Kiều Diễm

Chương 12

Chương 12: Bắn ba lần 2

Chẳng qua lần này, thâm nhập hoa huyệt không phải ngón tay của người phụ nữ, mà là một chiếc kẹo que, cây gậy màu trắng lộ ra ngoài hoa huyệt đỏ tươi, bị ngón tay của người phụ nữ nắm chặt.

Ảnh động chỉ có năm giây, hiện ra vừa lúc là quá trình kẹo que rút ra khỏi hoa huyệt.

Đôi mắt Lâm Mặc Bạch nhìn chằm chằm, giống như sài lang trong đêm tối tìm kiếm con mồi, nhìn kỹ mỗi một giây ảnh động.

Hoa kính nhỏ hẹp kia, bị viên kẹo hình cầu căng ra, vốn mỗi ảnh chụp không thể thấy rõ môi âʍ ɦộ, lần này cũng hoàn toàn hiện ra, run rẩy dán sát đường cầu.

Ướt dầm dề, dinh dính dịch trong suốt, thông qua đường cầu hơi mở ra, giống như có thể thấy được màu sắc sâu trong hoa kính.

Kẹo que được kéo ra, hoa huyệt bị căng ra lập tức lùi về, giống như cảnh tượng vừa rồi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nụ hoa vẫn nở to như cũ, chỉ có chất lỏng trong suốt được lôi ra.

Ảnh động không ngừng mở, lặp đi lặp lại, mỗi lần rút ra, bên tai Lâm Mặc Bạch đều xuất hiện tiếng “phốc”.

Giống như champagne mới mở, vô số bọt khí từ đáy lòng anh trào ra.

Anh thậm chí phát hiện, kẹo que rút ra khỏi hoa huyệt, giây tiếp theo không nặng không nhẹ cọ qua âm đế của người phụ nữ, ngay sau đó toàn bộ hoa huyệt đều run rẩy.

Giống như nhụy hoa bị nước mưa rơi lên, nhẹ nhàng lay động.

Quá trình này vô cùng ngắn, Lâm Mặc Bạch vẫn phát hiện, vậy mà trong đầu hiện lên cảnh tượng người phụ nữ cả người trần trụi nằm trên giường, cơ thể trắng nõn nhiễm lên một tầng phấn hồng, cầm kẹo que trong tay, dùng viên kẹo cọ xát âm đế, run rẩy lắc vòng eo…

Chỗ eo căng chặt đó, thậm chí hai bên eo còn lõm xuống, mê người tới cực hạn, giống như lốc xoáy, hấp dẫn người ta hãm sâu vào.

Một tay của Lâm Mặc Bạch cầm di động, một tay kéo qυầи ɭóŧ xuống, phóng thích côn ŧᏂịŧ lúc trước hoàn toàn ướŧ áŧ ra, nắm chặt lấy nhanh chóng tuốt nó.

Anh vừa tuốt, vừa ở trong đầu hiện lên một loại chấp niệm.

Hoa huyệt này là của anh, sau này không được sự cho phép của anh, anh không cho những thứ khác cắm vào!

Tối nay Lâm Mặc Bạch bắn ba lần, lăn lộn tới sau nửa đêm, tay phải của anh đều chết lặng, côn ŧᏂịŧ trướng to vẫn không biết đủ, không ngừng muốn cương cứng.

Cuối cùng Lâm Mặc Bạch dựa vào tự chủ cường đại, mặc kệ, mới chậm rãi đi ngủ.

Tự học sớm ngày hôm sau, giáo viên chủ nhiệm tiến vào nói lớp phó học tập Giang Mạt Nhiên xin nghỉ, bảo lớp trưởng làm thay công việc.