Kiều Diễm

Chương 19

Một người nói quá nhiều sẽ có kết cục là…

Tần Phong trơ mắt nhìn Lâm Mặc Bạch lại lên xe đạp, lấy tốc độ bay nhanh lao đi, bên cạnh anh ta nhanh chóng không có bất cứ bóng người nào.

“Lâm Mặc Bạch, Nguyễn Tình đã đi, sao cậu cũng đi thế? Chẳng lẽ để mình tôi đi gặp Giang Mạt Nhiên sao?”

Tần Phong rống to với bóng dáng Lâm Mặc Bạch, nhưng Lâm Mặc Bạch mắt điếc tai ngơ đối với anh ta, không quay đầu lại nhìn một cái. Hai chân anh dùng sức, tốc độ chiếc xe tiến về trước càng lúc càng nhanh.

Trong quá trình đạp xe, từng làn gió thổi lên người Lâm Mặc Bạch. Nhưng mà cho dù thế nào, đều không thổi được nóng bỏng do huyết mạch phun trào trên người anh.

Khi Nguyễn Tình ngồi ghế sau của anh, tuy giữa hai người còn cách nhau một khoảng, nhưng anh vẫn ngửi được mùi thơm trên người Nguyễn Tình. Mùi hương thực thoải mái rất thơm, còn xen lẫn chút vị sữa, giống như phấn rôm của trẻ con, còn có mùi nước hoa nhàn nhạt.

Lâm Mặc Bạch không thể nói rõ đây là mùi gì, nhưng khiến anh lưu luyến si mê, không nhịn nổi hơi thở gấp gáp.

Khi đó côn ŧᏂịŧ dưới người anh đã có dấu hiệu ngẩng đầu, càng đừng nói khi giẫm lên bàn đạp, đùi không ngừng cọ xát, càng nhịn tới mức rất vất vả.

Rất vất vả mới tới nơi, vốn tưởng rằng có thể thoải mái hơn chút, nhưng không ngờ tới thiếu chút nữa bùng nổ.

Khi anh đỡ được Nguyễn Tình sắp té ngã, anh không chỉ ngửi được mùi hương khiến người ta nghiện, càng cảm nhận được mềm mại phía sau lưng, giống như hai cái kẹo bông gòn thật to. Bộ ngực lập tức đè ép lên, khi cơ thể đong đưa, còn có thể cảm nhận được hai luồng nhũ thịt run rẩy.

Đầy đặn lại mềm mại, cảm thấy rất to còn ngon miệng.

Lúc đó giống như có người thả lửa trong cơ thể Lâm Mặc Bạch, khiến anh miệng đắng lưỡi khô, đũng quần màu đen cũng phồng lên đầy quái dị.

Nếu không phải Nguyễn Tình chạy nhanh, bằng không người mất mặt sẽ biến thành anh.



Sau khi về đến nhà, Lâm Mặc Bạch mặc kệ cha mẹ gọi to, lấy lý do học tập khóa mình ở trong phòng.

Anh ngồi ngay ngắn ở bàn học, trước mặt đặt không phải là đề thi, mà là di động của anh.

Gương mặt Lâm Mặc Bạch âm trầm, cẩn thận xem lại từng ảnh chụp được gửi tới. Không phải vì du͙© vọиɠ, càng như nghiên cứu môn học, dùng một loại thái độ nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Cuối cùng, màn hình di động của anh dừng ở một hàng tin nhắn…

[Cậu hi vọng tôi là ai?]