Chương 13: Bắn ba lần 3
Việc này ban đầu không có gì, nhưng mà sau đó không biết làm sao, trong phòng học ồn ào huyên náo, không ít bạn học châu đầu ghé tai nói chuyện, ánh mắt thường liếc nhìn Lâm Mặc Bạch.
Giấc ngủ không đủ, khiến vẻ mặt Lâm Mặc Bạch lạnh hơn thường ngày, ngồi trên ghế ngồi tản ra hơi thở mãnh liệt người sống chớ lại gần, các bạn học khác sợ tới mức không dám đánh giá anh.
Tần Phong thì mặc kệ chuyện này, anh ta cảm thấy tò mò, khi ăn cơm trưa hỏi thăm mọi người một vòng.
Ngay sau đó anh ta mang theo vẻ mặt cười xấu xa trở về, không quan tâm vẻ mặt sương lạnh của Lâm Mặc Bạch, tiến tới trước mặt anh nói: “Mặc Bạch, cậu biết vì sao Giang Mạt Nhiên xin nghỉ không?”
Lâm Mặc Bạch không đáp lời, để cái bánh mì ăn được nửa vào túi gói lại, đứng dậy chuẩn bị đi ném.
Tần Phong kéo tay anh, trêu chọc: “Cậu đừng ném nữa, vừa ném như vậy, lại không biết có bao nhiêu phụ nữ sẽ tan nát cõi lòng.”
“Cậu có ý gì?” Lúc này Lâm Mặc Bạch mới quay đầu lại, hỏi.
Tần Phong tiếp tục híp mắt cười xấu xa: “Hóa ra cậu thực sự không biết. Nghe nói kẹo que trên bàn cậu ngày hôm qua là Giang Mạt Nhiên tặng, người ta một lòng say mê, lại bị cậu xem thường ném vào trong thùng rác, còn bị trào phúng chế nhạo một trận. Đúng là trái tim thiếu nữ nát đầy đất, đau lòng muốn chết, lúc này mới không đi học.”
Kẹo que kia… Là của Giang Mạt Nhiên sao?
Chẳng lẽ người gửi ảnh chụp tới, cũng là Giang Mạt Nhiên?
Trong đầu Lâm Mặc Bạch hiện lên suy đoán như vậy, rồi thực nhanh bị chính anh phủ quyết.
Anh biết rõ, không phải.
Trong khoảng thời gian Lâm Mặc Bạch suy nghĩ, Tần Phong vẫn đứng bên cạnh anh, cũng không sợ bị bạn học xung quanh nghe thấy, lại bắt đầu trêu chọc.
“Giang Mạt Nhiên đã đau lòng thành như vậy, chẳng lẽ cậu là đầu sỏ gây tội, không áy náy một chút nào sao?”
Lâm Mặc Bạch tiếp tục đi ném bánh mì ăn mà không biết mùi vị gì, sau khi trở lại ghế ngồi, liếc mắt nhìn Tần Phong một cái, đáp: “Chẳng lẽ đầu sỏ gây tội không phải là cậu hay sao?”
“Sao có thể là tôi? Người ném kẹo que kia không phải là tôi, người giẫm nát trái tim thiếu nữ cũng không phải tôi, cậu đừng có mà đẩy hết chuyện xấu lên trên người tôi.” Tần Phong lập tức chỉ trích, trên mặt xuất hiện nụ cười, ánh mắt lại rất nghiêm túc.
(Chưa xong còn tiếp)