Nữ Phụ Ở Thập Niên 70

Chương 29

“Ôi ôi ôi, mẹ à, mẹ là mẹ ruột con hay là mẹ ruột của Lâm Kiến Quốc vậy.” Bắt ép nô dịch để cô phải làm giày cho Lâm Kiến Quốc thế này…

Mẹ Trần điểm điểm đầu Trần Ái Ân: “Cũng bởi vì mẹ là mẹ ruột mày nên giờ mới giục mày nhanh tay làm giày cho tốt. Có cơ hội, cũng tranh thủ làm cho người nhà Kiến Quốc mấy đôi. Nói cho con biết, đừng có qua loa với mẹ. Bằng không xem mẹ thu thập con thế nào. Nhanh chân lên, đế giày để đâu?”

Nhìn bộ dạng không nghe lời sẽ không để yên của mẹ Trần, Trần Ái Ân giơ tay đầu hàng: “Còn chưa làm…”

Mẹ Trần dặn cô làm giày cho Lâm Kiến Quốc là có ý tứ gì, cô đều rõ ràng, cũng bởi vì biết rõ– mà cô mới không muốn làm đấy chứ. Định từ từ kéo dài, dù sao kỳ nghỉ của Lâm Kiến Quốc cũng không được mấy ngày, thật mau là người sẽ đi rồi. Trần Ái Ân còn tưởng rằng, chính mình chần chừ không làm, cuối cùng khỏi làm luôn, ai biết mẹ Trần lợi hại hơn, rõ tính tình cô như long bàn tay.

“Con bé này thật là, chết cũng ngoan cố. Mẹ với ba con cũng là vì muốn tốt cho con. Con sao lại không chịu nghe lời ba mẹ một chút hả? Đừng cảm thấy Lâm Kiến Quốc tái hôn là con chịu thiệt thòi. Nếu không phải vì Ái Trạch, nhà ta sao có thể quen biết được người như Lâm Kiến Quốc chứ. Con xem con đi, thực không biết tốt xấu gì hết.”

“…” Trần Ái Ân không nói gì, bởi vì lúc này cô có nói thế nào cũng đều sai.

Nhìn con gái như rùa đen rút đầu vào mai, rù rù không phản ứng gì với lời bà nói, mẹ Trần cũng chẳng biết làm sao.

Mẹ Trần không nói hai lời, đem khung đóng giày cùng tất cả vật liệu, một món lại một món nhét vào ngườiTrần Ái Ân: “Ba nó à, hôm nay tôi giúp con gái chăm sóc Dương Dương, ông nghỉ trước đi, đừng chờ tôi.”

Nói xong, mẹ Trần còn vươn tay bế Dương Dương từ Trần Ái Ân qua, dỗ bé ngủ.

Dương Dương rất dính Trần Ái Ân, thế nhưng, đôi khi chỉ cần Trần Ái Ân ở chung với thằng bé trong cùng một phòng, cu cậu liếc mắt liền có thể thấy được cô là sẽ không quấy. Vì thế, sau khi qua tay mẹ Trần, Dương Dương vẫn ngoan ngoãn mà không cáu kỉnh, ngáp một cái, miệng ngậm tay nhỏ. Cũng không cần mẹ Trần phải dỗ lâu, bà chỉ vỗ nhẹ vài cái là cu cậu đã ngủ rồi.

Dương Dương ngủ rồi, càng dễ làm.

Trần mẹ đem Dương Dương đặt trên giường, sau đó ngồi đối diện Trần Ái Ân. Bà gắt gao mà nhìn chằm chằm Trần Ái Ân. Nhìn, nhìn mãi đến khi Trần Ái Ân xấu hổ, ngồi cũng không yên: “Mẹ…”

“Đừng gọi tôi là mẹ, một chút đều không nghe lời. Con nếu không làm, buổi tối hôm nay mẹ ngồi với con!”

“……” Ngồi với con, con cũng không làm!

Huyệt Thái Dương mẹ Trần nhảy thình thịch: “Được được được, con không muốn làm giày cho Lâm Kiến Quốc đúng không, không làm thì không làm. Con không làm, mẹ làm!”

“Được.”

Trần mẹ bị câu “Được” này của Trần Ái Ân làm cho nghẹn họng. Hiếu thuận? Hiếu thuận đâu ra mà hiếu thuận, đều sắp đem bà tức chết rồi: “Nhìn cái gì mà nhìn, Kiến Quốc sắp về bộ đội rồi. Đôi giày này, mẹ mày chỉ có thể thức suốt đêm làm cho nó. Mẹ làm cho nó, con làm cho ba con, cùng làm với mẹ.”

“Ưʍ.” Chỉ cần Trần mẹ không bắt Trần Ái Ân phải xum xoe lấy lòng Lâm Kiến Quốc thì bà nói gì, Trần Ái Ân vẫn vui lòng nghe theo.

Nói Trần Ái Ân tay nghề tốt, thật sự không phải là mẹ Trần “Vương bà bán dưa”, mèo khen mèo dài đuôi đâu.

Trần Ái Ân đã đóng đế giày đến quen tay hay việc. Làm từ khoảng 8 giờ đến tối muộn cũng được nghỉ tay, Trần Ái Ân ngáp một cái, chỉ vào hai cái đế giày đã đóng tốt: “Mẹ, ba con giờ đã lớn tuổi rồi, vừa không mập lên, lại không thể dài người ra, mẹ sao lại bắt con đóng cái đế giày cho ba to như vậy?”

Không thì, cô đã làm xong đế giày từ cả tiếng trước rồi.

Sau khi đến đây, Trần Ái Ân không tập được thói quen dậy sớm, nhưng lại nuôi ra được thói quen ngủ sớm.

Lâu nay cứ đến tầm 8 giờ là lên giường ngủ thẳng cẳng, giờ đột nhiên phải thức đến 1, 2 giờ đêm, Trần Ái Ân có cảm giác như là linh hồn thoát xác, mơ mơ màng màng.

Mẹ Trần nhận đế giày Trần Ái Ân đưa, ừm, làm đàng hoàng: “Con quản nhiều làm gì. Được rồi, cũng không còn sớm, con nhanh qua ngủ cùng Dương Dương đi.”

Thật vất vả mới được ân chuẩn cho đi ngủ, Trần Ái Ân lại ngáp dài một cái: “Mẹ, tối nay không phải mẹ ngủ cùng con và Dương Dương ạ? Mẹ đi đâu vậy?”

“Hừ, con không nghe lời như vậy, chọc mẹ bực cả mình. Nghĩ lại thì, mẹ thà là cùng ba con chen chúc, cũng không muốn cùng nằm với con. Được rồi, lên giường ngủ đi.” Sau khi đem Trần Ái Ân đuổi lên giường đi ngủ, mẹ Trần như hồ ly ăn vụng được gà, cười thầm rồi nhẹ chân trở lại phòng mình.

Trần Ái Ân đã lên giường cuộn thành một cục, cô đắp chăn mỏng, bộ dạng bĩu môi trông giống Dương Dương như đúc, cô cứ cảm thấy ngờ ngợ, hình như mình đã bỏ qua cái gì đó.

Nhưng thật sự là giờ cô quá mệt để suy nghĩ, Trần Ái Ân nghiêng mặt về phía Dương Dương, ngửi hương sữa trên người thằng bé, một giây sau đã say giấc.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, đầu óc Trần Ái Ân còn mơ mơ hồ hồ.

“Chậc, dậy rồi? Anh gặp nhiều người lười rồi, nhưng chưa có ai lười được như mày em ạ. Mày ấy à, không thích Lâm Kiến Quốc, không muốn cùng anh ta kết hôn, anh hoàn toàn không có ý kiến. Nhưng với cái bộ dạng mê ngủ nướng này của mày, về sau ai dám lấy mày, gả ra ngoài thế nào bây giờ.” Trần Bảo Quốc vẫn còn ở nhà chưa đi, hắn trào phúng Trần Ái Ân một phen. Ngày thường đều là Trần Bảo Quốc bị Trần Ái Ân quản lý gắt gao. Khó được có cơ hội có thể đâm chọc em gái một hai câu, Trần Bảo Quốc làm sao có thể bỏ qua cơ hội cá mặn xoay người này được.

Trần Ái Ân liếc Trần Bảo Quốc một cái, không cùng hắn so đo: “Giờ này anh không xuống đất kiếm công điểm mà ở nhà làm gì?”