"Nhiệm vụ chính đã hoàn thành 1% tiến độ, khen thưởng 400 coin, trừ đi khoản nợ vay của ngài, tổng cộng có 100 coin nạp vào tài khoản của ngài."
"Nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, khen thưởng 250 coin, tổng cộng 350 coin được nạp vào tài khoản của ngài."
"【 Ăn uống quá độ 】 Độ bền bằng không, đã biến mất."
"【 Độ phù hợp với Dazai Osamu tăng lên đến 17%】"
"Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, ngài đã tăng lên lv2, chức năng đổi coin đã kích hoạt, slot nhân vật được nâng cấp lên bốn. Một khởi đầu tốt là đã thành công một nửa, hy vọng ngài không ngừng nỗ lực."
Vỏ ngoài vốn là nhân vật Dazai Osamu đã bị rút lại vào slot nhân vật, Nabatame Datsu biến trở về dáng vẻ ban đầu, ngã huỵch xuống trước cửa chung cư của mình.
Nghe thấy tiếng cậu về nhà, con mèo uyển chuyển đi về phía cửa ra vào với những bước chân không hề vội vã, nhìn thấy cậu gục trên mặt đất không chút dao động, ngồi trên viên gạch men sứ cách cậu không xa, chậm rãi liếʍ liếʍ lông tay.
"Không được......" Nabatame Datsu giãy giụa đứng dậy, "Phân hôm nay...... Còn chưa xúc nữa......"
Ngồi bên cạnh chậu cát của mèo, não không suy nghĩ gì xúc phân một hồi lâu, cho đến khi phân mèo sạch hoàn toàn, chỉ còn lại cát mèo, vẻ mặt cậu còn vô hồn dùng xẻng khuấy cát mèo.
"Có vẻ như ngài rất mệt." Tiểu Robot hủy bỏ trình tự ẩn thân, lộ ra vẻ ngoài tròn vo, lắc lư trên mặt đất.
"Nhiệm vụ của ngài hôm nay hoàn thành khá xuất sắc, ngay cả để tôi chấm điểm, tôi cũng có thể đánh giá ưu tú cho ngài."
"...... Chạy trối chết lúc cuối cùng cũng có thể ưu tú à?"
"Quá trình không quan trọng, chúng tôi chỉ cần kết quả." Tiểu Robot chớp chớp mắt đậu đinh, "Xây dựng ưu tú nhất không phải lời nói dối hoàn hảo do người có hành vi đó bịa đặt ra, mà là dẫn dắt thích hợp, để nó tự động bổ sung toàn bộ, kết cấu thành khung trong bộ não của nhân vật trọng yếu."
Nabatame Datsu không nói lời nào.
Có lẽ cậu bắt đầu hiểu được 'xây dựng' trong miệng Tiểu Robot đến cùng chỉ gì.
"Chỉ có điều thật à...... nhiệm vụ chính mua nền đất kia là nghiêm túc hả...... Tôi thật sự phải xây dựng một ngôi trường học ở phương diện vật lý sao?"
"Đương nhiên." Tiểu Robot lùi về phía sau tránh khỏi móng vuốt tò mò của con mèo, "Cái gọi là 'diễn kịch phải diễn tới cùng' cũng là một bước quan trọng nhất trong khung, biến giả thành thật."
Đậu xanh (một loại thực vật)
"Tóm lại, hôm nay vất vả ngài, hy vọng đêm nay ngài sẽ nghỉ ngơi thật tốt, từ ngày mai bắt đầu chọn một nền đất thích hợp cho trường Yokohama."
"Cầu xin đừng kết thúc ngày hôm nay......"
Tuy nói như vậy nhưng vào sáng sớm ngày hôm sau trên giường, người làm công đau khổ và lưỡng lự hồi lâu vẫn giãy giụa rời giường, mặc vào tây trang chuẩn bị cho công nhân viên chức, đeo lên một chiếc cà vạt cũng không được tinh tế, chen chúc lên tàu điện ngầm đến công ty.
"Thứ cho tôi nói thẳng." Giọng nói của Tiểu Robot, không hiểu sao trở nên nói nhiều, xen lẫn với tiếng nói chuyện ồn ào của các hành khách, "Ngài không hề phù hợp với công việc hiện tại, độ phù hợp gần như bằng không, có thể nói là không chút nào phù hợp, tại sao còn muốn khăng khăng giữ công việc này vậy?"
"...... Cậu đang giễu cợt tôi à." Nabatame Datsu buồn bã ỉu xìu.
"Cũng không phải, nếu tôi khiến ngài nghĩ như vậy thì tôi xin lỗi ngài. Đây chỉ là một chút tò mò riêng tư mà thôi, ngài không có nghĩa vụ giải đáp cho tôi, quyền lựa chọn là ở ngài."
"Giọng điệu nói chuyện của cậu hình như thay đổi, là ảo giác của tôi sao." Không hiểu sao cung kính rất nhiều.
"Nhắc nhở ấm áp: Ngài đã đến đích, cánh cửa sẽ đóng lại sau hai mươi giây."
"!"
Đi theo đám đông, khó khăn chen lấn ra khỏi ga tàu điện ngầm, trong tòa cao ốc cách tàu điện ngầm chưa đầy 50 mét, Nabatame Datsu quẹt thẻ để vào thang máy.
"......"
"...... Mi thật đúng là, tích thủy bất lậu."
"Ngài cũng vậy."
——————
"Nabatame-kun, này." Một người phụ nữ tinh anh với mái tóc ngắn đứng cạnh cửa văn phòng, giơ tài liệu trong tay về phía cậu, "Cảm ơn."
"Không có gì, tiện tay làm đó." Thật ra cậu mất cả tiếng đồng hồ, nhưng đây là đạo lý đối nhân xử thế của người trưởng thành.
Trong buổi sáng làm việc, Tiểu Robot nhận ra sự tập trung của cậu, trí năng không lên tiếng làm phiền.
Trong thời gian nghỉ trưa kết thúc làm việc, người phụ nữ bưng hai ly cà phê, nâng nâng đầu về hướng phòng nghỉ với cậu, "Cùng nhau sao?"
Nabatame Datsu tiếp nhận cà phê, đi về hướng phòng nghỉ với cô, "Cảm ơn."
"Nhân tiện, Nabatame-kun, cậu còn nhớ rõ Nanami-kun đã từ chức năm trước không?"
"Dạ, nhớ rõ, có chuyện gì sao?"
"Thật ra thì, chị vẫn luôn cảm thấy lý do từ chức của cậu ta cũng không đơn giản như cậu ta nói như vậy."
"Chẳng phải nói phải về quê làm nghề cũ sao?"
"Người làm lại nghề cũ cũng sẽ không có kiểu ánh mắt đó như cậu ta." Người phụ nữ nhấp một ngụm cà phê hơi đắng, "Chị biết đó nha, chị từng làm phóng viên chiến trường, gặp qua kiểu ánh mắt đó của cậu ta."
"Phóng viên chiến trường...... Hayakawa-san, việc từng trải của chị hơi quá phong phú rồi."
Bảo mẫu, hướng dẫn viên du lịch, nhϊếp ảnh gia, phượt thủ, nhà leo núi Everest, phóng viên chiến trường.
Nabatame Datsu không phải cảm thấy cô đang lừa dối, chỉ đơn giản cảm khái mà thôi.
"Quá khen."
Hayakawa Risa nhấp thêm một ngụm cà phê, "Chị có số điện thoại di động mới của cậu ta này, cần không?"
"Em cũng không thân với anh ấy." Lấy số điện thoại của anh ấy có ích gì.
"Ngộ nhỡ thì sao?" Hayakawa Risa nụ cười có chút khó lường, "Thật ra chị lại cảm thấy nghề cũ của Nanami-kun, chúng ta đều rất cần đó?"
"......"
Nabatame Datsu vừa định từ chối bỗng nhiên linh cảm cho thấy sự quen thuộc không rõ ràng.
"Nanami-kun, Nanami Kento, sẽ không......"
Tiểu Robot khẳng định suy đoán của cậu, "Nanami Kento, sinh viên tốt nghiệp Cao đẳng Chú thuật Tokyo, chú thuật sư cấp một."
...... Thế giới thật nhỏ bé nha.
Nabatame Datsu không có quá ngạc nhiên, thậm chí rất bình tĩnh chỉ muốn uống ngụm cà phê.
"Phiền chị gửi cho em."
Nhìn số điện thoại xa lạ trên di động, Nabatame Datsu ngồi trong trong văn phòng của mình, gác lại công việc đã hoàn thành, mở công cụ tìm kiếm, bắt đầu "công việc" của cậu trong thế giới nội tâm.
"Đầu tiên, làm cao đẳng chú thuật, dù cho giả thiết này có thay đổi như thế nào, quan trọng nhất vẫn là tính ẩn nấp của trường, tuy rằng ngài đã kích hoạt chức năng đổi coin nhưng tôi vẫn khuyên ngài nên mua sắm trong trung tâm thương mại."
"Nếu trong hiện thực có ai đó muốn tra nguồn gốc của nền đất thì có bị điều tra ra không?"
"Hoàn toàn không sao cả, điểm này ngài hãy yên tâm."
"...... Quá đắt."
Không đến mức lấy 100.000 trở lên như những thuật thức kia, nhưng bất kỳ một nền nào đó trong trung tâm thương mại đều không ở mức giá mà cậu có thể mua được bây giờ.
"So với giá cả trong hiện thực, tôi nghĩ đây đã là một khoản ưu đãi."
"...... Thật ra cũng đúng."
"Ngài có thể chọn trước và sau đó mua sau. Dựa theo diễn biến thông thường, cá nhân tôi khuyên ngài nên càng sớm càng tốt."
Cùng thời gian đó, ở nơi cách toà cao ốc mà Nabatame Datsu đang gian nan lựa chọn mấy chục km, có người đang bàn luận chủ đề liên quan.
"Trường Yokohama, ta cũng không biết có trường học như vậy không."
"Ồ ——? Nghĩ lại xem, thầy tiếp xúc với bên trên nhiều, có bao giờ nghe thấy tên trường Yokohama cuối chi tiết không? Một chút cũng được."
Yaga Masamichi bị len lông dê bao quanh cố gắng nhớ lại, gần như đào rỗng toàn bộ đại não, thậm chí cái gáy cũng có chút đau đớn, cuối cùng tìm kiếm được một chút ký ức liên quan ở cuối não.
"Dường như là có......"
"Cụ thể ra sao?" Gojo Satoru nâng cao tinh thần.
"Ta nhớ rằng đây là đề án đã bị bác bỏ rồi, cao đẳng chú thuật ở Yokohama...... Tại sao lại đột ngột xuất hiện?"
"Thật sự có à." Gojo Satoru dựa lưng vào ghế, vẻ mặt suy tư, "Tôi còn tưởng rằng nhóc bệnh trung nhị gì đấy nói bừa."
"...... Chính cậu vẫn chưa khẳng định còn kêu ta suy nghĩ một buổi sáng?"
Gojo Satoru hờ hững xua tay, "Ngộ nhỡ thì sao, dù gì cũng không phải tôi suy nghĩ."
Yaga Masamichi: Muốn đấm người.
"Đến cùng là ai bí mật xây dựng ngôi trường học này? Nếu cậu nói thằng nhóc tên Dazai gì đó nói mình là năm hai, vậy ít nhất trường có hai năm lịch sử, tại sao trước đó vẫn chưa bị phát hiện?"
"Không chừng là có ai đó đang giúp che đậy đó." Nụ cười nơi khóe miệng Gojo Satoru vẫn ngả ngớn như cũ, nhưng ngón tay của hắn lại chỉ lên trên một cách có chủ ý.
Yaga Masamichi im lặng trong một giây.
"Tại sao muốn làm như vậy?"
"Quân đội tư nhân, tập đoàn ám sát, lực lượng vũ trang...... Vân vân." Gojo Satoru nhún vai, "Tôi còn cảm thấy rất thuận tiện."
Hắn đút hai tay vào túi, chậm rãi đứng lên, "Cái đuôi của tham vọng không thể giấu được, đã trồi ra khỏi váy của mình nha."
"Sao cậu chắc chắn như vậy, nếu như tên nhóc kia nói bậy nói bạ thì sao."
"Đầu tiên, tôi không cho rằng tên có ánh mắt như vậy sẽ nói dối kiểu đấy, thứ hai"
Gojo Satoru dựa vào khung cửa, quay đầu lại, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng khóe miệng lại dần mang theo nụ cười châm chọc: "Đây không phải là chuyện bên trên sẽ làm sao?"
Yaga Masamichi im lặng, nhận ra mình vậy mà không có cách nào mạnh mẽ phản bác lại.
"...... Cậu cũng đừng làm bậy nha, Satoru."
"Đừng lo lắng, tôi biết nặng nhẹ."
[edit by @sandwalllh]