường lái xe khá nôn nóng, hôm qua bác sĩ truyền nước biển cho nhưng vẫn sốt, đến tận rạng sáng mới giảm bớt chút đỉnh.

Bác sĩ Trịnh đang ở phòng khách lấy thuốc, Phác Xán Liệt tiến thẳng về phía phòng ngủ, thấy nhóc con ủ rũ trên giường lại lộn trở về, “Không phải ông nói cậu ấy tỉnh rồi sao?”

“Tỉnh rồi, do mất sức mới nằm.”

“Ờ, hết sốt chưa?”

“Vẫn sốt nhẹ, hơn nữa cậu ấy thể hàn, còn có bệnh dạ dày. Mấy ngày nữa tốt nhất nên nằm giường điều dưỡng, nếu không dễ tái bệnh.”

“Ừ…” Phác Xán Liệt nhìn vào trong phòng, chăn mền không nhúc nhích ló ra cái đầu nhỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

“Chuyện đó…” Phác Xán Liệt gian nan mở miệng, “Cậu ấy lên cơn sốt, có phải tại tôi không… ờm… tôi thô bạo quá…”

“Không liên quan lắm.” Bác sĩ Trịnh giữ trình độ chuyên nghiệp, mặt không đổi sắc, “Do lượng vận động gần đây quá lớn, cơ thể cậu ấy làm việc quá độ. Ban nãy còn nói với tôi cả người đau nhức dữ dội.”

“Vậy à…”

Phác Xán Liệt thoáng yên tâm, bác sĩ Trịnh lại nói, “Cậu cũng đừng đánh cậu ấy mãi, trông tuổi tác không lớn, một đứa trẻ rất ngoan, cậu lại xuống tay thật. Nhìn dấu tay trên mặt kìa, tới giờ vẫn chưa tan.”

“Không phải tôi đánh!!” Phác Xán Liệt oan ức, hắn giống đàn ông bạo hành gia đình lắm à.

“Tôi tin tôi tin.”

Bác sĩ Trịnh thu dọn đồ đạc, nhìn chòng chọc bữa sáng Phác Xán Liệt mua, “Cậu ấy không thể ăn dầu mỡ, tôi tạm tịch thu nhé. Thuốc đã lấy sẵn rồi nhớ uống đúng giờ, lúc rảnh thì cậu đấm bóp cho cậu ấy thả lỏng gân cốt, cơ bắp teo hết cả rồi. Dạo này cũng đừng ấy ấy nữa, thân thể chịu không nổi đâu… Sơ sơ nhiêu đó, đi đây, có việc thì gọi tôi.”

Phác Xán Liệt cầm cháo trắng sót lại và thuốc vào phòng, may mà xem trước, có một viên thuốc phải uống trước khi ăn.

Rót ly nước xong mới đi kêu Biên Bá Hiền, lót gối ở sau eo cho cậu, “Ngồi dậy ăn chút hẵng nằm.”

“Ưm hưm…”

Vịn tay Phác Xán Liệt ngồi dậy, liếc mắt một cái trông thấy bình hoa trên đầu giường, lại ngó ngó nước trong tay Phác Xán Liệt, đột nhiên cảm thấy lòng chua xót.

“Uống thuốc trước… Sao thế?” Theo tầm mắt cậu nhìn sang, bình hoa có gì để nhìn.

“Chúng ta… lúc lần đầu tiên…”

“Ừ.”

“Em tưởng bên trong là nước ngài để nguội cho em… nên uống…”

Đó là Kim Tại Vũ vác về từ Milan, kiểu dáng rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Nếu khi ấy bên trong cắm hoa thì ổn rồi, không đến mức làm Biên Bá Hiền cầm bình hoa lên uống.

Có điều sẽ không nói những lời như “tủi thân em rồi” các thứ, dời đề tài, “Gần đây luyện tập mệt lắm sao? Bác sĩ nói cơ thể em làm việc quá độ.”

“Dạo này luyện nhảy với tiền bối Giang Triệt.”

Biên Bá Hiền uống thuốc xong bưng cháo ngoan ngoãn húp, miệng nhỏ khép mở còn thấy được đầu lưỡi hồng hồng.

Phác Xán Liệt luôn có thể mường tượng đến ngày hôm qua cậu dùng cái miệng đó hôn mình như thế nào. Phát sốt nên môi nóng hầm hập, tựa như viên gạo nếp mới ra lò còn bốc khói, vừa thơm vừa mềm, ngọt lịm.

Chẳng qua đối với Phác Xán Liệt chưa từng hôn này, chạm một cái là đủ rung động, kinh ngạc quá nhiều muốn cắn một ngụm.

“Tay em run hoài vậy?”

Thấy Biên Bá Hiền húp chưa được hai miếng đã cơ hồ không cầm nổi chén, cháo này cũng đâu nặng tới mức đó.

Phác Xán Liệt nhận lấy, ngồi lại gần cậu hơn, múc một muỗng tỉ mỉ thổi nguội.

Vừa định đút qua, liền nghe thấy Biên Bá Hiền nói, “Hôm qua tiền bối nói tay em không có lực, bắt em trồng chuối hai tiếng.”

Thế à.

Phác Xán Liệt cụp mắt không lên tiếng, Biên Bá Hiền tiếp tục nói, “Là anh ấy đánh em trước, em mới khích anh ấy một câu… Em thừa nhận vì thấy ngài từ cửa sổ nên mới nói anh ấy, nhưng tiền bối đánh em trước mặt nhiều người như vậy… em cũng tức giận nên…”

Sắc mặt Phác Xán Liệt ngày càng khó coi, Biên Bá Hiền vội vã dừng lại, nhỏ giọng lầm bầm, “Lát nữa em sẽ đi xin lỗi anh ấy ngay…”

“… Ăn trước đã.”

Húp cháo Phác Xán Liệt đút tới, ngậm miệng nuốt, tí ti âm thanh cũng không dám phát ra. Miệt mài ăn còn không ngừng thận trọng nhìn ánh mắt.

Non nửa chén vơi đi Phác Xán Liệt mới chậm rãi nói, “Cậu ta là tiền bối, lại thuộc ban quản trị DH. Hợp đồng ký một cái chính là mười năm, tháng ngày chung đυ.ng về sau rất dài, bất luận thế nào em cũng không nên chọc cậu ta. Đạo lý đơn giản như vậy còn cần tôi dạy sao?”

“Xin lỗi…”

Đầu Biên Bá Hiền càng cúi càng thấp, gì cơ, rõ ràng hôm qua dịu dàng thế kia, rõ ràng hôm qua cứu cậu khỏi vũng bùn vẩn đυ.c, mới qua một đêm đã lại như vầy rồi, ngay cả đau hay không cũng chưa hề hỏi.

Ngày hôm qua cậu nhận được bao nhiêu cảm giác an toàn trên người Phác Xán Liệt, hôm nay lại có bấy nhiêu mất mát.

Phác Xán Liệt thấy thương, đặt chén xuống, xoa xoa mái tóc mềm như nhung của cậu, ngữ điệu nhu hòa không ít, “Tôi và DH chỉ là quan hệ hợp tác, không thể cứ lúc nào Giang Hồ Hải tìm em gây phiền toái là tôi đi vạch tội được, thế thì ra thể thống gì? Chẳng phải thông minh lắm ư, này cũng không hiểu. Tôi không thể luôn luôn xuất hiện, em phải học cách bảo vệ mình thật tốt, biết chưa?”

“Chủ tịch…” Biên Bá Hiền ngẩng phắt đầu, trong mắt tỏa ra vô vàn vì sao, “Ngài đang quan tâm em ạ?”

Phác Xán Liệt bình thường ít nói, chỉ có lúc ân ái mới nhiều lời một chút, cũng là để thỏa mãn lòng chinh phục của hắn.

Hiện tại chịu phí tâm nói với cậu những điều này, Biên Bá Hiền cảm thấy mình được xem trọng.

Loại xem trọng này đối với cậu mà nói, là hấp dẫn chí mạng. Bởi chưa bao giờ được trải nghiệm, cho nên trân quý muôn phần.

Cậu là một con chim bị nhân gian ghét bỏ, đang ngậm nhành cây xây tổ trên người Phác Xán Liệt.

Tôi không yêu người, nhưng tôi cần người.

Kìm lòng không đậu muốn hôn lên, Phác Xán Liệt theo bản năng ngửa ra, đè vai cậu đẩy về sau.

“Hôm qua em sốt hồ đồ nên tôi coi như chưa có gì phát sinh,” Phác Xán Liệt nhíu mày, “Sau này đừng tùy tiện hôn tôi.”

“Tại sao?… Tại sao tại sao?”

Biên Bá Hiền không tuân theo không buông tha, là ảo giác của cậu ư, hình như Phác Xán Liệt đỏ mặt.

“Không có lý do. Từ ngày đầu tiên tôi đã cảnh cáo em.”

Cũng không thể thừa nhận rằng, con mẹ nó tôi siêu để ý, đó là nụ hôn đầu bố giữ gần nửa đời đấy.

Một ngón tay để trên gáy Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền khăng khăng liều chết với hắn, nhấn ra vệt đỏ cũng không lui về sau, vẫn là Phác Xán Liệt thu tay trước.

“Em chỉ muốn đυ.ng một cái, cọ một cái là đi ngay có được không…”

Biên Bá Hiền ôm đùi hắn chơi xấu, ỷ vào bị bệnh Phác Xán Liệt không nỡ nổi giận với cậu, miệng càng thêm khó cản, “Em không vói lưỡi vào đâu…”

Phải cố gắng hơn trước kia, nắm chắc Phác Xán Liệt mới được. Lần này, là trộn lẫn tình ý.

Đối thoại càng ngày càng quái gở.

Phác Xán Liệt muốn đi, nhưng Biên Bá Hiền cứ như dính lên người hắn, môi nhỏ chu ra.

Rất mềm rất trơn, là đậu hũ trắng ngọc chạm một cái sẽ rung rinh. Yết hầu Phác Xán Liệt không tự chủ lăn lên xuống, Biên Bá Hiền đột nhiên lại nằm vật xuống giường, hờn dỗi kéo chăn thật cao.

“Hừ ~ không xin nữa, em chờ anh chủ động hôn em!”

Hay cho chiêu lạt mềm buộc chặt.

“Không cho anh sắc mặt tốt đâu.”

Phác Xán Liệt vỗ mông cậu, chẳng có bao nhiêu sức, “Ngồi dậy, cháo chưa ăn xong.”

“Đút em.”

“… Được.”

“Đút em bằng miệng.”

“…”

Thừa dịp Phác Xán Liệt còn chưa hắt cháo lên mặt cậu, “cá chép quẫy đuôi” Biên Bá Hiền không dám lỗ mãng nữa.

“Nửa tiếng sau uống mấy viên này.”

Phác Xán Liệt lấy chén rỗng đi, “Tôi ra ngoài một chuyến.”

Biên Bá Hiền không hỏi đi đâu, tự hiểu vẫn chưa tới trình độ có thể tùy tiện hỏi lịch trình của Phác Xán Liệt.

Có điều rất nhanh cậu đã biết.

Trợ lý của Giang Hồ Hải đích thân gọi điện tới, nói do cậu bệnh, sân khấu đặc biệt được trì hoãn sang tuần sau, còn cho sửa lại động tác nhảy dễ tiêu hóa.

.

Nghỉ ngơi vài ngày lại đi tập luyện, Biên Bá Hiền vô cùng thức thời đi xin lỗi, Giang Hồ Hải ừ một tiếng xem như chấp nhận.

Thái độ luôn lãnh đạm, cũng may là không kiếm chuyện nữa.

Mọi thứ coi như tiến hành tuần tự từng bước, cho đến hôm ghi hình.

Động tác kết thúc là lưng tựa lưng, Biên Bá Hiền dựa theo bố trí vào vị trí cuối cùng, bỗng dưng bị Giang Hồ Hải quay qua hôn trán, nhân tiện xoa tóc, nụ cười muốn bao nhiêu cưng chiều có bấy nhiêu cưng chiều, “Cảm ơn Bá Hiền của chúng ta nhá ~”

Khán giả bùng nổ.

Biên Bá Hiền còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, đã bị tràng ầm ĩ “Áaaaa Giang Triệt” dưới sân khấu làm đau não.

Cp “Giang Biên” khí thế ra đời, Biên Bá Hiền cả giận.

“Phúc hắc tiền bối công và đơn thuần hậu bối thụ đúng là quá đỉnh! Tình sâu nghĩa nặng!!!”

“Lần sau feat sân khấu trực tiếp cầu hôn luôn không biết chừng! Không biết chừng không biết chừng!!!”

“Các đồng râm ơi! Tui đã ngắm ánh mắt kia của Giang Triệt cả vạn lần rồi! Là tình yêu đó!!!!”

“A a a a a mãi yêu niên thượng!!”

“Giang Biên Giang Biên! Pháp lực vô biên! Giang Biên! Chân ái bất biến!”

.

Phác Xán Liệt đang phê tài liệu, Kim Tại Vũ nằm trên ghế sa lon bên cạnh lướt máy tính bảng, động hủ nữ suýt chọc thủng màn hình rửa tội cặp mắt gã.

“Tình nhân nhỏ kia của cậu thủ đoạn ghê há, hot rồi nè.”

“Phó chủ tịch cậu rảnh rỗi như vậy, chi bằng đến bộ phận hậu cần?” Phác Xán Liệt đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Sao cậu bình tĩnh hay thế, Giang Triệt làm vậy chẳng phải cố ý cho cậu xem à?”

“Ý gì?”

“Cậu nghĩ đi, tình nhân nhỏ và tình nhân cũ của cậu đều có thể tạo cp, người khác không biết còn tưởng cậu liệt dương ấy chớ.”

“Người khác là ai.”

“Đương nhiên là tôi ——”

“…”

Phác Xán Liệt “bộp” một tiếng đóng văn kiện lại, Kim Tại Vũ cười ruồi hai tiếng, lưỡi quẹo cua, “Để tôi rót cho cậu ly trà.”

“Nói thật, vị kia nhà cậu không sợ cậu mất hứng hả, không ở trên giường bày tỏ lòng trung thành với cậu sao?” Kim Tại Vũ tiếp tục đùa giỡn.

“Tôi bảo em ấy về ký túc xá ở rồi, sắp debut.” Phác Xán Liệt ăn ngay nói thật.

“Không liên lạc luôn?”

“… Ờ…”

Phác Xán Liệt đáp qua loa, ngoại trừ Biên Bá Hiền cách mấy ngày sẽ chạy về một chuyến, vừa cởϊ qυầи áo vừa cọ lên người hắn.

“Chủ tịch đại nhân, đàn ông không nên nhịn”, mức đói khát ấy, cũng không biết là ai nhịn.

Cường độ huấn luyện cao, mệt mỏi cả ngày cũng không dư tâm địa gian xảo nữa, bịt mắt không khước từ không đòi hắn hôn hôn, ngoan ngoãn nằm sấp để bị đè, xong xuôi liền rúc vào ngực Phác Xán Liệt ngủ khò khò.

Trời chưa sáng lại chạy đi, nói cho mỹ miều là ‘thiếu niên ốc biển đêm khuya ban ấm áp’.

“Cậu chăm sóc cậu ta vất vả, người ta thì mưu kế khác nhằm thăng chức rồi.”

Kim Tại Vũ tưởng rằng hoàn toàn không liên lạc, chậc chậc, không lệch với suy đoán của gã.

Từ sự quan tâm của chủ nghĩa tư bản đối với dân thường, gã quả thực có động chút vốn, điều tra chút xíu xíu xíu đời tư của Biên Bá Hiền.

Chứng nhận gã chưa già, trí nhớ không tệ, Biên Bá Hiền đúng là người trong ký ức gã, cho nên cũng sẽ không có ấn tượng gì tốt.

Có một số việc Kim Tại Vũ cũng không hiểu hết chi tiết lớn nhỏ, trong nhận thức của gã, Biên Bá Hiền chịu theo Phác Xán Liệt, đơn giản chỉ dính dáng đến tiền và tài nguyên.

Bây giờ Giang Hồ Hải tình nguyện xuất hiện chen một chân, Biên Bá Hiền kia không chừng sẽ cảm thấy sức hấp dẫn của y thật lớn, đổi bắp đùi khác ôm cũng khá hay. Đôi khi nước ở xa không giải được cái khát ở gần, lợi dụng tài nguyên cùng công ty sẽ nhanh gọn hơn.

Cho nên bận luyện tập là một mặt, cậu ta căn bản chẳng để tâm tới Phác Xán Liệt.

“Hình như cậu rất có thành kiến với Biên Bá Hiền.”

Phác Xán Liệt hất cằm về phía mặt bàn, Kim Tại Vũ vuốt từng cái tài liệu tứ tung lại.

“Đâu có… chỉ… chỉ là nếu cậu cảm thấy tuổi tác chín muồi rồi, muốn tìm một người an ổn, Giang Triệt vẫn tương đối phù hợp hơn, ít nhất cậu ấy thích cậu thật.”

“… Biết rồi.” Phác Xán Liệt đứng lên, “Sắp đến giờ họp, cầm những thứ này tới phòng hội nghị.”

“Ơ! Công việc của phó chủ tịch là ôm văn kiện cho cậu à!”

Phác Xán Liệt phớt lờ gã, đi thẳng ra ngoài.

Kim Tại Vũ giơ ngón giữa sau lưng hắn, ôm tài liệu lên lầu bầu độc thoại, “Đũy nhỏ kia chỉ có tí bản lĩnh, phỏng chừng không lâu dài được, tôi không nói ra đấy, cho cậu buồn nôn chơi.”