Chương 8: Dấu vết qυầи ɭóŧ 3
Nguyễn Tình khẩn trương mà nhìn chằm chằm, nhìn cái kẹo que kia, cũng nhìn Lâm Mặc Bạch cầm kẹo que.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, gương mặt Lâm Mặc Bạch âm trầm đứng dậy, đi tới góc nào đó trong phòng học.
Sau khi tới gần, anh nâng cánh tay lên, buông lỏng năm ngón tay ra, kẹo que từ đầu ngón tay anh rơi xuống, sau khi phát ra tiếng vang nhỏ thì dừng ở thùng rác.
Lâm Mặc Bạch xoay người quay trở về chỗ ngồi của mình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Sau khi cười đùa một lúc, mọi chuyện cứ kết thúc như vậy, không còn ai nhớ rõ kẹo que bị ném vào thùng rác.
Ngoại trừ, Nguyễn Tình.
….
“A…”
“A… A…”
Cửa sổ đóng chặt, bức mành trong phòng cũng được kéo kín, tiếng rêи ɾỉ của thiếu nữ không ngừng quanh quẩn trong không khí.
“Ừm… Ô…”
Giọng nói nhẹ hoặc nặng, gấp hoặc chậm, ở trong mềm nhẹ mang theo kiều mị, trong thở dốc hàm chứa triền miên, giống mật ngọt, nồng đậm không hòa tan được. Cũng giống như lông chim, nhẹ nhàng cọ qua đầu quả tim, khiến người ta ngứa không thôi.
Không được… Cô không được… Không thể đi vào…
“A a a… A…”
Tiếng rêи ɾỉ của thiếu nữ đột nhiên tăng thêm, cơ thể cũng căng chặt, sau eo cũng giống như hình vòm căng cứng, giọng nói run rẩy như khóc thút thít, cô lập tức cao trào.
Nguyễn Tình không còn sức lực, cả người mềm nhũn nằm trên giường, đôi môi đỏ kiều diễm khẽ nhếch lên, thở hổn hển từng hơi, mơ hồ còn thấy được cái lưỡi đỏ thắm trong khoang miệng, ướt dầm dề, mềm mại cử động.
Gương mặt non mịn của cô cũng ửng đỏ, trên trán còn chảy ra ít mồ hôi, khiến sợi tóc phần trán cô ẩm ướt, mềm như bông dính lên da thịt trắng tinh, là giai đoạn mới trong độ tuổi của cô lại đáng yêu.
Cô cứ lẳng lặng nằm như vậy, hưởng thụ sung sướиɠ trên sinh lý, chậm rãi đợi sóng triều trong cơ thể ổn định lại.
Tuy ở trong phòng mình, cũng đã đêm khuya, nhưng trên người Nguyễn Tình vẫn còn mặc đồng phục ban ngày.
Áo sơmi ngắn tay màu trắng phối với váy dài tới đầu gối, tràn ngập dáng vẻ học sinh, trên chân non mịn thậm chí còn đi đôi tất trắng.
Nhưng chỗ ngực áo sơmi của cô phồng lên tròn trịa, có rất nhiều nếp uốn, làn váy dưới người cũng bị đẩy lên, tán loạn, lộ ra cái đùi tuyết trắng, khắp nơi đều lộ ra hơi thở da^ʍ mị.
Càng khỏi phải nói, lúc này tay trái của cô còn đặt trên ngực, nắm nhũ thịt mềm mại dưới áo sơmi. Mà tay phải càng thâm nhập vào trong làn váy, tới chỗ tư mật, không biết đang làm những gì…